Tử Nhạc Thành, một trong hàng vạn tòa thành ở Đông Vực, là một tòa thành nằm ở phụ cận Tử Nhạc Hoang Mạc, không bắt mắt chút nào, bởi vì môi trường chung quanh ác liệt cùng mặt đất cằn cỗi, tòa thành trì này cũng không phồn hoa lắm.
Sự tồn tại của nó, chỉ là một cái trạm dừng chân cho những võ giả đi vào trong Tử Nhạc Hoang Mạc mà thôi. Rất nhiều võ giả thích đi vào Tử Nhạc Hoang Mạc để lịch lãm, Tử Nhạc Thành dĩ nhiên chính là địa phương tốt nhất cho bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức.
Chỉnh thể thực lực võ giả trong thành cũng không quá cao, nhưng cũng không quá thấp, so với Phong Lâm Thành trước kia còn mạnh hơn một chút, với Thánh Vương Cảnh là chính, tuy không có Đế Tôn Cảnh, nhưng Đạo Nguyên Cảnh vẫn có rất nhiều.
Dương Khai cùng Trương Nhược Tích hai người một đường từ Tử Nhạc Hoang Mạc đi đến chỗ này, phong trần mệt mỏi nên tùy tiện tìm một cái khách điếm để ở.
Trứng phượng mà Lưu Viêm biến thành đã được Cửu Phượng cùng Lý Vô Y mang đi, Dương Khai cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn của Lưu Viêm, tốt xấu gì Cửu Phượng cùng Lý Vô Y hai người đều là cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở Tinh Giới, lại là người dưới trướng Thú Vũ Đại Đế, cộng thêm tầng quan hệ với Mạc Tiểu Thất, Dương Khai tin tưởng Cửu Phượng nhất định sẽ chiếu cố Lưu Viêm thật tốt, tuyệt đối sẽ không gây bất lợi đối với nàng.
Dương Khai chỉ lo lắng quá trình luyện hóa Phượng Hoàng Chân Hỏa của Lưu Viêm sẽ không quá thuận lợi.
Nhưng lúc này hắn đang vội đi tìm tung tích của Tiểu Tiểu, căn bản không có thời gian đi cùng Lưu Viêm. Nếu không, hắn nhất định sẽ cùng đi Linh Thú Đảo một chuyến, ở nơi đó đợi một năm.
Đây là lần đầu Trương Nhược Tích đi ra ngoài lịch luyện cùng Dương Khai. Trước kia, bất kể Dương Khai đi nơi nào, đều an trí nàng ở trong Tiểu Huyền Giới, để nàng bế quan tu luyện.
Nhưng hiện giờ, Trương Nhược Tích đã có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh cường đại, có đủ sức tự bảo vệ bản thân.
Dương Khai thể hội sâu sắc: Tu luyện cũng không phải chỉ có bế quan xa rời thực tế, mà phải một đường xông xáo gai góc, cho nên hơi đắn đo một chút, liền mang theo Trương Nhược Tích bên cạnh. Như vậy, có thể để cho tiểu nha đầu Trương gia này kiến thức nhiều một chút phong thổ nhân tình ở các nơi trong Tinh Giới, đối với sự trưởng thành sau này của nàng nhất định có nhiều chỗ tốt.
Trương Nhược Tích tất nhiên là mừng rỡ, trên đường đi hưng trí bừng bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, giống như là chim nhỏ trong lồng được thả ra, nhìn cái gì cũng đều mới mẻ.
Mấy ngày nay, Dương Khai truyền thụ tất cả kinh nghiệm tu luyện của mình cho Trương Nhược Tích, đừng thấy tiểu nha đầu thường ngày ngốc ngếch nhưng thiên phú trên tu luyện lại làm cho Dương Khai líu lưỡi.
Rất nhiều vấn đề tu luyện có tính mấu chốt, Trương Nhược Tích thường thường có thể suy một ra ba, nếu Dương Khai không có nội tình thâm hậu, chỉ sợ thật sự không thể trả lời vấn đề của nàng. Hắn phải vắt hết óc, ấn chứng với con đường tu luyện của bản thân, cuối cùng mới không bị bêu xấu ở trước mặt nàng.
Trong lúc dạy cho Trương Nhược Tích, Dương Khai cũng không quên việc tu luyện của mình.
Hiện giờ hắn vừa mới tấn thăng Đế Tôn Cảnh, miễn cưỡng có thể xứng với hai chữ cường giả, tuy nói bởi vì các kiểu ngoài ý muốn dẫn đến đế nguyên trong cơ thể của hắn đã chuyển hóa hoàn toàn, nhưng dù sao tấn thăng chưa được bao lâu, đối với vận dụng lực lượng của mình cùng với cảm ngộ của Đế Tôn Cảnh thì so với những Đế Tôn Cảnh lâu đời vẫn có chênh lệch.
Càng tu luyện, càng cảm giác võ đạo vô hạn, khiến Dương Khai như ngước nhin núi cao đồng thời lại nhiệt huyết sôi trào.
Nhất là nhớ lại trận đấu giữa hai vị Đại Đế, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều nhấc lên uy thế ngập trời, càng làm cho Dương Khai muốn ngừng mà không được.
Hắn rất mong đợi, một ngày nào đó mình cũng có trình độ như vậy, thậm chí vượt qua.
Sau khi đến Tử Nhạc Thành, tùy tiện tìm một cái khách sạn, thuê hai gian phòng xong, Dương Khai thuận tay bày một ít cấm chế trong gian phòng của mình.
Trong Tử Nhạc Thành không có quá nhiều cao thủ, chỉ mình hắn là Đế Tôn Cảnh, bởi vậy hắn cũng không sợ bị người nào tìm tới phiền toái, nhưng khi đang tu luyện mà bị người khác quấy rầy cũng không phải là một chuyện vui vẻ gì, do đó cấm chế vẫn là không thể không có.
Sau khi bày ra cấm chế, Dương Khai mới đưa tay từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một vật.
Đó là một hòn đá màu lam, to khoảng trái nhãn, hình dáng cực kỳ không có quy tắc, nhìn thoáng qua không có chỗ nào đặc thù, ngoại trừ màu sắc có chút kỳ quái ra thì bề ngoài cũng rất là bình thường, hơn nữa dao động năng lượng không có quá mạnh liệt, dường như chỉ là một vật liệu luyện khí giá rẻ mà thôi.
Nhưng hòn đá màu lam này lại xuất ra từ tay của Lý Vô Y.
Lúc trước Lý Vô Y phất tay, có một đạo lưu quang đánh tới Dương Khai, bị hắn đưa tay chộp được, thứ đó chính là hòn đá màu lam này.
Trên đường từ Tử Nhạc Hoang Mạc đi tới, Dương Khai cũng không có thời gian tra xét cẩn thận trong tảng đá này rốt cuộc ẩn chứa huyền cơ gì, cho tới giờ khắc này mới có cơ hội tĩnh tâm nghiền ngẫm.
Thả hòn đá ở lòng bàn tay, vẻ mặt Dương Khai nghiêm túc mà thả ra thần niệm dò xét, rất nhanh hắn liền ngẩn ra, thần niệm mạnh mẽ tràn ra, như từng sợi tơ vô hình bao lấy hòn đá. Sắc mặt của hắn trở nên vô cùng kinh ngạc, hoảng sợ, ngay sau đó thì phấn khởi và kính phục.
Dưới sự dò xét bằng thần niệm của hắn, mặc dù bề ngoài của hòn đá màu làm này hoàn hảo không hao tổn, nhưng bên trong lại vỡ vụn rời rạc.
Mà nguyên nhân tạo thành như vậy là do bên trong của hòn đá có vô số khe nứt không gian nhỏ như những sợi tóc.
Những khe nứt không gian đó không thể thấy bằng mắt thường, nếu không phải thần niệm của Dương Khai không tầm thường thì chỉ sợ cũng sẽ bỏ lỡ nó.
Những khe nứt không gian bên trong hòn đá đó nhất định không phải do Lý Vô Y làm từ trước, có thể là lúc Dương Khai muốn Lý Vô Y truyền thụ thần thông thì lão mới tiện tay làm ra.
Nếu là như vậy cũng đủ để Dương Khai rung động rồi.
Hắn cũng tinh thông lực lượng không gian, tất nhiên biết được việc đánh ra vô số khe nứt không gian nhỏ bé vào bên trong một hòn đá như vậy mà không làm nó vỡ nát là chuyện khó khăn cỡ nào. Điều này cần đến lực khống chế vô cùng tinh chuẩn cùng sự hiểu biết cực sâu đối với lực lượng không gian.
Bí thuật không gian của Dương Khai không ít, có Nguyệt Nhận, Phóng Trục, Hư Vô. Hắn thậm chí có thể vận dụng pháp tắc không gian khiến một phần không gian trong nháy mắt ngưng kết lại. Những thần thông và cách vận dụng lực lượng không gian này đều là hắn tự mình lĩnh ngộ ra chứ không có lương sư chỉ dạy.
Hắn cho là trình độ của mình về lực lượng không gian đã rất sâu.
Nhưng hiện giờ, sau khi quan sát hòn đá màu lam này, Dương Khai mới biết, mình thật giống như ếch ngồi đáy giếng, xem trời lớn bằng cái giếng.
Như thủ đoạn này của Lý Vô Y, hắn làm không được.
Hắn không cách nào không chế lực lượng không gian tinh diệu đến vậy, không thể tạo nhiều vết nứt không gian bên trong hòn đá mà không hủy hoại mặt ngoài của nó, đồng thời vẫn giữ nó hoàn chỉnh như cũ.
Bội phục, bội phục a! Trong lòng Dương Khai một trận lửa nóng, tuy rằng sớm đã nghe nói Lý Vô Y của Linh Thú Đảo Đông Vực là cường giả tinh thông lực lượng không gian nhất trong cả Tinh Giới. Nhưng thật ra Dương Khai vẫn cho rằng mình cũng không kém chút nào.
Nhưng hiện tại, hắn cuối cùng cũng được mở rộng kiến thức.
Nếu xem lực lượng không gian như một bức họa, vậy thì Lý Vô Y chính là họa sĩ xuất sắc nhất. Trong lúc vẩy mực, một bức tranh cực đẹp sẽ hiện ra trước mặt Dương Khai, nước chảy mây trôi, ngựa thần lướt gió tung mây, làm người ta không khỏi sinh ra loại cảm giác ngước nhìn núi cao; mà Dương Khai... mặc dù cũng có thể vẽ nhưng so với Lý Vô Y thì phải kém rất xa.
Con đường hắn phải đi còn rất dài!
Mỗi một khe nứt không gian nhỏ bé trong hòn đá đều bao hàm lý giải và vận dụng lực lượng không gian của Lý Vô Y. Hơn nữa, sự huyền diệu tinh thâm cũng tăng dần từ ngoài vào trong. Khe nứt không gian ở phía ngoài khá thô sơ, dường như còn cực kỳ không ổn định, tùy thời cũng có thể sụp đổ. Nhưng càng hướng vào bên trong, những khe nứt không gian đó càng tinh diệu, càng ổn định.
Dương Khai dò xét qua từng tầng một, theo dõi sự huyền diệu của khe nứt không gian, phát hiện Lý Vô Y dường như lấy quá trình trưởng thành về lực lượng không gian của bản thân lão, biểu hiện ra một cách hoàn mỹ ở trước mặt mình, không có chút giấu giếm nào.
Những khe nứt không gian đó quả thực là kết tinh tâm huyết cả đời của Lý Vô Y.
Lão không giữ lại chút nào mà biến nó thành khe nứt không gian lạc ấn vào trong hòn đá, tặng cho Dương Khai.
Đồ vật này so với việc tìm Lý Vô Y học một chiêu thần thông không gian còn không biết quý trọng gấp bao nhiêu lần. Chẳng khác nào Lý Vô Y truyền thụ hết y bát của mình cho Dương Khai, nhưng rốt cuộc có thể từ trong đó lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem thiên phú cùng nỗ lực của bản thân Dương Khai.
Bỗng nhiên, Dương Khai hơi đổi sắc, thần niệm hướng vào nơi sâu nhất của hòn đá dò xét.
Ngay sau đó, hô hấp của hắn lập tức như dừng lại, trong lòng kinh hoàng.
Hắn phát hiện ở chính giữa nơi sâu nhất của hòn đá lại có một cái hắc động cực kỳ nhỏ.
Giống như hắc động khi hắn thi triển bí thuật Trục Xuất tạo thành nhưng lại rút nhỏ đi vô số lần vậy.
Mặc dù hắc động đó nhỏ đến mắt thường không thể phát hiện được, nhưng vẫn có một loại khí tượng cắn nuốt vạn vật, thần niệm của Dương Khai dò xét qua liền bị nó nuốt sạch sẽ.
Đây quả thực là...
Thủ pháp cao minh, tài nghệ điêu luyện!
Nếu nói lúc trước những khe nứt không gian đã khiến Dương Khai đủ rung động, vậy thì sự xuất hiện của hắc động càng khiến hắn cảm nhận được sự hoảng sợ sâu sắc, càng thêm nhận thức được chênh lệch giữa mình với Lý Vô Y.
Ở trên lĩnh vực lực lượng không gian, Lý Vô Y thực sự đã đi trước hắn rất xa, căn bản không phải hắn hiện giờ có thể sánh bằng.
Dương Khai nổi lên lòng tôn kính.
Trong một hòn đá nho nhỏ lại có thể tích chứa nhiều huyền cơ như vậy, quả thật vượt quá sức tưởng tượng.
Khiếp sợ qua đi, Dương Khai như phát điên, tất cả tâm tư đều đặt vào hòn đá này.
Hắn muốn lột ra từng tầng từng tầng huyền bí chứa đựng trong hòn đá đó, hấp thu hết toàn bộ tạo nghệ về lực lượng không gian của Lý Vô Y.
Trong nháy mắt, Dương Khai đã quên hết tất cả, cả người đều đắm chìm trong sự huyền diệu của hòn đá đó, không thể tự thoát ra được.
Hắn dò xét qua từng khe nứt không gian, cảm nhận sự ổn đinh và huyền diệu ẩn chứa trong nó, thể hội quá trình hình thành của nó.
Hắn giống như là mổ xẻ Lý Vô Y ra, muốn nghiên cứu như thế nào thì nghiên cứu như thế đó.
Một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày...
Theo sự nghiên cứu đối với hòn đá, quá trình trưởng thành về lực lượng không gian của Lý Vô Y dường như rất sống động hiện ra ở trước mặt Dương Khai, làm cho hắn như tự mình trải nghiệm quá trình đó vậy, từ từ trở nên mạnh mẽ, trên lĩnh vực không gian cũng dần dần như cá gặp nước.
Lúc vừa mới bắt đầu, Dương Khai vẫn còn cảm ngộ tạo nghệ trên lực lượng không gian của Lý Vô Y, học tập thủ pháp tinh diệu của lão, nhưng theo thời gian trôi qua, Dương Khai đã không còn thỏa mãn khi học tập đồ vật của người khác nữa.
Trước tiên hắn sẽ cảm ngộ tạo nghệ cùng lý giải về lực lượng không gian của Lý Vô Y trên một khe nứt không gian, sau đó lật ngược vấn đề lại, tự mình ra tay thử rồi chuyển thành vốn liếng của mình.
Dương Khai mất ăn mất ngủ, hồn nhiên quên mình.
Mặc dù thực lực không có tăng lên, hốc mắt hõm xuống, hai mát đỏ hoe, bộ dáng thì như phát điên nhưng ánh mắt lại sáng vô cùng, tinh thần phấn khởi cực độ.
Mà trong khoảng thời gian ngắn này, sự trưởng thành trên lực lượng không gian của hắn còn nhiều hơn so với thu hoạch trong mười năm, hai mươi năm trước đây.
Hắn cảm nhận một cách rõ ràng, ở trên con đường lực lượng không gian mình đang bước một bước dài về phía trước...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT