Hoa Đoạn Hồn nói ra điều kiện như vậy, chẳng những khiến Chung Diệu Khả thất sắc mà vẻ mặt của những người khác cũng đều trở nên kỳ quặc.
Dạ Phỏng và Từ Thiên Hạo trầm tư một chút, tức khắc tỉnh ngộ, bụng thầm mắng Hoa Đoạn Hồn gian trá xảo quyệt, nên cũng hối hả dùng lợi ích và địa vị trưởng lão trong tông môn để hy vọng Chung Diệu Khả có thể gia nhập Tu La Môn hoặc Xích Luyện Tông.
Người của Vân Long Đảo và Song Tử Đảo cũng vội vàng đưa ra lời mời.
Trong phút chốc, những người có địa vị nhất trong ngũ đại tông môn đều nhìn vào Chung Diệu Khả với ánh mắt tràn đầy sự hy vọng. Dường như vào thời khắc này, Chung Diệu Khả đã biến thành một kỳ tài, tất cả những tông môn này đều mở rộng cánh cửa chào đón nàng.
Chung Diệu Khả ngẩn người, những đệ tử Cổ Vân Đảo mới vừa rồi còn vui sướng khi nàng gặp họa lập tức thay đổi, trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ và ghen tị.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà một đệ tử chẳng có gì xuất sắc lại có thể khiến cho nhiều tông môn niềm nở mời chào như vậy?
Cổ Phong là một người thông minh, lập tức, ôn tồn nói: - Các vị, các vị làm vậy sao được? Chung Diệu Khả là đệ tử Cổ Vân Đảo chúng ta, các vị lại tranh giành đệ tử Cổ Vân Đảo ngay trước mặt ta, các vị coi Cổ Phong ta đã chết rồi sao?
- Ha ha… Hoa Đoạn Hồn cười khanh khách: - Cổ đảo chủ nói đi đâu vậy, vừa rồi chẳng phải ngài còn muốn ném tiểu cô nương này vào Thương Viêm động sao? Dù sao ngài cũng không quan tâm đến sinh tử của nó, chẳng bằng tiện đây để nó theo ta, gia nhập Lạc Hoa Thần Giáo, ta chắc chắn sẽ đào tạo nó thật tốt, cũng không để uổng tư chất của nó.
- Đúng vậy, Cổ đảo chủ nên làm vậy đi. Từ Thiên Hạo mỉm cười nói.
- Không được là không được, Chung Diệu Khả sống là người của Cổ Vân Đảo, chết là ma của Cổ Vân Đảo, không ai được đưa nó đi! Cổ Phong lắc đầu liên tục, một mực từ chối.
Chuyện cho đến giờ, y cũng đã nhận ra, Chung Diệu Khả ít nhiều cũng có chút phân lượng với Dương Khai, nắm chặt Chung Diệu Khả đồng nghĩa với nắm chặt giao tình với Dương Khai.
- Việc này còn phải xem ý của tiểu cô nương đây, Cổ đảo chủ ngài nói cũng không được, không thể vì trước đây nó là đệ tử Cổ Vân Đảo của ngài mà hiện giờ ngài có thể quyết định tương lai của nó. Hoa Đoạn Hồn hừ nhẹ một tiếng, dịu dàng nhìn Chung Diệu Khả, nhỏ nhẹ nói: - Tiểu cô nương, đừng sợ, tự nói xem, ngươi muốn gia nhập tông môn nào? Ngươi yên tâm, ngươi chọn ai cũng vậy, sẽ không ai làm khó ngươi đâu.
- Chúng ta đều tôn trọng ý kiến của ngươi! Dạ Phỏng nhấn mạnh, những người khác cũng chung thái độ.
Chung Diệu Khả bối rối, cúi đầu rụt rè, không dám trả lời, bất giác nhích lại gần phía Dương Khai, dường như muốn tìm kiếm một chút an toàn.
Trước giờ nàng chăm sóc chim khổng tước, vùi đầu tu luyện ở một góc hẻo lánh của Cổ Vân Đảo, chưa từng thấy một cảnh tượng to lớn như vậy, nhất thời không thể thích ứng ngay được.
Nhất là đối diện với những lời mời của các tông môn này, Chung Diệu Khả thật sự không biết nên lựa chọn như thế nào, làm thế nào mới đúng.
- Không phải cãi nhau nữa! Lý Nguyên Thuần bỗng nhiên uy nghiêm nói: - Lão phu mấy năm nay luôn luôn tìm kiếm một bế quan đệ tử, đáng tiếc vẫn chưa tìm được người thích hợp. Hôm nay hiếm hoi mới gặp được một người, các ngươi cũng đừng tranh với lão phu.
- Tiền bối… Đám người Cổ Phong hoảng sợ, tất cả đều vô cùng chấn động nhìn Lý Nguyên Thuần.
Nghe ý tứ trong lời nói của Lý Nguyên Thuần, dường như lão có ý thu nạp Chung Diệu Khả làm đồ đệ.
Đây là chuyện đại sự chứ chẳng đùa!
Ba vị cao thủ Thần Du Chi Thượng đứng đầu Thái Nhất Môn là những nhân vật bậc nhất ở hải ngoại, hai vị kia đều có đệ tử thân truyền, duy chỉ có Lý Nguyên Thuần không có. Mấy năm nay quả thật nghe nói lão đang tìm đệ tử bế quan thích hợp, đáng tiếc ở hải ngoại cũng không có ứng cử viên nào xuất sắc có thể lọt vào mắt xanh của lão.
Không ngờ, hôm nay Chung Diệu Khả lại có được cơ duyên này.
- Đúng vậy, lão phu muốn thu nhận nó làm đệ tử bế quan! Lý Nguyên Thuần khẽ gật đầu.
Những lời này nói ra chẳng những khiến những đệ tử Cổ Vân Đảo kia phải tròn mắt, mà ngay cả bọn Cổ Phong cũng đều nhìn Chung Diệu Khả bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Có cao thủ Thần Du Chi Thượng bậc này dạy bảo, bọn họ dường như đã thấy được viễn cảnh tương lai tốt đẹp của Chung Diệu Khả.
- Tiểu cô nương, ngươi có đồng ý làm đồ đệ của lão phu không? Lý Nguyên Thuần điềm đạm nhìn Chung Diệu Khả hỏi một câu.
Chung Diệu Khả hơi đỏ mặt, cũng cảm thấy hết sức xúc động, nhìn có vẻ rất hoang mang, bỗng nhiên lại hít vào một hơi thật sâu, đứng thẳng lên, hạ giọng nói: - Nhưng vãn bối là đệ tử Cổ Vân Đảo…
- Cổ Phong! Lý Nguyên Thuần quay sang nhìn Cổ Phong, cười ha hả: - Lão phu muốn nhận nó làm đồ đệ, ngươi có ý kiến gì không?
Cổ Phong vội vàng xua tay: - Không dám, không dám, được tiền bối coi trọng, đó là phúc của nó, Cổ Phong nào dám có ý kiến gì? Nói xong, y liền nhìn Chung Diệu Khả, nói: - Từ nay về sau, ngươi không còn là người của Cổ Vân Đảo nữa. Sau này theo Lý tiền bối, nhất định phải lấy hiếu làm đầu, không được làm những chuyện ruồng bỏ sư môn, khi sư diệt tổ, biết chưa?
- Đệ tử xin ghi nhớ! Chung Diệu Khả gật đầu.
Lý Nguyên Thuần vui vẻ cười lớn.
Khi những người này tranh giành Chung Diệu Khả, Dương Khai vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ngoài quan sát, đến khi mọi chuyện kết thúc, hắn mới mở miệng nói: - Chúc mừng sư tỷ gặp được minh sư, sư đệ xin tặng tỷ một ít lễ vật.
- Dương công tử tặng quà, nhất định phải nhận, không được làm Dương công tử mất mặt! Lý Nguyên Thuần vội vàng quát một tiếng, thần sắc khẩn trương, sợ Chung Diệu Khả cự tuyệt.
Dương Khai khẽ mỉm cười, lấy ra một bình nước nhỏ đưa cho Chung Diệu Khả, nhẹ giọng nói: - Thứ này mỗi ngày dùng một giọt, sau khi trở về đưa cho Lý tiền bối để ông ấy bảo quản, coi như ta trả ơn cứu mạng của sư tỷ.
- Ừ! Chung Diệu Khả nhận bình nước, nhìn bình nước nhỏ trong tay, gương mặt tỏ vẻ khó hiểu, không biết Dương Khai tặng cái gì, tại sao lại trịnh trọng như vậy.
Ngẩng đầu nhìn lên, Chung Diệu Khả giật thót mình, rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào bình nước trên tay mình, dường như phát hiện ra một bảo bối vậy.
- Dương công tử yên tâm, đã là lễ vật của công tử tặng cho đệ tử của lão, lão phu có thể cam đoan, ngoài nó ra, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng đụng đến. Lý Nguyên Thuần trầm giọng nói.
- Thế thì tốt rồi. Dương Khai gật đầu, con người Lý Nguyên Thuần thì hắn coi như yên tâm. Những lời nói ra trước mặt nhiều người như vậy, chẳng khác gì đã tỏ rõ thái độ của hắn.
- Chư vị xin dừng bước, vãn bối xin cáo từ! Dương Khai chắp tay, khẽ gật đầu với Phiến Khinh La, rồi cùng nàng bay vút lên không, rời đi nhanh như tia chớp.
Nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất, nhớ lại mọi chuyện ở Trung Đô, mọi người ở hải ngoại chư tông đều cảm thấy thấp thỏm.
- Tiền bối, sư đệ của tiểu nữ rốt cuộc là ai vậy? Ánh mắt của Chung Diệu Khả có chút mơ màng, cho tới lúc này nàng vẫn không hiểu, tại sao người sư đệ đã sống cùng nàng nửa năm này lại thay đổi nhanh chóng như vậy, trở thành đại nhân vật khiến tất cả mọi người đều cung kính tiếp đãi.
- Còn gọi là tiền bối ư? Lý Nguyên Thuần vuốt râu, khẽ mỉm cười.
- Sư phụ… Chung Diệu Khả hơi ngượng ngùng.
- À, sư đệ này của ngươi là người đứng đầu Bát đại gia ở Trung Đô, gia chủ Dương gia. Nửa năm trước, dưới sự thống lĩnh của hắn, Trung Đô mới có thể chống lại bọn xâm lược Thương Vân Tà Địa, và giết chết toàn bộ đám giặc này.
- Lợi hại vậy sao? Chung Diệu Khả không hiểu biết nhiều, nghe Lý Nguyên Thuần nói như vậy, cũng chỉ tỏ ra ngạc nhiên thán phục một chút.
- Đúng rồi. Cổ Phong bỗng nhiên chen vào: - Nói ra thì, ngươi và hắn đúng là rất có duyên đấy. Mấy năm trước, chính hắn đã dùng dao găm gắn lá thư đó trên cửa nhà ngươi, thông báo cho chúng ta biết tung tích của Hóa Sinh Phá Nguyệt Công. Mấy năm sau, ngươi lại cứu hắn trên biển, đây có tính là ở hiền gặp lành hay không nào?
- Chính là hắn, hắn chưa nói với ngươi sao? Cổ Phong kinh ngạc hỏi.
Chung Diệu Khả nghẹn ngào, vai khẽ run, ngơ ngẩn nhìn theo phía mà Dương Khai biến mất, trái tim tràn đầy sự lạc lõng và buồn rầu.
...
Nhanh như chớp, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi lại phía sau.
Dương Khai và Phiến Khinh La, Bích Lạc một hàng ba người, lao lên phía trước như sao xẹt.
Đi phía sau Dương Khai, nhìn bóng lưng to lớn của hắn, ánh mắt của Phiến Khinh La hơi có chút mơ màng, hơi thở cũng dần dần nặng nề.
Nhận thấy sự bất thường của nàng, Bích Lạc liền vội vàng tiến lên, cầm tay nàng.
Phiến Khinh La chậm rãi lắc đầu, ra hiệu mình không sao, không dám để Dương Khai lo lắng.
Tuy nhiên trong lòng nàng cũng có chút kinh ngạc, tiểu nam nhân này hiện giờ tuy mới chỉ đạt đến Thần Du Cảnh lục tầng, nhưng tốc độ bay còn nhanh hơn mình một chút, trong cơ thể tuôn ra nguyên khí tinh thuần và nồng đậm, cũng mạnh mẽ hơn mình.
Phiến Khinh La không hề e sợ, ngược lại còn có chút tự hào.
Dọc đường không nói chuyện gì, cắm đầu cắm cổ bay suốt ba ngày.
Phiến Khinh La và Bích Lạc đang đi phía sau Dương Khai bỗng nhiên ngừng lại.
Nhận thấy điều này, Dương Khai cũng dừng lại, quay đầu hỏi: - Sao vậy?
Phiến Khinh La khẽ thở hổn hển, hé miệng cười: - Chúng ta tách ra ở đây đi. Ngươi phải về Trung Đô, còn ta là Yêu Mị Nữ Vương, là dư nghiệt của Thương Vân Tà Địa, đương nhiên phải quay về Phiêu Hương Thành.
Dương Khai nhíu mày nói: - Thương Vân Tà Địa đã không còn nữa rồi, ngươi so đo chuyện này làm gì? Bên kia sẽ không có ai trách móc ngươi đâu.
Phiến Khinh La lắc đầu, tỏ ra kiên quyết.
Dương Khai trầm ngâm nói: - Nếu như vậy, ta cũng không ép ngươi. Đợi ta sắp xếp xong mọi chuyện ở Trung Đô, ta sẽ một mình đến gặp ngươi, giải quyết hết mọi vấn đề giữa ta và ngươi.
- Ta chờ ngươi! Phiến Khinh La nhoẻn miệng cười.
Dương Khai gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Đợi sau khi hắn rời đi, một lát sau, Bích Lạc mới thầm thở dài một tiếng: - Đại nhân, như vậy có ổn không?
- Không có gì không ổn cả, chỉ cần không làm tổn hại đến hắn là được rồi.
- Nhưng tình chủng trong người ngài… Mắt Bích Lạc lập tức đỏ lên. - Bây giờ ngài còn có thể áp chế sao? Một khi không áp chế được nữa thì ngài sẽ tự tìm đường chết! Hắn không hề quan tâm đến ngài chút nào, tại sao ngài phải nghĩ cho hắn? Hãy bỏ vòng trói của tình chủng ra rồi trực tiếp lấy mạng hắn đi, vậy là xong chuyện!
- Bích Lạc! Phiến Khinh La lớn tiếng, thở hổn hển. - Đừng nói nữa, bi kịch của Độc quả phụ, hãy để ta kết thúc đi, không thể tiếp tục truyền đời, nếu không, con gái ta cũng sẽ phải chịu đau đớn như vậy, đây chính là lời nguyền của Độc quả phụ!
Bích Lạc lệ rơi đầy hai má, đau đớn nhìn Yêu Mị Nữ Vương, trong lòng hận Dương Khai đến cực điểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT