La Thiên Trình hiểu ý Thẩm ma ma.

Thử nghĩ, nếu như thỉnh thoảng Thái Hậu quán thâu sự uy hiếp của Nguyệt Di với Đại Chu cho Trưởng Công chúa Chiêu Vân, thì Công chúa hòa thân sẽ chỉ khiến Nguyệt Di khiêu khích Đại Chu ngày càng táo tợn, vậy hi sinh không có chút ý nghĩa nào nữa. Thế thì Trưởng Công chúa Chiêu Vân tính tình cương liệt làm ra chuyện ám sát tộc trưởng Nguyệt Di chính là chuyện trong dự liệu của Thái Hậu rồi.

Về phần Chiêu Phong Đế, Thái Hậu chỉ cần nói một câu, Chiêu Vân là vì Đại Chu, lại càng vì ngươi, ngươi cũng phải làm nên chút thành tích, để Chiêu Vân không bị bách quan bức tử, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực sống tiếp. Chỉ cần Chiêu Phong Đế không phải kẻ chết nhát, thì cũng phải bình tức chiến loạn mà Trưởng Công chúa Chiêu Vân gây ra.

Thái Hậu lấy hai đứa con trai con gái mình ra mà đánh cược một trận, thắng chính là phú quý ngang trời, quyền lợi chí cao vô thượng, còn thua, thì bà đành mất đi hai đứa con.

Nhưng bà đã mất đi bốn đứa con, sau này con trai kẻ khác kế vị, nói không chừng ba đứa con hiện tại sẽ chẳng giữ được đứa nào. Vậy tại sao không đi đánh cuộc một trận chứ?

“Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến phụ thân ta?”

Lúc này ánh mắt Thẩm ma ma lần đầu lộ ra vài phần đồng tình: “Không hay đó là một lần sinh nhật Thái Hậu, Trưởng Công chúa Chiêu Vân vì chúc mừng sinh nhật Thái Hậu, mẹ con hai người đối ẩm, Thái Hậu ngà say, trong lúc vô tình nói lỡ miệng, mà Trưởng Công chúa Chiêu Vân dưới sự đả kích lớn, đã căm phẫn mà rời cung, cỡi ngựa lăn xuống sơn cốc, lúc ấy chính là phụ thân ngươi phụng mệnh tìm kiếm Trưởng Công chúa. Trong lòng Thái Hậu biết rõ, Trưởng Công chúa có lòng ái mộ phụ thân ngươi, chỉ là khi đó phụ thân ngươi đã lấy vợ sinh con, Trưởng Công chúa là một người kiêu ngạo, chưa từng nhắc dến nửa câu với phụ thân ngươi. Nhưng mà từ sau lần đó, Thái Hậu vẫn luôn nghi ngờ phụ thân ngươi đã biết chân tướng, nói bóng nói gió Trưởng Công chúa mấy lần, cuối cùng không nhịn được đã ra tay mua chuộc thân binh bên cạnh phụ thân ngươi, loại bỏ tai họa ngầm này trên chiến trường.”

La Thiên Trình nghe đến trợn mắt, hai nắm đấm run lên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cắn răng hỏi: “Vậy còn mẫu thân ta?”

Hậu cung quả nhiên là là chỗ dơ bẩn không thể chịu được nhất, nơi đó không còn là nơi ở của nữ nhân, mà là bùn đen, là chất độc, là ác mộng chạm vào có thể khiến người ta cửa nát nhà tan!

Thẩm ma ma khẽ mỉm cười: “La thế tử, ngươi phải biết rằng, Thái Hậu là một người làm việc chu toàn, từng bước không cho phép nửa điểm sơ xuất, bằng không bà ấy cũng không có khả năng từ một nữ quan đi đến vị trí hiện tại. Mẫu thân của ngươi từng đi tìm Trưởng Công chúa, dưới cái nhìn của Thái Hậu, chặt cỏ đương nhiên phải trừ tận gốc.”

La Thiên Trình chỉ muốn cười to.

Cha mẹ hắn chết oan uổng làm sao, chỉ vì trong mắt người muốn bò lên vị trí cao nhất trên đời này, lại được xem là cái gì đâu?

Sau một hồi, La Thiên Trình tỉnh táo lại: “Như vậy An Quận Vương thì sao? Sao hắn ta lại biết?”

Thẩm ma ma lắc đầu: “Ta cũng không biết. Nhưng Tiên Hoàng rất kiêng kỵ phụ thân của An Quận Vương, thân thể phụ thân hắn luôn không tốt, tuổi còn trẻ đã qua đời, chưa hẳn không có nguyên nhân khác. An Quận Vương đã giả vờ ngây ngốc từ khi còn bé, cõ lẽ trong lòng cũng biết rõ. Chờ hắn lớn lên, Tiên Hoàng già đi, không một ai nghĩ về phương diện hắn sẽ có dị tâm, mà Tiên Hoàng đặc biệt hậu đãi An Quận Vương một chút, hắn tỏ ra vô tâm chỉ để lừa gạt người khác mà thôi.”

Hồi lâu sau, La Thiên Trình đứng lên, thản nhiên nói: “Đa tạ ma ma.”

Hắn lại không quay đầu lại, từng bước đi ra khỏi mật thất.

Gần đây xem ai không vừa mắt, sẽ ném thi thể Thẩm ma ma ở cửa nhà kẻ đó vậy.

Mấy ngày nay Thái Hậu khóc cũng muốn sưng cả mắt lên, Chiêu Phong Đế hơi có phần chua chát nghĩ, nếu mình quy thiên, nói không chừng mẫu hậu cũng sẽ không khóc nhiều như vậy đâu.

Vừa nghĩ như vậy, tâm tình Chiêu Phong Đế có chút vi diệu, Thái Hậu chân trước vừa đi, đã gọi Phù Phong Chân nhân tiến cung, thảo luận trường sinh đại đạo của hắn.

Để không bị so sánh với một lão ma ma, ông phải sống tiếp thôi.

“La khanh, vẫn chưa tìm được Thẩm ma ma sao?” Chờ Chiêu Phong Đế đàm luận thỏa chí với Phù Phong Chân nhân rồi, mới truyền La Thiên Trình tiến cung.

La Thiên Trình mang vẻ mặt xấu hổ: “Thần thất trách.”

“Điều này cũng không trách được ái khanh. Nhưng ái khanh phải nhanh hơn một chút, Thẩm ma ma cận kề Thái Hậu mấy chục năm, tình nghĩa thâm hậu, gần đây tâm tình Thái Hậu cực kém đấy.”

“Thần nhất định dốc hết toàn lực.”

La Thiên Trình trở về đã gọi tiểu thái giám được thu mua đến hỏi, tiểu thái giám kia mặt mày hớn hở nói: “Thái Hậu nổi giận nhiều lần rồi ạ, cả chén trà cũng ném một bộ, nói tìm được ai bắt Thẩm ma ma, nhất định phả tru di tam tộc hắn đấy!”

La Thiên Trình nghe xong, cười cười.

Hôm sau, cửa nhà mẹ Thái Hậu, đã xuất hiện thi thể Thẩm ma ma, khiến lão nô mở cửa kia bị dọa gần chết, suýt chút đã đi theo Thẩm ma ma rồi.

Thái Hậu......

Thái Hậu khóc đến bất tỉnh, không bao giờ nhắc chuyện tru di tam tộc ai nữa, mắng từ Chiêu Phong Đế đến La Thiên Trình. Cuối cùng, cái chết của Thẩm ma ma vẫn trở thành án treo có đầu không đuôi.

Tết Nguyên Tiêu năm Kính Đức mười tám, Thái Hậu ăn bánh trôi nghẹn chết.

Chiêu Phong Đế khóc đến hôn thiên ám địa, nghĩ thầm, nhiều năm như vậy, hằng năm bánh trôi mẫu hậu ăn đều do Thẩm ma ma tự làm, sao năm nay lại xảy ra chuyện thế. Có thể thấy được bà quá nhớ Thẩm ma ma rồi.

Quả nhiên không sánh bằng một lão ma ma, Chiêu Phong Đế khóc càng thê thảm hơn.

Văn võ cả triều sợ hãi, nhìn tình trạng thân thể này của Hoàng Thượng, chuyện có phần không ổn. Đừng có Thái Hậu vừa đi, Hoàng Thượng cũng muốn thăng thiên chứ! Vậy Đại Chu còn không loạn hết sao? Thái Tử còn chưa lập đấy!

Nhóm triều thần vừa định đến tranh thủ thời gian chuyện lập Thái tử, thì Tú Vương đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà xảy ra chuyện.

Tú Vương dây dưa với Khương Nhan – Khương gia Thanh Dương, Trạng Nguyên lang năm ngoái!

Ngươi nói xem, Vương gia thích nam phong, đây không phải vấn đề lớn, nhưng ngươi đừng tìm Trạng Nguyên lang chứ. Danh tiếng này có phải hơi cao chút không? Ta tìm tiểu quan luyến đồng không được sao? Mà lúc nào không lộ ra chuyện xấu, cứ hết lần này đến lần khác lại vào lúc thi cốt Thái Hậu chưa lạnh!

Đương nhiên, Chiêu Phong Đế tức giận đến mức một chân đã bước vào quan tài, chống đỡ chút sức triệu Tú Vương tiến cung mắng một trận lớn, giáng hắn xuống làm Quận Vương.

Ngôi Hoàng đế này, hiển nhiên đã không có chuyện của Tú Vương nữa.

Cho nên các đại thần theo dõi Quế Vương và Thần Vương.

Quế Vương là huynh, so với Thần Vương thì càng được Hoàng thượng yêu thích hơn một chút, mà mấy năm này thu nạp không ít triều thần, thế nên tâm của đám đại thần này không tự giác mà nghiêng qua.

Nhưng Thái Hậu vừa mất, hiện tại lại đề cập tới chuyện lập Thái tử cũng không thích hợp lắm. Có đại thần cơ trí đề xuất, mùa xuân sắp tới, mấy năm nay khó khăn trắc trở, nên chọn ra một vị hoàng tử thay Hoàng Thượng tế thiên cầu phúc, coi như biểu hiện rõ hiếu tâm vơi Thái Hậu.

Chiêu Phong Đế vừa nghe đề nghị không tệ, lúc ấy đã đáp ứng, có điều rốt cuộc để Quế Vương đi hay là Thần Vương đi thì ông còn muốn suy nghĩ một chút.

Trong lòng đám đại thần đều rõ ràng, người lựa chọn tế thiên cầu phúc này chính là Thái Tử tương lai rồi.

Các đại thần đều hiểu rõ, các vị Vương gia có thể không biết sao? Trải qua một phen cạnh tranh kịch liệt, việc này rơi xuống đầu Quế Vương.

Quế Vương và Thần Vương, đều thầm hài lòng với kết quả này.

Nhưng mà trong lòng Thần Vương ít nhiều có chút bồn chồn, trong ngôi nhà dân kia hỏi La Thiên Trình: “Ngày đó, thật sự sẽ có Nhật thực sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play