Khi Donald còn đang xem máy truyền tin, Thư Thư và Cynthia đã gọi xong đồ ăn, Thư Thư gần đây thèm ăn nhiều thứ, sớm đói bụng muốn chết, gọi hơi nhiều, trong đó có mấy món lần trước cùng Edgar tới đây ăn.

"Donald, tới phiên anh gọi món." Thư Thư đưa thực đơn điện tử cho Donald.

Nghe cậu nói, Donald ngẩng đầu nhìn qua, nở nụ cười ôn nhu: "Cậu không gọi thêm sao?"

"Tôi gọi nhiều lắm rồi, nhưng mà đều là cho tôi với Cynthia ăn, còn anh phải tự gọi phần mình." Thư Thư nói, Cynthia ăn ít cực kỳ, ăn chung bù qua bù lại là đủ, nhưng Donald là thú nhân, khẩu phần ăn lớn, muốn ăn gì tự chọn đi.

Donald thấy Thư Thư có chút thưởng thức mình, nhưng lại không hề có chút gian tình ám muội nào, tâm trạng u ám. Thời gian quá ngắn.

Nếu cho hắn thêm chút thời gian, nhất định sẽ gây được thiện cảm với á thú nhân này, rồi cho cậu ấy ăn thú châu của mình... Donald nhận lấy thực đơn điện tử, tâm tư lại bay tận nơi đâu.

Hắn đang có âm mưu tiếp cận Thư Thư.

Vị Thái tử phi này gả cho Hoàng thái tử xong liền ít giao du bên ngoài hẳn, không đi học cũng không liên hệ bạn bè gì... Hoặc là nói vốn chẳng hề có bạn, tiếp cận vô cùng khó khăn, nhưng bọn họ vẫn có cách.

Thái tử phi có một bạn học tên Cynthia, mà trong nhà y, phải gọi là một đám hỗn loạn.

Bọn họ tra được tình huống trong nhà Cynthia xong, liền tìm tới một tràng chủ tinh cầu xa xôi, nghĩ cách khiến hắn làm quen với tứ tước Mouton.

Vị này nguyện ý cho Mouton một món tiền lớn để cưới Cynthia về... Hấp dẫn như vậy, Mouton nào từ chối nổi. Mặt khác cho người nói bóng nói gió khuyên Mouton nên đối xử tốt với Cynthia một chút, tránh cho sau này bị y trả thù... Tứ tước càng muốn "giải quyết" nhanh Cynthia.

Thừa dịp Thái tử phi mới kết hôn không chú ý tới bạn học này, đem Cynthia gả tới tinh cầu xa xôi... Tới lúc đó bọn chúng không chỉ kiếm được một khoản lớn, mà còn loại bỏ khả năng trả thù của Cynthia, thật tốt.

Khoảng thời gian đang thương lượng chuyện giá cả với vị chủ mỏ kia, Mouton nhốt Cynthia lại, chờ vị kia rời thủ đô tinh thì mang Cynthia đi theo.

Đó cũng là lúc bọn họ ra tay.

Đồng bọn của Donald có một hacker cao thủ, đối phó với hệ thống phòng ngự của hoàng cung thì chịu, chứ còn nhà Mouton thì dễ như trở bàn tay, khống chế người máy, đối với hắn mà nói là vô cùng đơn giản.

Cynthia rốt cục có cơ hội liên lạc với Thư Thư, cầu cứu, rồi hắn vô cùng tự nhiên xuất hiện trước mặt Thư Thư... Donald nhìn máy truyền tin, nghĩ tới Mouton lại nhếch miệng nở nụ cười trào phúng.

Mouton e là sẽ vĩnh viên không biết được, hắn rơi xuống tình cảnh này, chỉ là để cho người có cơ hội tiếp cận Thư Thư đi?

Tiếp cận mục tiêu rồi, kế đến là thực hiện kế hoạch của mình – quyến rũ Thư Thư.

Dung mạo hắn xuất chúng, thực lực mạnh mẽ, còn vô cùng am hiểu cách lấy lòng á thú nhân, trước kia chỉ cần hắn để ý á thú nhân nào sẽ nhanh chóng có được á thú nhân ấy, đáng tiếc Thư Thư dù có thiện cảm với hắn, lại không hề bị lay động chút nào...

Thời gian quá gấp rút a....

Donald có chút tiếc nuối, lấy ra một người máy nhỏ chừng móng tay.

Hắn phất phất tay, người máy loại nhỏ đồng loạt bay lên không trung.

"Đây là cái gì?" Thư Thư vốn tai thính mắt tinh, ngay lập tức phát hiện những vật nhỏ kia, tò mò nhìn sang.

"Người máy cỡ nhỏ, dùng để chụp ảnh, khó khăn lắm mới có cơ hội tới cao ốc hoàng gia ăn cơm, đương nhiên muốn chụp lại rồi." Donald cười tươi nhìn Thư Thư.

Thư Thư liếc nhìn đám người máy bay tới bay lui hoặc là dừng trên vách, tạm chấp nhận lời giải thích này.

Trước kia chủ nhân của cậu cũng là một người cuồng chụp hình, bất kể làm gì cũng phải chụp đăng weibo hoặc gửi cho bạn bè, không ngờ Donald cũng có ham muốn kiểu này.

Chỉ là chụp ảnh mà cũng cần nhiều người máy như vậy sao?

Thư Thư hơi nghi hoặc nhìn Donald, lại không biết rằng, trên mạng hình ảnh camera ghi lại đột nhiên căn phòng biến mất, thay bằng một cái khác tương tự thế vào.

Gian phòng kia vốn là diễn viên á thú nhân nổi tiếng ở đế quốc, vốn đang ca hát, đột nhiên mạng chập chờn, đám mọt phim đều vô cùng bất mãn, nhưng chưa kịp nghi vấn đài phát sóng bị làm sao thì phát hiện màn hình đổi lại là hình á thú nhân, giống y như Thái tử phi vậy.

Không, không phải giống, đây rõ ràng là Thái tử phi mà.

Cho nên truyền hình trực tiếp đổi thành xem cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Thái tử phi?

"A a a! Đó là Thái tử phi a! Sau lễ cưới, mãi mới lại được nhìn thấy cậu ấy!"

"Sao không ca hát nữa?"

"Thái tử phi ở chỗ nào vậy... Cao ốc hoàng gia? Xem cách trang trí kìa, thật xa hoa quá đi!"

"Còn phát sóng trực tiếp cảnh Thái tử dùng cơm cùng người khác! Ghê thật!"

...

Người xem truyền hình trực tiếp phát hiện thay đổi hình ảnh hoàn toàn không tức giận nữa mà còn vô cùng hào hứng, đồng thời không ngừng gọi bạn bè cùng xem.

Người theo dõi càng lúc càng nhiều, còn mấy người theo dõi gian phòng Thư Thư đang ăn tại cao ốc hoàng gia thì hoang mang, chuyện gì đây?

Thư Thư hoàn toàn không biết có chuyện gì, Donald thì đang nhìn Thư Thư, vẻ mặt càng dịu dàng hơn: "Hơn nữa, tôi còn có một việc muốn làm, tôi hi vọng chúng có thể giúp tôi ghi lại thời khắc quan trọng nhất này."

Donald tính làm gì? Thư Thư đang thắc mắc, đã thấy Donald đột nhiên dùng băng khóa gian phòng này lại – năng lực của hắn chính là đóng băng.

"Anh muốn làm gì?" Thư Thư đề phòng nhìn Donald.

Donald lại cười dịu dàng, đột nhiên quỳ một chân xuống đất. Dưới ánh đèn chiếu rọi, vách tường xung quanh lấp lánh ánh sáng đủ màu, thoạt nhìn vừa xa hoa vừa lãng mạn, khiến cho Donald thoạt nhìn càng chân thành thâm ý.

Người xem phát sóng ai nấy đều sửng sốt, người ăn cùng Thư Thư không phải Thái tử điện hạ mà lại là thú nhân khác? Bầu không khí sao ám muội vậy?

"???" Thư Thư ngơ ngác nhìn Donald, mới rồi còn tưởng hắn định làm điều gì xấu xa, ai dè... Tự dưng quỳ xuống?

"Thái tử phi của tôi, tôi chỉ muốn cho em biết tình cảm của mình." Donald nói: "Tôi yêu em, nếu như em là một con cá, tôi nguyện ý làm một dòng sông để em du lịch, nếu em là một thân cây, tôi nguyện ý trở thành bùn đất cho em cắm rễ, nếu như em là ngọn gió, tôi nguyện ý biến thành đóa mây cùng em trôi khắp bốn phương trời..."

Donald vốn đã đẹp trai, giọng nói lại êm tai vô cùng, một đại soái ca quỳ một chân thổ lộ với mình như thế, dù cho có không ưa hắn, cũng sẽ bởi chút hư vinh mà thỏa mãn vui sướng vô cùng.

Thư Thư rất vui vẻ, lời nói nghe có chút buồn nôn, nhưng nghe vậy thích thật a! Edgar chưa từng nói vậy cho cậu nghe.

Kết quả mới nghe được chút xíu, Donald đã dừng.

"Không nói nữa a?" Thư Thư hỏi.

Donald chú ý tới biểu tình thỏa mãn của Thư Thư, trong mắt lộ ý mừng: "Trong mắt tôi không ai sánh được bằng em, tôi quả thực không biết tình yêu của tôi với em nên diễn đạt bằng lời bao nhiêu mới đủ... Thư Thư, em có thể chấp nhận tôi không?"

Lời tỏ tình của Donald, thông qua truyền hình trực tiếp khiến vô số người cùng thấy được.

Đang thưởng thức mỹ mạo của Thái tử phi và phong cách trang hoàng của cao ốc hoàng gia, thấy cảnh này xong chỉ muốn chửi thề.

Bọn họ đang xem cái quỷ gì vậy? Có người tỏ tình với Thái tử phi, Thái tử phi còn tỏ ra rất chi là hưởng thụ?

"Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là sao?"

"Đệt! Có kẻ dám cưa cẩm Thái tử phi, Thái tử phi là của Thái tử điện hạ a!"

"Dù có tuấn tú đi nữa, ta cũng khinh bỉ tiểu tam!"

"Thái tử phi nghe khen còn tỏ vẻ thích thú nữa, gớm muốn chết!"

"Á thú nhân này sao có thể như vậy? Muốn phản bội điện hạ sao?"

...

Mọi người đang vô cùng kích động, có người thắc mắc chuyện phát sóng này là sao? Chẳng lẽ kẻ giấu mặt nào bắt gặp Thái tử phi vụng trộm bên ngoài liền quay lại cho mọi người xem?

Trên mạng thi nhau nã đạn ném đá. Vốn bình luận cho phát sống mới mấy câu phút chốc tăng vọt lên gấp đôi, hoàn cực kì kích động.

Edgar đang nói chuyện với Chris, máy truyền tin đột nhiên vang lên, mở ra thì nghe đầu kia oang oang: "Không xong rồi, Edgar! Mau lên mạng mà xem, có người tỏ tình với á thú nhân của ngươi kia kìa! Ta nghi có âm mưu!"

Có người tỏ tình với Thư Thư? Edgar sững sờ, lên mạng ngay lập tức.

Bên ngoài đã náo loạn động trời, trong phòng lại vẫn yên tĩnh như thế, Donald quỳ trên mặt đất, còn đang chờ Thư Thư đáp lại: "Thư Thư, tôi biết thế này có chút lỗ mãng, nhưng nếu giờ không nói, tôi e là tương lại sẽ không còn cơ hội thổ lộ nữa, em có thể đáp lại tình yêu của tôi chăng?"

"Đương nhiên không thể, tôi đâu có thích anh." Thư Thư nói thẳng, rồi khen một câu: "Nhưng mà anh đúng là tinh mắt! Cũng rất tài hoa." Một đoạn văn kia đúng là tha thiết bay bổng, Thư Thư quyết định học thuộc, về nói cho Edgar nghe.

"Vì cớ gì lại không thích tôi?" Donald mắt nhìn không dời.

"Tại sao phải thích anh?" Thư Thư hỏi ngược lại, cậu chẳng thân với Donald lắm, sao mà thích được?

"Là vì Thái tử điện hạ sao?" Trong mắt Donald hiện lên bi thương nồng đậm.

Thư Thư suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Phải a! Tôi yêu hắn, chắc chắn không thích anh được đâu."

Đoạn đối thoại của hai người, trên mạng ai nấy đều nghe được, mới rồi còn có người ý kiến về Thư Thư, giờ thấy cậu không chút do dự cự tuyệt Donald, ấn tượng lại tốt lên, bình luận xoát xoát: "Hôm nay Thái tử phi không mặc quần áo trang trọng, nhưng lại có vẻ đáng yêu rất riêng a!"

"Thái tử phi thật đơn thuần, ánh mắt trong suốt không nhiễm bụi trần thế tục."

"Nhìn bộ dáng thừa nhận yêu điện hạ kìa, thật dễ cưng."

"Thật muốn cắn một miếng!"

...

Edgar đã kết nối internet, mới lên liền nghe được Thư Thư thừa nhận như vậy, tâm tình nháy mắt tốt hơn hẳn, mắt quét xuống đống bình luận bên dưới, thần sắc lại âm u.

Đóng máy, Edgar lập tức ra ngoài: " Phụ thân, Donald kia có vấn đề, con đi tìm Thư Thư đã!" Trên đột nhiên xuất hiện phát sóng trực tiếp, chắc chắn co sắp đặt từ trước, Donald, tên kia càng không thể thật lòng thích Thư Thư được...

Lông mày Edgar càng nhíu chặt – Thư Thư hiện giờ thân thể không thoải mái, ở cùng tên Donald kia không biết xảy ra chuyện gì không...

Nghĩ vậy, hắn càng nóng ruột hơn, bắt đầu mở máy truyền tin tìm người.

Danh bạ thường dùng Calvin đầu bảng, mà lần này hắn lại không muốn liên hệ người bạn tốt hắn vốn vô cùng tin cậy này.

"Ta đi bắt kẻ kia." Chris cũng nói, trước còn không muốn đánh rắn động cỏ, muốn một lưới bắt hết, nhưng giờ xem chừng tình hình này, con rắn kia e đã biết được gì đó rồi.

Hai người bọn họ nhanh chóng lên đường, phát sóng trên mạng vẫn tiếp tục.

Thư Thư từ chối Donald xong, Donald bi thương cúi đầu trầm mặc một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thư Thư: "Thư Thư, em yêu Thái tử điện hạ, liệu Thái tử điện hạ có yêu em nhiều như thế không?"

Thư Thư không chút do dự gật đầu: "Anh ấy đương nhiên yêu tôi rồi!" Edgar yêu cậu vô cung vô cùng luôn ấy!

"Em chắc chứ?" Donald lại hỏi.

"Đương nhiên chắc chắn!" Thư Thư nói.

"Không, hắn không yêu em, nếu không phải đã mất thú châu, hắn nào chịu lấy em?" Donald nói: "Thư Thư, hắn không thật lòng yêu em đâu, chỉ có tôi đây mới có tấm chân tình với em thôi."

"Anh nói nhăng nói cuội gì đó!" Thư Thư nhíu mày, cảm thấy Donald thật xấu tính, Edgar thích cậu hay không liên quan gì tới thú châu? Edgar yêu cậu từ hồi còn chưa bị cậu làm mất thú châu kia!

"Thú châu của Edgar đã không còn, đúng không?" Donald nhìn Thư Thư chằm chằm, hỏi.

Đột nhiên bị chất vấn như thế, Thư Thư không khỏi chột dạ, thậm chí theo bản năng hỏi: "Sao anh biết?" Thú châu của Edgar bị cậu làm mất rồi, chuyện này người khác hẳn không biết đi?

Thấy vẻ mặt cậu, Donald không nhịn được muốn bật cười, thú châu của Edgar... quả nhiên đã không còn!

Cũng không biết người khác biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào... Donald chưa chịu từ bỏ, lại nói: "Hắn không có thú châu còn lấy em, em dám nói hắn yêu em sao? Đây là đang hại em. Vì không thể sinh hậu đại, mới chọn em, láy em."

Thư Thư ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu ý Donald là sao.

Mà người xem phát sóng đều đã bị dọa ngây người.

Bọn họ vừa mới nghe được gì? Hoàng thái tử không còn thú châu? Lại bởi vậy mà đi lấy á thú nhân từ tinh cầu xa xôi này tới?

"Là giả phải không?"

"Ta không tin!"

"Người này nói vô căn cứ đi?"

"Nhìn vẻ mặt của Thái tử phi, hình như là thật a..."

...

Thư Thư có gì cũng lộ hết trên mặt, vẻ chột dạ mọi người đều thấy rõ rõ ràng ràng, nhưng giờ lại ngơ ngác... Mọi người lý giải là cậu quá đau lòng nên mới vậy.

Thú nhân trên đế quốc đều vô cùng thương tiếc cho á thú nhân này, bản thân á thú nhân vốn đã rất mong manh yếu đuối, nhất thời ai ai cũng thương cảm cho cậu, đồng thời dị nghị Hoàng thái tử.

"Trời ạ!"

"Đây chắc không phải thật đâu."

"Thái tử điện hạ sao có thể như vậy!"

...

Mọi người còn đang bàn luận gì, chỉ là không còn xoay quanh nội dung vở kịch nữa, mà theo hướng rất quỷ dị đi đâu đâu!

Rồi Donald bỗng lấy thú châu ra: "Thư Thư, tôi yêu em, tôi nguyện ý dùng thú châu của mình chứng minh tình yêu ấy."

Phát triển kiểu gì vậy? Thư Thư cảm thấy mình có lẽ hiểu sai ý nghĩa của thú châu rồi chăng...

Lúc trước khi Edgar tặng cậu thú châu, cậu lại không biết nó là cái gì, còn tưởng giống như hồng ngọc trong người mình vậy, cũng chưa tìm hiểu về nó, sau này biết đó là thú châu Edgar xong, bởi thú châu không còn, cứ trốn tránh mãi, càng không nghiên cứu làm gì.

Giờ ngẫm lại... Thú châu này tựa hồ có ý nghĩa gì khác chăng?

Không cần biết có gì đặc biệt, nhưng mà viên thú châu này của Donald, Thư Thư chẳng thích tẹo nào, thậm chí cực kỳ chán ghét.

Mới tiếp xúc chưa được bao lâu, vốn đang có thiện cảm với Donald, nhưng cái mùi tản mát từ thú châu kia khiến cậu thấy khó chịu.

Thư Thư không cần đắn đo, quay mặt đi chỗ khác: "Tôi không thèm."

Donald nhìn Thư Thư, vẻ mặt vẫn ôn hòa, ánh mắt vẫn thâm tình, chỉ có điều đột nhiên đứng lên, bắt lấy tay Thư Thư: "Thư Thư, xin em hãy nhận lấy nó."

Dùng sức mạnh ép á thú nhân ăn thú châu là không thể, á thú nhân nếu không tự nguyện, có thể trực tiếp phun ra, cho nên chỉ có thể dỗ ngọt, bởi vậy, từ đầu tới giờ Donald vẫn duy trì hình tượng thâm tình ấy: "Thư Thư, Hoàng thái tử không yêu em, tôi mới yêu em, tôi nguyện ý tặng thú châu cho em, em đi theo tôi được không? Chúng ta sẽ sinh rất nhiều hài tử, sinh ra một á thú nhân xinh đẹp như em..."

Thư Thư nhíu mày, có cảm giác mắc ói, toàn thân khó chịu không thôi: "Anh buông tay ra!"

"Tôi không buông!" Ánh mắt Donald kiên định nhìn Thư Thư, đồng thời đưa tay bỏ thú châu vào miệng cậu.

Mới tiếp cận một thời gian ngắn, hắn không dám chắc Thư Thư sẽ tiếp nhận thú châu của mình, nhưng hắn cảm thấy khá khả thi.

Hắn có mị lực, hơn nữa chỉ cần Thư Thư không ghét hắn là được, thú chân vào bụng Thư Thư xong sẽ bén rễ... Donald nghĩ thế, tay kìm Thư Thư chặt hơn.

Ngay lúc đó, hắn đột nhiên bị giáng một đòn thật nặng, sau đó bị đánh văng ra ngoài.

Thư Thư một quyền đánh bay hắn, lầm bầm hai tiếng, mới chất vấn: "Anh muốn làm gì?" Lúc đầu cậu không định đánh người đâu, dù sao ấn tượng về Donald cũng khá tốt, hơn nữa người ta chỉ thổ lộ thôi, đánh thì tội nghiệp người ta quá.

Nhưng vừa nãy, cậu cảm thấy Donald có ác ý.

Thư Thư nhìn Donald đề phòng, thân thể không khỏi hơi run lên... Trước đây cậu ít khi đánh nhau, có đánh cũng là trong hình chuột, giờ căn bản không biết phải đánh thế nào, nếu người này thực sự có ý xấu... Làm sao bây giờ a!

Donald bị một đòn tràn ngập lực đạo của Thư Thư làm cho vừa kinh ngạc vừa e sợ, giờ thấy bộ dáng này của cậu liền cảm thấy, hồi nãy có lẽ chỉ là do bất cẩn mới trúng đòn, hay là trên người cậu có công cụ phòng hộ nên mới vậy thôi.

Hắn đã dây dưa tốn thời gian quá rồi, Hoàng thái tử chẳng mấy chốc mà tới đây, tuy thiên phú của hắn phong tỏa gian phòng này lại rồi, nhưng nếu gặp cường giả thực sự, cửa vẫn dễ dàng bị đập ra...

Ngay lúc này chỉ có nắm lấy Thư Thư, lấy cậu làm con tin mới có được một con đường sống!

Donald không tiếp tục che đậy, cũng giả bộ thâm tình nữa, hắn lao thẳng tới chỗ Thư Thư, định túm lấy cậu, dùng sức càng nhiều.

"A!" Thư Thư bị dọa sợ chết khiếp, dồn hết linh lực lên tay, điên cuồng đánh về phía Donald, đôi tay vung ra một tàn ảnh.

Lúc còn là chuột đồng, kinh nghiệm đánh nhau của cậu là cắn xé, nhưng mà giờ, miệng cắn không được thì dùng tay vồ vồ vồ, cào cào cào vậy!

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là linh lực! Đã có yêu đan rồi, linh lực hùng hậu có thể giúp sức chiến đấu!

Thư Thư không cần biết là chiêu thức gì, chỉ biết điên cuồng đánh tới, chờ phục hồi lại tinh thần, đột nhiên phát hiện Donald đã bị bẹp dính trên tường, mặt đầy máu, y phục rách bươm, miệng còn trào ra máu tươi, chỉ có cặp mắt vẫn còn chằm chằm nhìn cậu.

Thư Thư nhìn ánh mặt vừa khiếp sợ vừa đầy hận ý, không chút nghĩ ngợi nhắm thẳng hạ bộ hắn đạp tới.

Donald cả người giật giật, che bộ vị trọng điểm ngã trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Trên mạng dân tình đều thốn không chịu được.

Bọn họ mới thấy gì? Một á thú nhân... đánh gục cả một thú nhân, còn đánh người ta muốn phế luôn mấy đời!

Người xem dù là thú nhân hay á thú nhân đều thấy bộ vị nào đó của mình cũng ê ẩm, thậm chí nghẹn họng cạn cmn lời. Bình luận nhiều chữ nhất là "..."

Còn nghiến răng nghiến lợi mà đạp nữa chứ!

Từ bao giờ mà á thú nhân lại trở nên hung tàn như thế a?

Đương nhiên, người khác nghĩ không giống như Donald, hắn quả thực không ngờ tới, mình dễ dàng hạ người khác, thế mà lại bị cậu ta đánh thành cái dạng này.

Trên người đau nhức cực kỳ, co lại một cục không nói nên lời, rốt cục khắc chế không nổi biến về thú hình.

Y phục vì biến thành thú hình mà bị xé rách, một lão hổ cực lớn cứ như vậy nằm trong phòng, không có quần lót che chắn, mọi người còn thấy được đản đản sưng vù của hắn.

Một cước của á thú nhân kia, đủ lợi hại!

Người xem đều trợn tròn mắt, thế nhưng may mà có người phục hồi tinh thần lại, rốt cuộc không còn "..." nữa mà là viết bình luận.

"Á thú nhân lợi hại như vậy... Thái tử điện hạ chịu nổi sao?"

"Ta lên mạng tra rồi, Donald kia là thú nhân 7 sao, một thú nhân 7 sao... vừa bị Thái tử phi đánh gục."

"Thái tử điện hạ không biết có bị đánh chưa nữa?"

...

Các thú nhân dồn dập vui mừng, mừng vì bọn họ chưa tổn hại á thú nhân bao giờ, còn các á thú nhân đều đang vô cùng kích động, nhìn Thư Thư đầy sùng bái.

Thái tử phi thật lợi hại! Meillet thì đã là cái gì? Thái tử phi mới là lợi hại nhất!

Ngoài thân phận công tước ra, thành tựu Meillet có á thú nhân khác vẫn có thể đạt được, nhưng còn Thái tử phi... Từ cổ chí kim, chưa từng thấy á thú nhân nào lợi hại như thế!

Giữa lúc mọi người đang sùng bái nhìn Thư Thư, cậu lại nhìn lão hổ kia mà kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó dứt khoát chạy qua đầu kia gian phòng, run lên cầm cập.

Từ sau lần suýt bị lão hổ ăn thịt, cậu cũng rất sợ lão hổ a! Hơn nữa...

Vừa nãy bạo phát dùng hết linh lực rồi, hiện giờ chút xíu linh lực tích góp được cũng mất hết...

Thư Thư nhất thời sợ hãi tột độ, viền mắt đỏ lên: "Edgar..." Edgar mau tới cứu em với!

Thư Thư đang đọc niệm chú, "ầm ầm" một tiếng thật lớn, cửa phòng bị đạp tan tành, Edgar vội lao vào: "Thư Thư!"

"Edgar!" Thư Thư kích động nhào tới chỗ Edgar, "Oa" một tiếng khóc lên: "Sao giờ anh mới tới! Tên kia muốn đánh em!"

Thái tử phi điện hạ a, cái kia, người muốn đánh ngài đã bị đập cho không còn hình người, ngài lại một bộ yếu mềm như thế, có coi được không a? Trên mạng lại một chuỗi "...", mọi người nhìn Thái tử phi rưng rưng muốn khóc đến tội nghiệp mà thấy hết chỗ nói.

Edgar thì khác, hắn biết lá gan Thư Thư nhỏ cỡ não, cho nên giờ càng đau lòng: "Không sao rồi không sao rồi, đều tại ta không tốt đã tới chậm."

"Edgar, em khó chịu quá." Thư Thư nhíu mày, sắc mặt tái nhợt.

"Làm sao vậy? Chỗ nào không khỏe?" Edgar lo lắng hỏi.

"Em đau bụng." Thư Thư ôm bụng nói, linh lực vừa dùng hết xong, bụng liền bắt đầu đau, như bị ai đạp vậy.

Vừa nãy Edgar chưa tới còn cố nhịn một chút, giờ Edgar tới rồi, cậu nhịn hết nổi cũng không muốn nhịn nữa.

"Bác sĩ! Lại đây xem giúp Thư Thư!" Edgar lớn tiếng gọi, dọc đường hắn có gọi vài người, tuy tới chậm hơn hắn một bước nhưng giờ cũng tới nơi.

Quả nhiên, mới dứt lời liền thấy bác sĩ và mấy thú nhân chạy vào, mấy thú nhân kia bắt lấy Donald, bác sĩ thì tới khám cho Thư Thư.

"Trong bụng cậu ấy có nhọt, giờ lại đau bụng, mau kiểm tra xem!" Edgar nói với bác sĩ.

Thầy thuốc không nghĩ ngợi lấy thiết bị ra kiểm tra, sau đó biểu tình càng quái dị: "Nhọt? Thái tử phi không nổi nhọt, cậu ấy mang thai mà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play