Nâng ly cạn chén ăn uống linh đình.

Thậm chí ngay cả Phiến Khinh La cùng Bích Lạc cũng uống một ít. Yêu Mị Nữ Vương sau khi uống vài chén rượu càng phát ra mị ý nồng đậm, khiến tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Rượu quá ba tuần, đám người chư tông hải ngoại rốt cuộc đã tới.

Dạ Phóng của Tu La Môn, Hoa Đoạn Hồn của Lạc Hoa Giáo, Từ Thiên Hạo của Xích Luyện Tông, Vân Long Đảo, Song Tử Đảo…

Một đám người đi tới Cổ Vân Đảo, đều là tinh nhuệ của các tông môn hải ngoại, lần trước đi tới Trung Đô hầu như bọn họ đều có mặt.

Cổ Phong đoán ý qua lời nói và nét mặt có thể thấy khi những người này đối mặt với Dương Khai, thái độ đều cực kỳ cung kính.

Không khỏi vừa vui sướng vừa lo sợ, trong lòng một tia khúc mắc và không phục cũng tan thành mây khói.

Địa vị những người này ở hải ngoại cũng không thấp so với Cổ Phong, thậm chí còn có thế mạnh hơn, nhưng bọn họ đều biểu hiện ngoan ngoãn như vậy trước mặt Dương công tử, Cổ Phong còn đắn đo gì nữa.

Sau một hồi nói chuyện với nhau, Cổ Phong mới biết được lần trước Cổ Vân Đảo bọn họ có thể phát hiện ra Hoá Sinh Phá Nguyệt Công cũng là nhờ Dương Khai, cái này Cổ Phong càng không cần phải nói rồi.

Bí điển trấn tông mất đi hơn ba trăm năm được hắn tìm ra chẳng khác gì là Dương Khai tặng Cổ Vân Đảo một thiên đại ân tình.

Thái Nhất Ấn của Thái Nhất Môn, Thiên Nhị Huyết Hải Đường của Hoa Lạc Giáo, Tu La Kiếm của Tu La Môn, Chưởng Môn Ngọc Bối của Xích Luyện Tông, Vân Long Điển Tàng của Vân Long Đảo, Hồi Sinh Đồ của Song Tử Đảo, từng thứ đồ đều được Dương Khai lấy ra.

Hô hấp của mọi người đều nóng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trấn tông chi bảo, vẻ mặt kích động.

Dương Khai cũng không nói thêm gì, đem trả lại những thứ vốn thuộc về chư tông hải ngoại này.

- Tu La kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường ta đã luyện hoá rồi, những thứ khác vẫn chưa dùng tới, chư vị nếu không yên tâm có thể kiểm tra một lượt.
Dương Khai mỉm cười nhìn mọi người nói.

- Yên tâm yên tâm. Làm sao có chuyện không yên tâm đối với Dương công tử?
Lý Nguyên Thuần cười ha hả, mấy thứ này mặc dù rất tuyệt nhưng cấp bậc cũng không phải quá cao, chỉ sợ cũng không lọt vào mắt Dương Khai. Điều này Lý Nguyên Thuần trong lòng biết rõ.

Những người khác cũng tỏ vẻ không cần kiểm tra, đều là rất yên tâm về Dương Khai.

Thu lại trấn tông chi bảo mất đi hơn ba trăm năm, tất cả mọi người đều mang ơn, không ngừng cảm tạ.

- Dương công tử, hải ngoại chư tông lần này nhận thiên ân đại tình của người, ngày sau nếu có việc gì cần chỉ cẩn thông báo một tiếng, nhiều hơn thì không dám nói, gọi bất kỳ khi nào những tông môn ở đây sẽ tới.
Lý Khuyên Thuần thành khẩn nói. Lão cảm kích không chỉ ở việc Dương Khai trả lại hại ngoại chư tông những bảo bối trấn tông đã mất đi nhiều năm như vậy mà là càng coi trọng tiềm lực của Dương Khai.

Tuy nói hải ngoại và lục địa cũng không có quan hệ nhiều nhưng có thể cùng Dương Khai kết giao tình thì về sau cũng có ích vô hại.

- Thực đến lúc đó ta sẽ không khách khí đâu.
Dương Khai cười ha hả nói.

- Như vậy thì tốt lắm.

- Việc đã xong ta cũng nên cáo từ.
Dương Khai nói xong liền đứng lên chuẩn bị rời đi.

Lý Nguyên Thuần kinh ngạc nói:
- Dương công tử đi bây giờ sao? Lão phu còn muốn mời Dương công tử đến Thái Nhất Môn vài ngày.

- Hảo ý của tiền bối ta xin nhận, nhưng từ sau trận chiến đó ta vẫn chưa quay lại Trung Đô, hiện tại cũng muốn trở về xem sao.

- Vậy à…
Lý Nguyên Thuần vẻ mặt luyến tiếc.
- Vậy lão phu cũng không giữ, ta tiễn công tử, sau này nếu có cơ hội tới hải ngoại, nhất định phải tới Thái Nhất Môn ta làm khách.

- Nhất định.
Dương Khai nói chắc.

Một đám người đi theo Dương Khai ra khỏi Dưỡng Thần Điện, các đệ tử Cổ Vân Đảo đều ghé mắt nhìn, xì xào bàn tán, không biết nơi này đã xảy ra chuyện lớn gì mà lại nhiều nhân vât xuất hiện đến vậy.

Đợi sau khi nhìn thấy Dương Khai bị vây quanh như sao vây quanh mặt trăng thì thần sắc rất nhiều đệ tử Cổ Vân Đảo đều trở nên quái dị.

Trong số bọn họ rất nhiều người đã từng gặp Dương Khai, cũng biết Dương Khai đang giúp Hàn trưởng lão nuôi khổng tước, lại nghĩ mãi mà không rõ vì sao đệ tử ký danh này lại biến hoá nhanh chóng trở thành thượng khách của những cường nhân hải ngoại này.

Hơn nữa, nhìn thần sắc của đám cường giả kia khá cung kinh với Dương Khai, ai nấy đều tươi cười.

Cách đó không xa, một thiếu nữ mặt có chút tàn nhang đang hoang mang tìm kiếm điều gì đó, phát hiện được động tĩnh bên này cũng chạy tới xem, sau một cái liếc mắt, thiếu nữ liền ngây dại.

Bởi vì nàng phát hiện được đệ tử ở cùng mình hơn nửa năm giờ phút này không ngờ vẻ mặt thong dong trò chuyện vui vẻ với các nhân vật lớn của chư tông hải ngoại, không những không có chút luống cuống mà ngược lại còn quen thuộc, mà những nhân vật này đang cười nói cùng hắn đi ra ngoài.

Thiếu nữ chớp đôi mắt to, trong lòng bắt đầu có chút suy nghĩ.

Đợi lúc những người này đi tới trước mặt nàng, nàng như ma xui quỷ khiến chạy ra khỏi đám đông chắn trước đám người này, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

Lý Nguyên Thuần nhíu mày không biết nữ đệ tử Cổ Vân Đảo này lao tới muốn làm gì, không kìm nổi liếc nhìn Cổ Phong.

Cổ Phong vội vàng giận quát một tiếng:
- Không được vô lễ, mau tránh ra.

Chung Diệu Khả vốn có chút hoang mang lo sợ, không biết tình huống hiện tại, bị Đảo chủ trách cứ như vậy tay chân càng luống cuống, đôi mắt trông mong nhìn Dương Khai, thân thể mềm mại lạnh run lẩm bẩm:
- Sư đệ…đây là thế nào? Ngươi…sao lại…?

Nói mãi cũng không ra một câu nguyên vẹn.

Phiến Khinh La duyên dáng cười ung dung nhìn Dương Khai, trong lòng thầm đoán xem hắn sẽ xử lý cục diện này như thế nào.

- Làm càn!
Cổ Phong cuống quýt, không biết thân phận thật của Dương Khai thì thôi, lại xem người đứng đầu Dương gia ở Trung Đô thành người thường, để hắn làm một tên đệ tử ký danh chăm sóc khổng tước, đây tuyệt đối là thất sách của Cổ Vân Đảo. Hiện tại đã biết được thân phận Dương Khai, Cổ Phong vốn định chờ hắn đi rồi sẽ xoá sạch toàn bộ tin tức hắn từng lưu lại Cổ Vân Đảo để tránh gây chuyện cười, không ngờ ở thời khắc mấu chốt này Chung Diệu Khả lại xông ra, còn dám xưng hô với người ta là sư đệ.

Thật là lớn chuyện.

- Người đâu, bắt nữ tử này lại cho ta, đưa vào Thương Viêm Động.

Chung Diệu Khả thân thể mềm nhũn, suýt chút té ngã.

Thương Viêm Động nhiệt độ cực nóng, dù là cao thủ Thần Du Cảnh cũng rất khó sống trong đó. Đệ tử như nàng một khi bị nhốt vào đó chỉ sợ không tới ba đến năm ngày sẽ bị thiêu chết.

Nàng không ngờ chỉ một cử chỉ vô tâm của mình mà làm Đảo chủ giận dữ như vậy, còn muốn trách phạt mình nặng như vậy.

Trái tim thiếu nữ phút chốc tràn đầy hoảng sợ.

Có hai đệ tử Cổ Vân Đảo nghe lệnh bước nhanh tới.

Còn có một vàicác đệ tử ngày thường khinh thường Chung Diệu Khả đều tỏ vẻ vui sướng ra mặt.

Chung Diệu Khả nếu không phải vì cơ duyên năm đó thì hiện tại cũng chỉ là đệ tử bình thường tầng chót nhất, nhưng vì năm đó Dương Khai cho nàng một phong thư nàng mới lập nhiều công lớn, mới có thể tấn thăng đến thân phận đệ tử tinh anh.

Điều này làm cho không ít người trong lòng ghen tị, cảm thấy không công bằng. Với tư chất và tài hoa của nàng thì căn bản không xứng đáng làm đệ tử tinh anh.

Hiện tại mắt thấy nàng gây hoạ tự nhiên trong lòng cũng âm thầm khoái chí.

Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt, trong lòng cũng có chút tức giận. Nửa năm qua, cảm giác Chung Diệu Khả tạo cho hắn rất tốt, tiểu cô nương khá thiện lương, cũng không thích gây chuyện, ngày thường ở chỗ hẻo lánh đó vùi đầu tu luyện nuôi dưỡng khổng tước.

Tuy rằng không có tư chất hay tài năng gì nhưng những cố gắng đó, người thường cũng không có.

Tức giận thì tức giận nhưng đang ở địa bàn của người ta nên tự nhiên cũng khó hành động mà chỉ trầm ngâm mở miệng nói:
- Đảo chủ đợi đã, ta cùng nàng đúng là thân phận sư tỷ sư đệ, tỷ ấy cũng không hề gọi sai, không cần trách phạt tỷ ấy.

Cổ Phong hơi xấu hổ ôm quyền nói:
- Dương công tử nói đùa, trước kia là Cổ Vân Đảo có mắt không tròng, hiện giờ may mắn biết được thân phận của Dương công tử, đâu còn dám coi công tử là đệ tử Cổ Vân Đảo. Tuy nhiên nếu là Dương công tử đã nói vậy thì lần này xin tha cho nữ tử ấy.

Dương Khai gật đầu đồng ý.

Cổ Phong cũng không phải ngốc, Dương Khai dù chỉ một câu nhưng lão đã nhìn ra Dương Khai cũng rất bảo vệ Chung Diệu Khả.

- Sư tỷ ngươi lại đây.
Dương Khai trên mặt tươi cười, vẫy tay với Chung Diệu Khả còn hơi ngơ ngác.

Đôi mắt đẹp của Chung Diệu Khả chớp động, trên gương mặt còn thần sắc sợ hãi, đối mặt với tiếng gọi của Dương Khai cũng chần chừ hồi lâu mới phản ứng, khúm núm đi tới, nhìn hết cái này đến cái kia, co rút cúi đầu bên cạnh Dương Khai lẩm bẩm:
- Thế này là thế nào?

- Sư tỷ đừng sợ.
Dương Khai trấn an một tiếng, quay đầu nhìn Lý Nguyên Thuần nói:
- Tiền bối, nửa năm nay ta đều sống cùng vị sự tỷ này.

- Hả?
Lý Nguyên Thuần nhíu mày, thần sắc không khỏi có chút mờ ám.

Dương Khai vội ho một tiếng:
- Không phải như người nghĩ, chỉ có điều sau trận chiến nửa năm trước, ta không biết sao rơi xuống biển, ở vùng biển gần đây được sư tỷ cứu mạng. Nói ra thì sư tỷ này có ơn cứu mạng với ta.

Lý Nguyên Thuần kinh ngạc, không nghĩ nữ tử thoạt nhìn bình thường này đã cứu Dương Khai, lão an lòng, nhìn Chung Khả Diệu thần sắc cũng trở nên ôn hoà:
- Đã là ân nhân cứu mạng của Dương công tử thì cũng chính là ân nhân của hải ngoại chư tông ta.

- Tốt.
Dạ Phóng trầm trọng gật đầu, nếu không phải Chung Khả Diệu cứu Dương Khai vậy thì bọn họ hôm nay cũng đừng mong thu lại được những bảo bối đã mất đi ba trăm năm.

- Tiểu cô nương này đã làm được một việc tốt đại thiên rồi.
Hoa Đoạn Hồn cười khanh khách, thân hình mềm mại lắc lư đi lên trước mở miệng hỏi:
- Tiểu cô nương tên gì?

- Chung Diệu Khả…

- Tên rất hay.
Hoa Đoạn Hồn đôi mắt đẹp sáng ngời, dường như không nghĩ tiểu nha đầu này nhìn bình thường mà tên lại rất dễ nghe.
- Có muốn đến Lạc Hoa Giáo của ta không? Chỉ cần ngươi gật đầu ta có thể cho ngươi thân phận Lạc Hoa Sử.

- A?
Chung Khả Diệu kinh hãi nhìn Hoa Đoạn Hồn.

Lạc Hoa Thần Giáo có bốn vị Lạc Hoa Sử, mỗi người thân phận đều vô cùng tôn kính, là giáo chủ dưới địa vị người tối cao, tự mấy năm trước sau khi một vị Lạc Hoa Sử bất hạnh bỏ mạng, Lạc Hoa Thần Giáo vẫn có một vị trí Lạc Hoa Sử còn khuyết, vô số đệ tử Lạc Hoa Thần giáo rơi đầu tranh đấu để đoạt lấy vị trí này nhưng vẫn chưa có người sở hữu.

Chưa từng nghĩ hôm nay Hoa Đoạn Hồn lại cho Chung Khả Diệu điều kiện tốt như vậy, chỉ để nàng gia nhập Lạc Hoa Thần Giáo.


các tông môn hải ngoại, chỉ sợ không tới nửa ngày những người đó đều đã tới.

- Không vội.
Dương Khai khẽ mỉm cười.

Sau khi giải quyết chút ân oán nhỏ trước đó, không khí trong Dưỡng Thần Điện hoà hợp, các trưởng lão Cổ Vân Đảo lúc này cũng ý thức được Dương Khai nắm trong tay sức mạnh kinh khủng, không dám có chút ý tứ khinh thường hắn, chỉ sai người bày tiệc rượu nâng chén mời hắn.

Dương Khai cũng là khách, không cự tuyệt bỏ qua tất cả uống thả cửa.

Rất nhanh mọi người phát hiện vị Dương gia công tử này kỳ thực cũng không phải người quá khó gần, nếu như ngươi đối với hắn tốt thì sẽ rất dễ nói chuyện.

Phát hiện này khiến mọi người càng cố ý đối tốt, hi vọng có thể thiết lập quan hệ tốt với Dương Khai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play