Thanh niên tốt La Thiên Trình này không có ưu điểm gì khac, chỉ có một, chính là mang thù.
Trận này, hắn cũng hận cả hoàng gia, may mà giết chết lão yêu bà Thái Hậu kia, trong lòng hắn ít nhiều thoải mái hơn một chút.
Dù là như thế, nhưng hắn cũng nhìn không thuận mắt tên tiểu đồng bọn Lục Hoàng tử vẫn luôn vui sướng nữa, càng đừng đề cập đến bên đối lập. Vì vậy hắn không thương tiếc mà đẩy Ngũ Hoàng tử, cũng chính là Quế Vương vào hố phân đã đào sẵn.
“Vương gia đã biết, Phù Phong Chân nhân từng thiếu thần một nhân tình, ngày ấy cố ý bảo hắn nói việc này ra, hắn nói ngày tế thiên rất có thể xuất hiện Nhật thực.”
Thật ra, La Thiên Trình biết rõ ngày tế thiên sẽ có Nhật thực là việc của đời trước, không có chút quan hệ nào với Phù Phong Chân nhân, nhưng mà lúc này, chỉ có thể lấy lão ra làm bia thôi.
Lục Hoàng tử ít nhiều có chút không thoải mái, cau mày nói: “Nếu như vậy, Phù Phong Chân nhân làm sao không nhắc nhở Phụ Hoàng một chút?”
Gài bẫy Ngũ Ca thì đương nhiên hắn thích, nhưng vừa nghĩ đến yêu đạo kia thờ ơ chế giễu, ngộ nhỡ sau này cũng cười cợt hắn như vậy, thì cũng chẳng quá hay ho.
“Dù sao là thời gian Khâm Thiên Giám tính ra, chân nhân cũng chỉ đoán, không tiện nhiều lời.” La Thiên Trình thản nhiên nói.
Lục Hoàng tử đương nhiên tin rồi.
Không phải hắn quá thành thật, mà thực sự hai người hợp tác quá lâu, hôm nay gài cái bẫy này, đến mai gài cái bẫy kia, cấu kết với nhau làm việc xấu quá vui vẻ rồi, thế nào cũng không nghĩ tới việc tổ mẫu hắn đã làm mất lòng người ta.
Hoàng tử làm nên trò trống chỉ có hắn và Quế Vương, nếu Quế Vương ngã hỏng, thì ngôi vị Hoàng đế kia rơi xuống đầu hắn là không thể thay đổi.
Cho nên tâm tình Lục Hoàng tử rất tốt, chỉ vào Tố Tố tiến đến dâng trà trêu đùa: “Cẩn Minh, sau này Bổn vương sẽ đưa Tố Tố cho ngươi, hồng tụ thiêm hương.”
Tay Tố Tố bưng trà run lên.
La Thiên Trình bình tĩnh nhận lấy chén trà, quét Tố Tố một cái, nhướn mi nói: “Nha hoàn nhà ta không thiếu. Hồng tụ thiêm hương mà nói thì...... quá xấu!”
Tâm tình hắn đang không tốt đây này, tổ mẫu tiểu tử này hại chết cha mẹ hắn, còn muốn bán mạng cho hắn ta, lại mang những thứ lộn xộn này đến làm hắn ngột ngạt, thì không trách La Đại Thế tử buông lời nói ác độc rồi.
Lục Hoàng tử sờ sờ cằm, ngượng ngùng cười nói: “Xấu chỗ nào chứ, tuy không thể so với Giai Minh, nhưng dù sao cũng không phải bảo ngươi lấy vợ đúng không?”
Thấy La Thiên Trình lạnh mặt, lại không nhịn được trêu chọc hắn: “Xuân lan thu cúc, thiên hình vạn trạng, mà ngươi chỉ gần một người, không buồn bực sao?”
La Thiên Trình lộ ra nụ cười đắc ý: “Khát nước ba ngày, ta chỉ lấy một bầu tốt nhất là đủ rồi. Vương gia không hiểu được, chẳng qua vì không tìm được người tốt nhất kia mà thôi.”
Lục Hoàng tử mất hứng.
Ai không tìm được tốt nhất chứ? Lúc hắn phát hiện ra nữ tử tốt nhất thì vợ ngươi còn chưa ra đời kìa!
Chỉ có điều...... người tốt nhất trở thành của người khác mà thôi, mà người khác đó lại còn là gia gia hắn!
Lục Hoàng tử vừa nghĩ như vậy, lập tức không còn tâm tình đấu võ mồm với La Thiên Trình nữa, nghĩ đến từ chính phi đến nha đầu ấm giường trong nhà, tùy ý quét tới một đống lớn cũng có thể quét ra một đống tật xấu của nữ nhân. Lại thở dài một tiếng.
Thôi, tiểu nữ nhi ngọc tuyết đáng yêu, trở về trêu chọc con gái cũng tốt hơn nhìn tiểu tử này đắc ý!
Lục Hoàng tử căm giận rời đi, trở về phủ, chạy thẳng tới chỗ Chân Tịnh.
Gần đây tâm tình Chân Tịnh có phần vi diệu.
Triệu Phi Thúy mang thai, không biết trong bụng là nam hay nữ, khiến lòng nàng bất ổn.
Nếu là nhi tử, vậy không có gì hay để nói nữa, đó là con trai trưởng, chỉ cần Vương gia còn muốn lăn lộn lên cao, thì không có khả năng để con vợ kế lên đầu con trai trưởng, vì như thế thì chẳng khác nào đưa điểm yếu cho người khác.
Nếu là nữ nhi, thì nàng không có gì phải sợ, Nhụy nhi vẫn là trưởng nữ, nhưng có thể thấy rõ ràng Vương gia càng yêu thương Trân Trân hơn.
Nhưng mà, nếu Vương gia thật sự có thể ngồi lên vị trí kia ——
Chân Tịnh cầm hai tay che che mặt.
Rõ ràng mới vừa đầu mùa xuân, trời còn rất lạnh, nhưng khuôn mặt nàng lại hưng phấn đến nóng lên.
Bao nhiêu triều đại, con trai trưởng của Hoàng Hậu ngồi vững ở vị trí Thái tử, cuối cùng thuận lợi đăng cơ thật ra không nhiều lắm, không nói đâu xa, cả đương kim Hoàng Thượng cũng không phải con trai trưởng, hiện nay hai Vương gia có cơ hội một bước lên trời cũng không phải con trai trưởng.
Nói cách khác, một khi Vương gia thành thiên tử, nói không chừng con trai nàng vẫn có cơ hội. Còn nếu cả đời chỉ làm Vương gia, ngược lại không có hy vọng gì.
Chân Tịnh vừa nghĩ như vậy, trái tim nhỏ bé đã bắt đầu hăng hái nhảy lên thình thịch.
Lục Hoàng tử vừa tiến đến, nhìn thấy đúng là bộ dạng mỹ nhân hai má như ráng mây, xinh đẹp động lòng người.
“Vương gia!” Chân Tịnh nghe được động tĩnh, trong lòng vui mừng, hé ra một nụ cười mỉm.
Nàng biết rõ, bộ dáng lúc này của mình tương đối rung động lòng người.
Chỉ tiếc mị nhãn đã ném cho kẻ mù xem, Lục Hoàng tử đi lên liền hỏi một câu: “Trân Trân đâu, gọi khuê nữ tới đây.”
Thật ra Lục Hoàng tử cũng không phải người mù, hắn vừa vào đã thấy mỹ nhân như họa, bèn không nhịn được nghĩ tới hai chữ La Thiên Trình bình luận về Tố Tố.
So sánh như vậy, quả thực không đẹp mắt bằng Giai Minh, lại nghĩ đến ánh mắt nhỏ đắc ý kia của La Thiên Trình thì không khỏi bực bội một hồi.
Đã như vậy, hắn vẫn nhìn khuê nữ thôi. Hừ, ít nhất La Thiên Trình cũng không khuê nữ!
Lục Hoàng tử tìm được chỗ có thể hơn La Đại thế tử, thì cười dài đi trêu chọc khuê nữ, khiến Chân Tịnh tức giận đến xé khăn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Vương gia nhà nàng mới không phải dạng phong lưu háo sắc như bên ngoài đồn đãi, lúc trước là tự làm bẩn mình giấu dốt thôi, như vậy xem ra, cơ hội thành công của Vương gia còn lớn hơn một chút.
Vừa nghĩ như thế, Chân Tịnh lập tức không còn xoắn xuýt, ôm nhi tử lại gần Lục Hoàng tử.
Lục Hoàng tử trêu chọc khuê nữ xong, rồi nhấc chân đi: “Gần đây Bổn vương có nhiều việc, về thư phòng trước đây.”
Chân Tịnh ôm nhi tử lắc lư trong gió, chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa tươi của nữ nhi đặc biệt chướng mắt.
“Mẫu phi.” Trẻ con đều nhạy cảm, Trân Trân mơ hồ cảm thấy Mẫu phi không thân cận với nàng bằng Phụ vương, nhưng đứa nhỏ không muốn xa rời mẫu thân là thiên tính, bé vẫn không nhịn được thân thiết với Chân Tịnh, có điều trong sự thân thiết có thêm vài phần cẩn thận lo sợ.
Chân Tịnh không tự chủ nghiêm mặt, hỏi: “Mời sư phụ dạy con học, học như thế nào rồi?”
Trân Trân cắn cắn môi nói: “Đã có thể thuộc lòng Tam Tự kinh rồi ạ.”
Lúc này Chân Tịnh mới lộ ra nụ cười thản nhiên: “Không tệ.”
Chỉ hai chữ này, Trân Trân thụ sủng nhược kinh, vươn bàn tay nhỏ bé ra kéo góc áo Chân Tịnh, cười dịu dàng nói: “Mẫu phi, Trân Trân đọc cho ngài nghe được không?”
Chân Tịnh lại bỗng nhiên thu nụ cười, nhìn chằm chằm vào má lúm đồng tiền bên má Trân Trân.
Lúm đồng tiền kia nhỏ nhỏ nhàn nhạt, như đựng rượu ngon say lòng ngừi, lộ ra sự đáng yêu đặc biệt của bé gái, thế nhưng rơi vào mắt người làm mẫu thân, lại là cảm giác nhìn thấy mà giật mình.
Đúng vậy, nàng sớm nên thừa nhận, Trân Trân càng lớn càng giống Chân Tứ!
Chân Tịnh chưa bao giờ là kẻ ngốc, nàng chỉ buộc chính mình không nghĩ về hướng đó mà thôi.
Chẳng lẽ, Vương gia đã sớm có tâm tư với Chân Tứ, lúc này mới đặc biệt thiên vị Trân Trân sinh ra giống nàng ta?
Nàng nghĩ đến nhập thần, tay ôm Bình ca nhi không tự giác chặt hơn, Bình ca nhi không nhịn được bắt đầu giãy dụa, đúng lúc Trân Trân lo lắng vươn tay muốn kéo Chân Tịnh.
Chân Tịnh hoàn hồn, vô thức đập vào tay Trân Trân một cái, khi nhìn khuôn mặt ủy khuất của nữ nhi, nàng cũng không áy náy, chỉ oán hận nghĩ, sinh ra nữ nhi giống Chân Tứ, đây cũng là oan nghiệt mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT