Một luồng ý niệm không chịu thua cứ quanh quẩn trong đầu Dương Khai, khiến hắn cắm đầu nghiên cứu hòn đá màu lam kia suốt ngày đêm, hoàn toàn quên hết mọi thứ.
Lúc mới bắt đầu, Trương Nhược Tích ở sát vách thỉnh thoảng còn sang xem qua, muốn hỏi Dương Khai khi nào thì rời Tử Nhạc Thành, nhưng theo thời gian trôi qua, nàng thấy Dương Khai vẫn một mực không xuất hiện, nàng đoán rằng có lẽ Dương Khai đang bế quan tu luyện gì đó, cho nên cũng không dám tùy tiện quấy rầy.
Đợi trong khách điếm nhàn rỗi không có việc gì làm, nàng cũng rời khỏi khách điếm, đi vào bên trong thành dạo chơi. Tu vi hiện tại của nàng không thấp, đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, mặc dù bên trong Tử Nhạc Thành có một số võ giả thực lực tương đương với nàng, nhưng nàng cũng không sợ chút nào.
Đi dạo một lúc, nàng lập tức phát hiện một món đồ chơi mới lạ, sau khi lấy dũng khí đi thử một lần liền tỏ ra thích thú. Trong mấy ngày Dương Khai bế quan nghiên cứu hòn đá, mỗi ngày nàng đều đi một nơi, hơn nữa mỗi nơi còn dừng lại rất lâu rồi mới trở lại khách điếm. Thấm thoát đã trôi qua một tháng.
Đúng lúc này, Dương Khai hít sâu một hơi, khuôn mặt vốn yên tĩnh không dao động chợt ngẩng lên, thu hồi thần niệm của bản thân bên trong hòn đá lại. Hai mắt Dương Khai vằn lên đầy tơ máu, dường như vì quá chuyên chú mà kiệt sức vậy, tâm thần tiêu hao nhiều, nhưng ánh mắt của hắn lại sáng rực như ánh sao.
Một tháng nghiên cứu không chút ngừng nghỉ, cuối cùng Dương Khai đã hiểu rõ toàn bộ những huyền ảo bên trong hòn đá này, hắn được tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của Lý Vô Y, đồng thời cũng thu hoạch được rất nhiều từ trong đó.
Tại phương diện về trình độ lực lượng không gian, hắn đã tiến thêm một bước dài. Cho đến lúc này hắn mới phát hiện, những bí thuật không gian mà bản thân hắn tự lĩnh ngộ ra trước đây, vốn cho rằng đã vô cùng hoàn mỹ, nhưng không ngờ còn phải cải thiện rất nhiều, điều này khiến cho Dương Khai mừng rỡ không thôi.
Còn có thể cải thiện, cũng có nghĩa uy lực bí thuật không gian của mình vẫn còn có thể tăng lên, đây đúng là điều hắn đang cần lúc này. Sau này tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh, kẻ thù phải đối mặt khẳng định cũng sẽ mạnh mẽ hơn, lực lượng không gian vẫn là một trong những chỗ dựa của hắn, rất lâu sau đều sẽ phát huy ra tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Rầm một tiếng Hòn đá màu lam trên tay kia đột nhiên vỡ vụn, biến thành phấn vụn, chảy qua kẽ tay Dương Khai rơi xuống. Bên trong tảng đá này vốn có một cái hắc động và vô số khe nứt không gian, trong quá trình nghiên cứu Dương Khai cũng không ngừng phóng thần niệm ra dò xét, có thể kiên trì tới hiện tại đã là cực hạn.
Cũng may Dương Khai đã hấp thu sạch sẽ tất cả tinh túy mà Lý Vô Y lưu lại bên trong hòn đá, cho nên mặc dù hiện tại nó bể nát cũng không có quá nhiều tiếc nuối.
Đến giờ phút này hắn mới nhớ ra, dường như hắn đã quá mức chìm đắm vào nghiên cứu lực lượng không gian huyền bí mà quên mất thời gian trôi qua cùng với dự tính ban đầu khi đến nơi này. Thoáng tính toán một chút, Dương Khai mới phát hiện, từ lúc hắn bế quan tới giờ, không ngờ bất tri bất giác đã hơn một tháng.
Hắn vội vàng phóng thần niệm ra, định gọi Trương Nhược Tích một tiếng, để nàng theo hắn rời khỏi Tử Nhạc Thành. Nhưng không nghĩ tới bên trong căn phòng sát vách kia lại không có lấy một bóng người
Ngược lại, trên bàn lại có một chén trà, vẫn còn bốc hơi nghi nghút. Thân hình Dương Khai thoắt một cái, phá toái hư không, đi thẳng tới căn phòng sát vách, đưa tay thử dò xét nhiệt độ của nước trà, lẩm bẩm:
- Rời đi cũng được chừng nửa thời gian uống cạn chung trà. Tiểu nha đầu này đi đâu rồi? Lần bế quan này của hắn chính là một tháng, Trương Nhược Tích ra ngoài đi dạo một chút cũng là bình thường. Đã xác định nàng không gặp nguy hiểm gì, Dương Khai cũng không lo lắng lắm. Hắn thả thần niệm ra, trong nháy mắt đã bao phủ cả Tử Nhạc Thành.
Rất nhanh, Dương Khai đã phát hiện ra Trương Nhược Tích đang ở trên một đài cao thai trong thành, hơn nữa còn vô cùng khí thế.
- Hả... Dương Khai không khỏi tỏ ra cổ quái. Suy nghĩ một chút, hắn tiện tay bỏ lại một ít nguyên tinh lên bàn, coi như trả tiền thuê phòng cho khách điếm, rồi thi triển bí thuật không gian, trực tiếp rời khỏi phòng.
Ngay sau đó, thân hình Dương Khai chợt xuất hiện tại một chỗ bên cạnh lôi đài tên là Thăng Long Đài tại Tử Nhạc Thành. Hắn xuất hiện không dấu vết, thần không biết quỷ không hay, ngoại trừ mấy võ giả gần đó có cảm giác cổ quái nhìn hắn một cái ra, còn lại không có ai chú ý tới hắn.
Cho dù là mấy tên võ giả đang nhìn hắn kia, cũng chỉ tỏ ra không hiểu một chút, ngay sau đó liền dời ánh mắt đi.
Lôi đài này kiến tạo vô cùng chắc chắn, xung quanh lôi đài hiện đầy quầng sáng cấm chế, có thể cho võ giả tỷ thí mặc sức phát huy trên lôi đài Lôi đài như vậy, trong thành trì có rất nhiều, võ giả tu luyện, ân oán phân minh, kiên quyết tiến thủ, dĩ nhiên sẽ không tránh khỏi việc phát sinh nhiều xung đột.
Nếu ở bên ngoài, khi xảy ra xung đột dĩ nhiên là sống mái với nhau một phen, thắng làm vua thua làm giặc, đó là chuyện đương nhiên. Nhưng ở nơi thành trì này, thì không thể tùy ý lấy mạng người ta, trừ khi là loại thành trì vô cùng hỗn loạn. Mỗi một thành trì đều có quy tắc của mình, cái gọi là không có quy củ thì không thành một đoàn thể là vậy, tuy Tử Nhạc Thành ở rìa sa mạc, nhưng cũng không ngoại lệ, võ giả ở trong thành một khi xảy ra xung đột, có thể đi đến lôi đài ký giấy sinh tử, quyết đấu sống chết.
Cho dù không có ân oán, cũng có thể tới lôi đài so cao thấp một chút. Dần dần,loại lôi đài này liền trở thành nơi tiêu khiển của rất nhiều võ giả lúc rảnh rỗi. Trên lôi đài, các võ giả có thể thỏa thích cùng người khác tranh đấu, tăng năng lực chiến đấu của bản thân lên. Võ giả không lên lôi đài tỷ thí, cũng có thể ngồi xung quanh xem cuộc chiến, từ đó học tập kinh nghiệm.
Lúc Dương Khai đến nơi này, chỗ ngồi xung quanh Thăng Long Đài đã đầy nhóc, không những thế vẫn còn có rất nhiều võ giả không có chỗ ngồi, mỗi người đều tế ra bí bảo đứng ở giữa hư không, chăm chú nhìn về phía lôi đài.
Chỗ này tối thiểu cũng có hơn vạn người, mỗi một ánh mắt đều nóng rực hướng lên quan sát hai võ giả đang tỷ thí trên lôi đài, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng tán thưởng, khi chợt có kinh hiểm, lại đồng thanh kinh hô lên.
Võ giả bình thường tranh đấu không thể nào hấp dẫn nhiều người đến xem cuộc chiến như thế, chỉ có lúc những võ giả có uy vọng cực cao, danh tiếng cực lớn quyết đấu, mới sẽ thu hút hơn vạn người như vậy. Vào giờ phút này, một trong hai người đang so đấu trên lôi đài, không ngờ lại là Trương Nhược Tích.
Thế nhưng không giống với hình tượng nhu nhược lúc bình thường biểu hiện trước mặt Dương Khai, lúc này Trương Nhược Tích đang mặc một bộ trang phục bó sát người, hiển lộ những đường cong đã tương đối thành thục, mái tóc cũng được nàng buộc ở sau gáy, tỏ ra vô cùng lão luyện.
Khí tức của nàng cũng cũng vô cùng mãnh liệt, phảng phất như một đầu mãnh thú vừa xổ lồng, toàn thân tràn ngập sát khí khiến người kinh hồn táng đảm. Mà đối thủ của nàng lại là một nam nhân trung niên, đồng dạng cũng có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, không biết hắn tu luyện bí thuật gì, toàn thân bao phủ hào quang đỏ như máu, khí thế cũng không tầm thường.
Giờ phút này hai người đang liều mạng quyết chiến trên lôi đài vô cùng kịch liệt, nguyên lực va chạm phát ra tiếng vang ầm ầm, khiến dư chấn đánh sâu vào những cấm chế trên lôi đài, làm quang mang trên đó chập chờn liên tục.
Nha đầu Trương gia này, vậy mà lại chạy tới lôi đài đánh nhau. Nếu không phải Dương Khai tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ còn thật không thể tin được. Nàng lấy dũng khí ở đâu ra? Lúc bình thường nói chuyện cùng một người xa lạ đều phải đỏ mặt, làm sao lại có lá gan tới một nơi bị vạn người nhìn như vậy?
Hơn nữa, khí tức của nàng cùng với lúc bình thường như thể hai người khác nhau, khiến Dương Khai vô cùng quan tâm. Dương Khai biết, huyết mạch Trương Nhược Tích rất cổ quái, tất cả biến hóa của nàng đều có quan hệ với huyết mạch kia.
Trái lại, đối thủ này của nàng dường như là một nhân vật cực kỳ lợi hại, ở Tử Nhạc Thành này khẳng định có danh tiếng cực lớn, bằng không sao có thể thu hít nhiều người đến xem cuộc chiến như thế?
Quả nhiên, trong khi Dương Khai còn đang âm thầm suy đoán, tiếng nghị luận của một số người từ bốn phương tám hướng liền truyền đến.
- Trận đấu hôm nay đúng là long tranh hổ đấu mà, không biết cuối cùng ai thắng ai thua nữa!
- Điều này có gì phải phỏng đoán chứ, dĩ nhiên là Huyết Thủ Cố Sơn rồi, tuy rằng Cố Sơn không môn không phái, nhưng từ 50 năm trước đã xông phá ở quanh Tử Nhạc Thành này rồi, hắn có danh vọng cùng thực lực ở nơi này cực cao, nhất là chiến đấu trên lôi đài, hắn chưa bao giờ có đối thủ, tất cả đối thủ cùng hắn tranh đấu đều bị đánh bại, hắn nhưng là một chiêu bài của Tử Nhạc Thành đó.
- Không môn không phái lại cũng có thể tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh sao? Cố Sơn này quả thật là rất giỏi a, nếu để cho hắn gia nhập một đại tông môn, chẳng phải là tấn cấp lên Đế Tôn nằm trong tầm tay hay sao?
- Hắc hắc, ngươi không biết đó thôi, nghe nói năm xưa Cố Sơn tìm được động phủ của một cổ nhân ở trong Tử Nhạc Hoang Mạc, chiếm được một loại truyền thừa vô cùng ảo diệu ở trong đó, cho nên hắn căn bản không cần gia nhập tông môn gì cả.
Mấy năm trước, có một Đạo Nguyên tam tầng cảnh xuất thân A Hàm Điện đi ngang qua chỗ này, cũng không biết đã xảy ra xung đột gì với Cố Sơn, hai người liền lên lôi đài quyết đấu, ngươi đoán kết quả ra sao?
- Kết quả thế nào?
- Còn có thể thế nào, dĩ nhiên là Cố Sơn thắng, đánh cho võ giả A Hàm Điện kia quay cuồng, không tới mười chiêu đã bị đánh văng ra khỏi lôi đài.
- Hizz... Cố Sơn mạnh như vậy sao, ngay cả đệ tử A Hàm Điện cũng không phải là đối thủ? A Hàm Điện chính là tông môn đứng đầu Đông Vực, địa vị chỉ dưới U Hồn Cung, võ giả xuất thân trong đó thực lực nhất định cũng không tầm thường, huống chi là một vị đệ tử tinh anh Đạo Nguyên tam tầng cảnh.
- Đó là dĩ nhiên. Mấy năm trước hắn có thể chiến thắng đệ tử tinh anh của A Hàm Điện, mấy năm nay, thực lực của hắn hình như lại có tăng tiến, đánh một tiểu nha đầu thì tốn bao nhiêu sức lực chứ?Bằng không ngươi cho rằng tại sao hôm nay lại có nhiều người đến xem cuộc chiến như vậy?
Mọi người đều là vì hâm mộ danh tiếng của Cố Sơn mà đến đó thôi.
- Tiểu nha đầu sao? Một tiếng hừ lạnh chợt truyền đến:
- Vị bằng hữu này nói chuyện thật là thú vị, ngươi dám ở trước mặt La Sát Nữ kia gọi nàng một tiếng tiểu nha đầu xem, nếu ngươi dám, ta liền gọi ngươi là tổ tông ngay.
- Khụkhụ... Tên Võ giả đang cực lực tâng bốc Cố Sơn kia ho sặc sụa, suýt nữa ho văng cả nước mắt ra.
- La Sát Nữ? Tên này quay mặt về phía người vừa nói chuyện nhìn lại, tựa hồ có chút không hiểu hỏi: - Chẳng lẽ thiếu nữ kia cũng là người có danh tiếng cực lớn?
Người nọ nhìn hắn nói: - Dường như bằng hữu mới đến Tử Nhạc Thành không lâu phải không?
Người này cười hắc hắc, nói: - Mới tới ba ngày, nghe nói cơ duyên trong Tử Nhạc Hoang Mạc không ít, liền tới thử vận khí một chút, vừa lúc gặp được sự kiện trọng đại này, liền tới xem náo nhiệt một chút.
- Ba ngày, hèn chi ngươi không rõ lắm.
Người nọ hơi vuốt cằm, nói:
- Thiếu nữ trên lôi đài kia cũng không phải nhân vật đơn giản, mọi người đều gọi nàng là La Sát Nữ, cũng không biết tên thật nàng là gì.
- Nàng rất lợi hại sao?
- Đâu chỉ rất lợi hại! Người nọ hừ lạnh một tiếng:
- Quả thực là vô địch! Hai mươi ngày trước, nàng đột nhiên xuất hiện trên lôi đài này, chỉ có ba chiêu, đã đánh cho một cái võ giả ngang cấp hộc máu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, thủ đoạn vô cùng dứt khoát trôi chảy.
- Cái này... cái này không phải là nghiền ép đối thủ sao?
- Đúng, chính là nghiền ép!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT