Thư Thư dẫn theo một nhóm người đến, trong đó có cả hộ vệ hoàng thất, có cảnh sát Ian tìm tới giúp, còn có luật sư nghe đâu vô cùng lợi hại của Jonathan.

Luật sư kia là thú nhân, bề ngoài ôn văn nhĩ nhã, đeo một cặp kính mắt, khác hẳn với đội quân thú nhân bên người Thư Thư.

Nhưng là dù tên thú nhân này có đặc biệt, Thư Thư cũng không rảnh trò chuyện gì, cậu đang vội tìm Cynthia muốn chết đây nè!

Thư Thư dẫn cả cảnh sát cùng đi, bởi vậy đến nơi ở của Mouton xong, cũng không phá cửa vào ngay, chỉ bao vây toàn bộ tòa nhà... Khung cảnh này mới thú vị làm sao, Thư Thư không nhịn được hô lên: "Người bên trong nghe rõ, các người đã bị bao vây!"

Nói xong mới thấy lúng túng, người chung quanh lại không để ý lắm, luật sư Donald còn cười với cậu nữa.

Nụ cười này không có vẻ gì là châm chọc cả, ngược lại tràn ngập khích lệ động viên, cho nên nháy mắt chút ái ngại của Thư Thư đã bay sạch không thấy tăm tích.

"Giờ phải làm gì tiếp?" Thư Thư nhìn Donald, phu nhân công tước rất tôn sùng vị này, cậu cảm thấy hẳn là nhân vật lợi hại, trên đường xem CV của Donald thì càng thêm chắc chắn.

Donald này là một học bá, từ nhỏ các giải thưởng liên tục về tay, sau này lớn lên làm luật sư giải quyết vô só vụ án lớn nhỏ, tuy đại đa số từ chuyên ngành Thư Thư đọc không hiểu, nhưng không khỏi bội phục vị luật sư này.

"Ngài muốn tự mình đứng ra hay là tôi đại diện?" Donald híp mắt cười nhìn Thư Thư.

"Anh đại diện di." Thư Thư nói thẳng: "Cứu Cynthia ra." Bây giờ cậu là bệnh nhân có khối nhọt trong người, không nên cậy mạnh thì hơn.

Nghe Thư Thư nói vậy, Donald nở nụ cười, khom người với cậu một cái, nói: "Tuân mệnh, thưa Thái tử phi!"

Thư Thư tuy là gả vào hoàng thất, nhưng bản chất vẫn là tiểu yêu tinh chưa rành thế sự, mới được tham gia có một bữa tiệc rượu và một sân khấu tân hôn thôi, giờ bị Donald chăm chú nhìn như vậy, không khỏi bối rối.

Donald quay sang đi về phía nhà Mouton: "Tứ tước Mouton, ngươi mạo hiểm giam cầm á thú nhân, ngược đãi á thú nhân, ngầm chiếm đoạt tài sản của người khác, tội danh chồng chất, mau mở cửa để chúng ta đi vào ngay lập tức."

Giọng nói của Donald nghe dịu dàng êm tai nhưng vô cùng kiên định, chỉ nghe thôi đã biết không thể thỏa hiệp, Mouton bị dọa cho kinh hồn bạt vía rồi.

"Chúng ta bị bao vây, làm sao giờ?" Mouton sợ hãi nhìn bạn đời. Kỳ thực hẳn chẳng phải kẻ có bản lĩnh gì, nếu không phải vậy, đã không cần tới hôn nhân để lo chuyện tiền bạc.

"Bọn họ sao có thể xông tới như vậy được!" Bạn đời của hắn có chút phẫn nộ.

"Bọn họ dẫn theo cảnh sát, phải báo án." Mouton nói, dù có là Thái tử phi, cũng không thể tự tiện xông vào nhà dân, nhưng cảnh sát lại có thể.

"Phụ thân, đừng hoảng loạn. Chúng ta giao Cynthia ra xong chuyện, chỉ kết hôn thôi mà, có làm gì ghê gớm đâu." Cuối cùng vẫn là con trai hắn làm yên lòng cha mẹ mình.

Mouton gật đầu, thả lỏng hơn nhiều: "Mau, mau gọi Cynthia xuống!"

Hiện giờ nhân công vô cùng đắt đỏ, quý tộc cũng không có nhiều người hầu hạ như xưa, một nhà Mouton đều do người máy làm việc nha, ngoài ra có một thú nhân giúp việc vặt, mà sau khi Cynthia thức dậy, để tránh làm lộ tin tức, đã cho thú nhân kia về nhà rồi.

Bởi vậy, vẫn là con trai Mouton tự đi tìm Cynthia, mà lúc đó thì người bên ngoài đã sắp hết kiên nhẫn.

"Tứ tước Mouton, ngươi không định mở cửa sao?" Donald lại nói.

Bên trong không có bất kỳ âm thanh gì, Donald cười khẩy, tháo kính mắt xuống.

Khi mang mắt kính trông Donald thật hào hoa phong nhã, khiến người ta thấy dễ gần, nhưng tháo xuống xong lại khác hoàn toàn, khí chất đó, phải xưng là... cuồng dã?

Thu kính mắt cài trên ngực, đột nhiên một quyền đập về phía cửa chính nhà Mouton.

"ẦM" một tiếng thật lớn, cửa lớn thoạt nhìn phong cách cổ kính, tưởng là gỗ mà lại làm từ hợp kim tốt nhất, còn khảm nạm máy thu hình, máy dò cảm ứng và các loại thiết bị cứ thế bị đập tan tành!

Cửa chính đổ sập xuống đất, lộ ra khuôn mặt kinh hoàng của Mouton.

Donald thu lại nắm đấm không chút tổn hại, thu hồi nụ cười xấu xa bên khóe miệng, ung dung thong thả lấy mắt kính đeo lên, lại biến trở về bộ dáng hiền lành ban đầu: "Tứ tước Mouton, xin lỗi đã làm hỏng cửa nhà."

"Ngầu kinh dị a!" Thư Thư không nhịn được thốt lên, Donald vừa rồi quá khốc quá đẹp trai rồi a! Khụ khụ, nhưng mà không đẹp bằng Edgar đâu, cũng không lợi hại bằng Edgar nữa.

Nếu đổi lại là Edgar, khéo khi quật đuôi một cái là đi nguyên cái nhà ấy chớ! Với lại, Edgar sẽ không dằn vặt mình bằng cái kính đeo tới đeo lui đó đâu.

Nhưng mà dù là vậy, cách làm của Donald cũng hợp ý Thư Thư, cảm giác rất sảng khoái.

Đứng giữa đội hộ vệ, Thư Thư hưng phấn nhìn Donald. Đồng thời cũng nghe được tiếng thán phục nho nhỏ từ mấy vị cảnh sát.

"Donald kia mạnh dữ, thực lực vậy chắc phải ngang tầm quân tinh nhuệ đi?"

"Thú nhân mạnh mẽ như vậy không vào quân đội mà lại đi làm luật sư!"

"Từ khi nào mà luật sư đều là chiến sĩ 7 sao vậy?"

...

7 sao a, không ngờ tuổi còn trẻ mà đã mạnh như vậy. Thư Thư ngó sang Donald, muốn xem hắn định làm thế nào.

Donald đã vào trong, Mouton rốt cuộc phản ứng lại: "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta tới cứu người." Donald cười hòa nhã, sau đó nhìn ra phía sau Mouton: "Người cứu ra là tốt rồi."

Đằng sau Mouton là hai vị cảnh sát đỡ một á thú nhân đang ra ngoài, mà á thú nhân kia có lẽ chính là Cynthia mà Thư Thư muốn tìm.

"Thư Thư!" Thấy Thư Thư, nước mắt của Cynthia càng không kìm được tuôn rơi.

"Cynthia, không sao chứ?" Thư Thư lo lắng hỏi.

Cynthia không hề gì, Mouton mặc dù vì tiền, nhưng để tránh cho sau này Cynthia lại tìm về trả thù, chỉ dám nhốt lại chứ không dám thương tổn gì Cynthia, bởi vậy thoạt nhìn tạm ổn.

Nếu đã không sao, Thư Thư cũng yên lòng, còn kế tiếp... Giao cho Donal hết đi.

Pháp luật đế quốc Thú Nhân cậu một chữ bẻ đôi cũng không biết, chuyện này mà đích thân đi làm cũng đành lực bất tòng tâm.

Donald không phụ mong đợi của Thư Thư, giải quyết mọi chuyện đâu ra đấy.

Đầu tiên tuyên cáo Mouton tội danh giam cầm á thú nhân, giao cho cảnh sát, sau đó lấy số thống kế tài sản mà mẫu phụ Cynthia lúc tái hôn có, bắt đầu thanh lý tài sản nhà Mouton, dự tính hoàn trả cho Cynthia.

Đây là một vụ lớn, phải chừng mấy ngày mới có thể làm xong, không ngờ chưa tới ngày thứ hai, Donald đã tìm tới.

"Mouton tứ tước cưới mẫu phụ Cynthia, theo luật pháp đế quốc, hắn có nghĩa vụ nuôi nấng Cynthia, sau khi Cynthia trưởng thành học tập lớp tài nghệ, phí dụng hắn không cần gánh chịu, số tài sản mẫu phụ Cynthia mang theo lúc đó sẽ trừ bớt khoản phí dụng học ở học viện hoàng gia, ssoos còn lại chính là tài sản của cậu ấy." Donald báo cáo tình huống.

"Thế Cynthia còn bao nhiêu tài sản?" Thư Thư tò mò hỏi. Vốn dĩ cậu không thích tứ tước kia lắm, rồi lại biết hắn vì tiền mới lấy mẫu phụ Cynthia, đối xử với người ta không ra gì xong, càng thêm chán ghét hơn, hiện tại chỉ ước Cynthia moi sạch tiền trong nhà đó ra.

"Toàn bộ gia sản đã thanh lý xong, ngoài khoản tài sản bạn đời của Mouton sở hữu trước khi cưới ra, tài sản còn lại đều thuộc gia tộc, tiền mặt và sản nghiệp chuyện giao cho Cynthia xong, còn nợ cậu ấy 430 triệu." Donald cười nói, ánh mắt sau kính lóe lóe.

"Còn thế nữa?" Thư Thư kinh ngạc nhìn Donald, biết là trước kia gặp khủng hoảng kinh tế, thiếu nợ một món tiền lớn, nhưng còn rất nhiều bất động sản có giá, cậu cứ tưởng dù thế nào cũng còn lại chút ít, không ngờ vết sạch tài sản mà vẫn còn nợ Cynthia tiền...

"Cả nhà Mouton đều tiêu tiền không tiết chế, tỷ như mấy ngày trước còn mới mua cho con trai cơ giáp 4 sao. Vật phẩm này dựa theo tính toán, giờ quy ra tiền chỉ còn 70%, mất giá rất nhiều." Donald giải thích.

Cơ giáp mới mua sẽ không mất giá quá nhiều, nhưng còn những thứ khác? Chả trách còn nợ nhiều tiền như vậy! Lại có chút sùng bái Donal, cái này mà cũng biết, thánh thông tin!

"Anh lợi hại thật! Thư Thư tán thưởng Donald.

Cynthia cũng hơi bối rối, mẫu phụ trước vào phủ Mouton xong, cậu luôn có cảm giác đang ăn nhờ ở đậu, đến khi mẫu phụ qua đời, cậu càng e dè khép nép, sợ bị đánh đuổi, cho nên xưa nay chưa từng biết mình lại có nhiều tiền như vậy.

Đôi mắt Cynthia dần đỏ lên, nhìn Donald, nhỏ giọng nói: "Tài sản trước khi cưới tứ tước Mouton của mẫu phụ tôi gồm những gì?"

"Ở đây có sẵn danh sách cụ thể." Donald chuyển văn kiện cho Cynthia.

Cynthia mở ra coi, rồi bờ mi lại ngấn lệ, tiền mặt, cửa hàng khu trung tâm thương mại ở thủ đô tinh, công ty bất động sản đứng đầu hành tinh, trại chăn nuôi trên tinh cầu nông nghiệp... Những tài sản này càng có giá trị hơn.

Bỗng dưng biết mình có nhiều tiền như vậy... Cynthia không khỏi giật mình.

Lá gan vốn nhỏ, dù có biết mình nhiều tiền cùng chẳng dám tiêu vào đâu hay làm nên cơ nghiệp gì.

"Thái tử phi, nhà Mouton nên xử lý thế nào?" Donald nhìn Thư Thư hỏi.

Thư Thư cũng không tùy tiện thay Cynthia đứng ra làm chủ, nghe hỏi liền quay sang nhìn Cynthia.

Cynthia cuối cùng hồi thần lại, trù trừ rất lâu mới nói: "Bắt họ trả tiền lại cho ta, số tiền còn thiếu kia ghi nợ."

"Có muốn tống chúng vào ngục giam không?" Donald lại hỏi, con trai Mouton còn nhỏ, vị thành niên, chắc chắn không phải chịu hình phạt, nhưng vợ chồng Mouton giam giữ Cynthia, còn muốn đem "bán" Cynthia, tác động thêm một chút là có thể khiến chúng ngồi tù.

"Quên đi..." Cynthia thấp giọng nói.

"Sao thế được?" Thư Thư bất bình thay.

"Bọn họ vẫn chưa làm gì ta, hơn nữa không có tiền, cuộc sống của bọn họ chắc chắn đã rất khổ sở rồi." Cynthia nói.

Kỳ thực Mouton bức bách y lấy chồng, y chẳng dám hận hắn, bởi mẫu phụ đúng là tự sát chứ không phải bị sát hại. Trong ký ức của y, tinh thần mẫu phụ luôn không tốt, hoàn toàn do cái chết của phụ thân gây nên, không liên can tới Mouton tứ tước.

Mouton chưa từng cấm kỵ hành động của mẫu phụ, nhưng mẫu phụ trừ việc khóc nhiều ra rất ít khi làm những chuyện khác, hắn cũng chẳng quan tâm, sau đó mẫu phụ tự sát tuy nói do Mouton phản bội người, nhưng dựa theo mấy lời mẫu phụ nói trước khi chết thì mẫu phụ y sau khi phát hiện Mouton phản bội chỉ thấy không còn nợ gì Mouton nữa, có thể chết được rồi, cho nên mới thống khoái ra đi như vậy.

Nhớ lại chuyện ngày trước, Cynthia lại tủi thân khóc rấm rức.

Thư Thư thấy Cynthia rơi lệ, có chút bối rối không biết làm sao, Donald liếc qua, quay đầu an ủi: "Không cần biết trước đây như thế nào, hiện giờ cậu và nhà Mouton đã không còn quan hệ gì nữa, cậu nên vui lên mới phải."

Cynthia gật đầu, cuối cùng lau khô nước mắt, Thư Thư mới thở nhẹ một hơi.

Sau quyết định của Cynthia là một đống việc cần giải quyết, tỷ như tiếp nhận tài sản nhà Mouton, ký tên một số văn kiện, mà tất cả mọi việc đều không thể rời khỏi Donald, thời gian qua mau, thoáng cái đã hết tuần lễ.

Mấy chuyện này Thư Thư một chữ cũng không biết, cũng không muốn nhúng tay vào, dù vậy vẫn phải tiếp xúc với Donald vài lần, phát hiện hắn quả nhiên học thức uyên bác, một thú nhân vô cùng xuất sắc.

Trước đây còn ở trong hang núi Thư Thư tưởng Edgar chỉ là một con rắn, nói gì cũng như độc thoại nội tâm nhắc đi nhắc lại, bây giờ có thể trao đổi qua lại rồi, càng thích nói chuyện hơn, trong ngày phát sinh chuyện gì cũng kể hết, dĩ nhiên có nhắc tới cả Donald.

"Donald rất giỏi, nhiều điều khoản luật pháp vậy mà nhớ được hết, đủ loại án lệ, miệng kể biết bao nhiêu thứ..." Thư Thư kính nể thuật lại.

Edgar đen mặt, trước mặt thú nhân của mình mà lại khen thú nhân khác?

"Không được nhắc tới hắn." Edgar biết nói chuyện với Thư Thư chỉ có thể nói thẳng, lập tức chặn cậu lại.

"Tại sao?" Thư Thư ngây thơ hỏi.

"Ta ghen!" Edgar không do dự mà rằng.

"Vậy cũng được, chúng ta nói về Cynthia đi? Hiện giờ hành vi cử chi của cậu ấy vẫn còn hơi yểu điệu, chưa sửa được, nhưng giờ kiên cường hơn nhiều rồi, em cảm thấy cậu ấy như vậy tốt lắm..."

"Cũng không cho nhắc cậu ta." Edgar mặt đen hơn.

"Lại sao nữa?" Thư Thư càng khó hiểu.

"Ta ghen!" Edgar lần thứ hai biểu thị, phạm vi ghen không chỉ có thú nhân mà cả á thú nhân a! Thực ra, hắn cảm thấy á thú nhân còn cần đề phòng hơn, dù sao Thư Thư cũng là thú nhân... Hơn nữa, Thư Thư mà ở chung với Cynthia nhiều nguy cơ hơn là ở chung với Donald.

"Anh sao lại thích ăn dấm chua như vậy a!" Thư Thư ôm lấy Edgar, đắc ý hôn lên.

Edgar trước kia vẫn luôn rất nhiệt tình, nhưng lần này lại không thừa cơ cậu hôn mà đem Thư Thư "giải quyết tại chỗ": "Chờ đã."

"Sao vậy?" Thư Thư bất mãn nhìn Edgar, bọn họ đã 2 ngày chưa âu yếm nhau rồi!

"Ta lo làm em bị thương." Edgar đưa tay sờ bụng Thư Thư.

Tuy rằng tới giờ, máy móc vẫn chưa thể khám ra được bụng Thư Thư bị sao, nhưng viên nhọt đã lớn tới độ không thể lơ là rồi.

Nhọt kia bây giờ đã to chừng hai nắm tay Thư Thư rồi, đội bụng cậu phình ra, Edgar sờ lên còn thấy được một khối cứng rắn.

Cảm nhận xúc cảm dưới tay, vẻ mặt Edgar rất khó coi. Thư Thư rốt cục làm sao vậy?

Trong mắt hắn tràn ngập lo lắng, một lát sau lại trở nên kiên định.

Nhất định không thể để Thư Thư xảy ra chuyện gì!

"Anh đừng lo lắng, em không phải vẫn tốt đó sao? Jones đã kiểm tra rồi, nhọt trong bụng cũng không làm tổn hại cơ thể em, bây giờ em không sao hết, khẩu vị còn tốt hơn trước kìa." Thư Thư nói, không biết có phải dinh dưỡng bị nhọt hấp thụ hết rồi không, càng lúc cậu càng hay thèm ăn.

"Em..." Edgar hít sâu một hơi, cuối cùng nói: "Chờ hết bận việc của Cynthia thì để Jones phẫu thuật đi, ta sẽ đích thân theo dõi!"

Sờ sờ bụng mình, Thư Thư chẳng hiểu sao có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, sau đó quấn lấy Edgar, cọ cọ.

Edgar dù trong mắt bốc lửa, vẫn cố nhịn xuống, đè lại Thư Thư, chỉ là động tác dịu dàng hơn trước, chỉ sợ tổn thương đến cậu.

Thư Thư căn bản không bị thương, làm xong còn lăn ra ngủ say như chết, Edgar thì không tài nào chợp mắt được.

Đưa tay đặt trên bụng Thư Thư, hết một đêm, tu luyện một hồi, sau đó hôn Thư Thư một cái, tới quân bộ.

Mấy ngày nay hắn vẫn đang điều tra kẻ hãm hại mình, hiện tại đã lần ra manh mối.

Đến quân bộ xong rất nhanh liền có người mang tư liệu tới.

Giở trò trên cơ giáp hại hắn không thể không tự bạo thú hạch, bôi nhọ danh dự hoàng thất, gây sự với người trên thủ đô tinh, trước đó không lâu hắn bắt được vài tên tay chân của kẻ kia.

Hoàng thất dù không còn nắm quyền, nhưng vẫn đủ thế lực thăm dò điều tra!

Edgar chưa kịp xem tư liệu kia, máy truyền tin đã reo lên, chính là phụ thân hắn, Chris gọi tới.

"Phụ thân." Mở máy truyền tin, Edgar kêu một tiếng.

"Tra được đầu mối rồi?" Chris mở lời.

"Đúng vậy." Edgar thừa nhận.

"Bên ta cũng tìm được vài điểm." Chris nghiêm nghị nói.

Hai cha con liếc nhìn nhau qua máy truyền tin, Edgar đột nhiên nói: "Phụ thân, con tới chỗ người."

Chris gật đầu.

Lúc hai người gặp mặt, Thư Thư và Cynthia đang cùng Donald ăn cơm.

Gia đình Mouton được thả ra, thế nhưng đã quen lối sinh hoạt xa xỉ, trên người giờ không còn bao nhiêu tiền, lại không còn tước vị, tương lai hẳn sẽ không dễ chịu gì. Cynthia thì ngược lại, vừa có danh nghĩa, vừa thừa hưởng khối tài sản khổng lồ.

Vài ngày trước Thư Thư đón Cynthia vào hoàng cung cư trú, giờ chuyện đã giải quyết xong, Cynthia đương nhiên cũng muốn dọn ra ngoài, hôm nay chính là bữa cơm chia tay.

Thư Thư báo với Ian một tiếng liền cùng Cynthia lên phi hành khí tới chỗ hẹn, thế nhưng đã thấy Donald chờ bên trong.

Donald lớn lên phi thường xuất sắc, hôm nay không đeo kính càng tuấn mỹ khiến người ta không dời nổi tầm mắt, Cynthia mới liếc thôi đã đỏ mặt thẹn thùng.

Thư Thư thì ngược lại, phản ứng của cậu là to tròn đôi mắt đen láy nhìn Donald tới tới lui lui mấy lần, thậm chí còn thở dài nói: "Hôm nay anh trông tuấn tú ghê nha!"

"Có không? Thư Thư, cậu thích bộ dáng này của tôi sao?" Donald nhìn Thư Thư trìu mến.

Thư Thư bị nhìn cứ thấy quái quái, sao giống ánh mắt Edgar hay dòm cậu vậy, chỉ là Edgar nhìn thì cậu vui sướng, muốn gặm gặm môi Edgar, còn Donald nhìn chỉ thấy sởn cả da gà.

Cynthia cũng mơ hồ cảm thấy sai sai, cuối cùng nhỏ giọng nhắc nhở: "Có phải nên gọi món không?"

"Tôi mới tới cao ốc hoàng gia lần đầu, không biết có món gì ngon, mời các cậu gọi trước." Donald nói, mắt vẫn không dời Thư Thư.

Thư Thư nhíu mày, đúng lúc đó, máy truyền tin của Donald đột nhiên vang lên.

Donald áy náy nhìn Thư Thư và Cynthia, lấy máy truyền tin ra xem.

Nếu Thư Thư mà thấy được nội dung tin nhắn của hắn, chắc chắn sẽ phát hiện một đàn ngựa ầm ầm chạy qua.

Đương nhiên, đàn ngựa chạy loạn ấy trong mắt Donald lại có ý nghĩa: "Tình huống khẩn cấp, khống chế mục tiêu, tận lực dời khỏi tầm mắt mọi người!"

Một tin thứ hai nhanh chóng tới: "Cho cậu ta ăn thú châu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play