Khi Tư Mộ và Cố Khuynh đi vào trông thấy Ngôn Mặc Bạch dìu Ngôn Diệu Thiên nằm lại giường, dưới giường đầy mảnh thủy tinh.
Vừa rồi Ngôn Diệu Thiên tỉnh lại, cảm thấy khô miệng muốn uống nước, trong phòng không có người, hơn nữa người từ trước đến nay luôn mạnh mẽ làm sao có thể rung chuông gọi y tá đến giúp?
Trên tủ đầu giường có chén nước, bên cạnh cũng có máy đun nước.
Từ từ xuống giường, với tay lấy cái ly, vừa định cầm lên, phát hiện tay mình không có chút sức lực, kết quả cốc rơi xuống đất, "Choang" Một tiếng chia năm xẻ bảy.
Ngôn Diệu Thiên ngẩn người, nhìn chằm chằm tay mình, thái độ rất phức tạp.
Ngôn Mặc Bạch nghe thấy tiếng vang xông vào, nhìn thấy Ngôn Diệu Thiên đang định xoay người xuống giường dọn dẹp miểng thủy tinh.
Ông không muốn con trai và con dâu của mình nhìn thấy, càng không muốn bác sĩ y tá nhìn thấy, người mạnh không cần ánh mắt đồng tình, nếu họ nhìn thấy sẽ làm lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của ông.
Ông vẫn mạnh mẽ không ai đánh bại, cho nên phải che giấu sự yếu đuối.
"Cha, gọi y tá vào dọn dẹp đi!" Ngôn Mặc Bạch chạy đến bên cạnh ông, cưỡng chế dìu ông lên giường.
Động tác Ngôn Diệu Thiên cứng ngắc, bị con trai dìu thái độ của ông rất rất quái dị.
Càng không muốn con mình trông thấy, nhưng lần nào cũng bị nhìn thấy.
"Cha muốn uống nước? Con rót cho cha." Tư Mộ đi vào thấy miểng thủy tinh, tự trách không thôi. Hai vợ chồng họ ở lại qua đêm để chăm sóc ông, nhưng lúc ông cần thì lại không có ai bên cạnh.
Cố Khuynh ở phía sau nhìn thấy đôi vợ chồng son lóng ngóng là biểu hiện không được tự nhiên của ông cụ, anh nghiêng đầu cười cười, mới nói: "Chú Ngôn, thật sự là ngại quá, vừa rồi con kéo đôi vợ chồng son này ra cửa nói chuyện, không có người bên cnahj chăm sóc chú, hại chú lấy nước cũng bị đổ."
"Cố Khuynh à, không phải con đi Italy sao? Sao lại ở đây? Có phải bị cô vợ nhỏ của con đuổi về không?" Ngôn Diệu Thiên bị Cố Khuynh lấy làm trò cười, ông lập tức trả thù, rất chính xác chọc vào nỗi đau của anh.
"..." Nụ cười trên mặt Cố Khuynh cứng lại, sau đó im lặng ngồi xuống ghế sa lon, quyết định không nói chuyện.
Tư Mộ rót nước xong, lại cho thêm cái ống hút vào ly, sau đó đưa đến bên miệng Ngôn Diệu Thiên để ông hút nước.
"Ba đói bụng chưa? Buổi tối má Ngô có manh đến ít canh, để con đi ham nóng lại." Trong phòng bệnh cao cấp có nhà bếp, hơn nữa bên trong có đầy đủ dụng cụ làm bếp, Tư Mộ nói xong một tay đỡ eo, một tay cấm bình giữ nhiệt đi vào phòng bếp.
Ngôn Diệu Thiên nhìn cái bụng to của Tư Mộ, vội vàng khoát tay nói: "Cha không đói bụng, không cần hâm canh. Con nhanh ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi đi..."
Trong bụng của cô đang mang bảo bối của nhà họ Ngôn, lỡ như vào nhà bếp va va chạm chạm đụng phải cái trai của ông thì sao, hoặc là bị nhiễm khói dầu, những điều này rất khó lường trước được!
Ngôn Diệu Thiên nhìn thấy Tư Mộ tự nhiên mang theo bình giữ nhiệt đi vào nhà bếp, hoàn toàn không để ý đến ông, vội vàng đẩy con trai, "Mặc Bạch, con mau đi vào bảo vợ con ra đi, đừng để con bé mệt."
Ngôn Mặc Bạch đè cha mình nằm xuống giường, nói: "Trước hết cha nên nằm nghỉ đi!" Nói xong cũng đi vào bếp.
Những chuyện này có thể gọi y ta làm, phòng bệnh cao cấp thì ya tá cũng phải "cao cấp", những chuyện hầu hạ bệnh nhaanh cũng có thể gọi y tá làm. Chỉ là trước đó ông cụ đang ngủ, hơn nữa có hai người bọn họ ở đây, cho nên mới bảo y tá rời đi.
Ngôn Mặc Bạch đi vào, trông thấy Tư Mộ đang đổ canh ra chén, định bỏ vào lò vi ba đun nóng.
"Để anh làm cho." Ngôn Mặc Bạch tiến lên nhận lấy chén canh trong tay cô, sau đó thuần thục làm.
Lại nói hiện tại Ngôn Mặc Bạch sắp trở thành người làm việc vặt trong nhà rồi, nấu cháo nấu mì nấu canh gì gì đó đều biết làm.
Trong khoảng thời gian Tư Mộ mang thai, nửa đêm luôn đói bụng, hơn nữa thích làm nũng, luôn chơi xấu bắt Ngôn Mặc Bạch tự mình nấu cơm cho cô, nói là đồ ăn là tấm lòng, có ăn ngon hay không cũng không quan trọng.
Ngôn Mặc Bạch bị cô ép buộc không có cách nào kháng cự, đành phải theo má Ngô học cách nấu cháo, ít nhất cũng phải nấu được món dễ nhất. Nhưng Ngôn Mặc Bạch rất thông minh, học nấu ăn rất nhanh cũng rất tốt, chỉ dạy một lần anh đã làm được hơn nữa làm rất ngon.
Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch lấy mất cái chén trong tay, liền đứng qua một bên nhìn anh làm.
Thấy dáng vẻ thuần thục của anh, Tư Mộ sờ cằm cười hì hì nói: "Ông xã, em cảm thấy anh có tiềm chất làm đầy tớ đó. Anh xem bây giờ càng ngày càng làm tốt rồi, nấu canh nấu cháo cũng rất ngon, việc nhà cũng làm tốt, quả thật là đạt chuẩn đàn ông của thế kỷ mới!"
Khóe miệng giật giật, nhíu mày nhìn cô, sâu kín nói: "Có phải cảm thấy yêu anh hơn rồi không?"
Tư Mộ đi qua giơ giữ lấy mặt anh kéo xuống dưới, bản thân cũng ngẩng đầu lên, sau đó hôn lên môi anh, nói: "Là rất yêu anh! Yêu anh nhất!"
Cô hôn một cái lập tức liền muốn lui lại, nhưng một tay Ngôn Mặc Bạch giữ đầu cô lại, khiến môi cô tiếp tục tiếp xúc với môi anh, đầu lưỡi linh hoạt của anh quấn lấy lưỡi cô, dùng sức mút, hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Đầu lưỡi của Tư Mộ bị anh ăn cũng sắp hư, giẫy giụa đẩy anh ra: "Này, anh nhẹ một chút..."
Quả thật động tác của Ngôn Mặc Bạch rất thô lỗ, người bị cấm dục hơn hai tháng, không dễ gì nếm được chút ngon ngọt, làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn?
Nhìn môi cô bị mình gặm hơi sưng đỏ, ánh mắt Ngôn Mặc Bạch tối lại, đưa tay lên xoa mặt cô hai cái, vẻ mặt rất thống khổ: "Bà xã, rốt cuộc bao giờ mới có thể sinh nó ra?"
Sanh xong còn phải ở cữ, vậy bao giờ mới có thể ăn thịt đây?
Ngôn Mặc Bạch khó chịu, nhìn chằm chằm vào bụng Tư Mộ vẻ mặt rất hung ác.
"Anh có thể bớt ngây thơ lại không? Trong đầu luôn nghĩ đến chuyện này!" Tư Mộ lập tức nắm lấy lỗ tai anh: "ANh thành thật nói co em biết, trước khi kết hôn, có phải anh có rất nhiều phụ nữ?"
Có một lần hai người mới qua cao trào, Tư Mộ nằm ở trong lòng anh quấn quít lấy anh nói chuyện, hỏi về việc trước đây anh quen bạn gái, Ngôn Mặc Bạch ôm cô vào ngực, vùi đầu vào hõm vai cô nói, trước đây anh không có người phụ nữ nào, tối thiểu trong trí nhớ không có ai.
Tư Mộ giật mình, la hét nói anh không thể nào non nớt như vậy. Bởi vì một lần ở khách sạn, mặc dù Tư Mộ rất say nhưng vẫn biết người nằm phía trên mình mạnh mẽ đến mức nào, làm cô vừa đau lại vừa sướng, dục tiên dục tử.
Ngôn Mặc Bạch lập tức trở mặt, đè cô xuống hung hăng giày vò đến khi cô ngất mới thôi. Ngày hôm sau tỉnh lại xương sống thắt lưng đều đau, chắc canh kinh nghiệm của anh rất phong phú. Hơn nữa sơ thích lớn như vậy luôn ăn không no, nói không chừng trước đây còn có sở thích NP đấy.
"Tốt nhất em nên xóa hết những ý nghĩ lung tung trong đầu đi, nếu không đợi lúc em sinh xong, xem anh thu thập em thế nào." Ngôn Mặc Bạch vừa đặt canh vào trong lò vi ba, vừa nói.
Anh sẽ không tranh cái với cô, cách tốt nhất để trừng trị cô là trên giường. Hiện tại cô mang thai, xem như có chỗ dựa chắc canh, nhưng sớm muộn cũng phải sinh con, đến lúc đó anh sẽ từ từ trừng trị.
Tư Mộ nghẹn lời, ngoan ngoãn câm miệng, Chỉ cần nhớ đến sức chiến đấu không giống người thường của anh, toàn thân cô đều nổi da gà.
Ngôn Mặc Bạch thấy cô không lên tiếng, chỉ trợn tròn hai mắt nhìn anh, dáng vẻ giận mà không dám nói gì, Ngôn Mặc Bạch vô cùng hài lòng đưa tay lên xoa nắn gương mặt cô, giống như đang an ủi thú cưng.
Tư Mộ nhìn tay anh chà đạp mặt mình, hận không thể há mồm cắn anh một cái.
Tên hỗn đản này, luôn lấy cái đó ra uy hiếp cô!
Ngôn Mặc Bạch cầm cái khay lấy canh ra, một tay cầm khay, một tay ôm vợ ra khỏi nhà bếp.
"Cha đã nói cha không đói bụng..." Ngôn Diệu Thiên nhìn con trai của mình và con dâu bưng canh đi ra, ông cố gắng ngồi dậy.
Tư Mộ nhìn động tác chật vật của ông, lập tức muốn đến giúp ông, kết quả bị Ngôn Mặc Bạch giữ lại không cho đi.
Ngôn Diệu Thiên kiêu ngạo cả đời, sao lại có thể thừa nhận sự bất lực của mình trước mặt con trai và con dâu của mình, ngay cả người thân đến đỡ ông, ông cũng cảm thấy mất mặt.
Để tự ông ngồi dậy đi!
Trên trán Ngôn Diệu Thiên đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt không thể hiện ra, cố gắng không để Tư Mộ và con trai nhìn thấy sự gian nan đau đớn của mình.
May mắn, ông ngồi dậy thành công.
Ngôn Mặc Bạch tiến lên lấy một cái gối kê lưng cho ông, Tư Mộ cầm chén canh chuẩn bị đút cho ông, nhưng vừa mới đến giường, đã bị Ngôn Mặc Bạch lấy mất cái chén, anh nói: "Để anh, em bụng lớn, không tiện."
Ngôn Diệu Thiên lại cảm động đến suýt chút nữa rơi nước mắt.
Mình bị bệnh, con trai không chỉ gọi ông là cha mà còn đối xử tốt với ông, tự tay đút canh cho ông.
Ông lưu luyến thời gian tốt đẹp này, thầm cầu nguyện, trời cao có thể cho ông thêm chút thời gian, để ông hưởng niềm hạnh phúc này lâu một chút?
Đêm khuya trong phòng bệnh sáng rực, chàng trai anh tuấn từng thìa từng thìa đút canh cho cha mình.
Chàng trai anh tuấn này là con ông, canh kia cũng rất ngon.
Chuyện hạnh phúc nhất chính là giây phút này, ông còn vui vẻ hơn so với lúc trèo lên đứng đầu bảng tỷ phú thế giới.
Nhưng mà, niềm hạnh phúc này không kéo dài được lâu, ông mạnh mẽ như vậy nhưng lại thất bại trước bệnh tật.
Ngôn Diệu Thiên uống canh, trái tim bị chia làm hai nửa, một nửa hạnh phúc, một nửa chua sót.
Cố Khuynh vẫn luôn giảm bớt sự tồn tại cảm mà núp ở một góc trên sofa, đã một ngày không ăn không uống, giây phút này ngửi thấy hương thơm của canh đùi gà, bụng lập tức kháng nghị. Chảy nước miếng tiến đến gần, hỏi Tư Mộ đang đứng ở bên: "Còn gì nữa không, còn gì nữa không?"
Tư Mộ lườm anh một cái: "Không có."
"Anh cả ngày chưa ăn gì..."
"Vậy bây giờ anh đi ăn đi!"
"Đồ bên ngoài không thể ăn."
"Vậy anh tự mua thức ăn đến nấu đi."
"...." Cố Khuynh ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, cầm điện thoại lên định gọi người mang thức ăn đến.
Hừ! Chỉ có Ngôn Mặc Bạch kẻ cam tâm làm tôi tớ cho vợ mới biết nấu cơm. NAh đẹp trai giàu có thì làm sao tự mình nấu cơm được.
Ngôn Diệu Thiên uống canh con trai đút, trong lòng ngây ngất lâng lâng, ăn sạch chén canh.
Anh xong thìa cuối cùng, điện thoại của Ngôn Mặc Bạch đổ chuông.
Cố Khuynh lập tức chạy qua.
Vừa rồi anh dùng điện thoại của Ngôn Mặc Bạch gọi điện cho Sở Kỳ, chắc cô ấy không tìm được địa chỉ, cho nên gọi hỏi anh đnag ở đâu.
Ngôn Mặc Bạch lấy điện thoại ra, liếc nhìn Cố Khuynh, rồi đưa di động cho Tư Mộ.
"Alo, Kỳ Tử..." Tư Mộ nhận điện thoại. Cho dù vừa rồi Ngôn Mặc Bạch nói cho cô biết, có lẽ đây là đang giúp Sở Kỳ, nhưng cô vẫn tự trách, cảm thấy nên xin lỗi chị em tốt của mình. Bởi vì Cố Khuynh nói ra điều kiện trao đổi nên Tư Mộ đã đồng ý, nhưng cô cảm thấy mình vì lợi ích của bản thân, có lỗi với cô ấy.
"Mộ Mộ, mọi người đang ở phòng bệnh nào?" Giọng nói của Sở Kỳ vang lên trong điện thoại, Cố Khuynh ở một bên dựng thẳng lỗ tai lên nghe, giọng nói anh ngày nhớ đêm mong, lâu rồi chưa được nghe. Lúc này vang lên qua điện thoại, anh hận không thể lôi cô ra khỏi điện thoại. Nhưng vì cô đang lên, anh không dám nói đến nửa chữ, chỉ sợ Sở Kỳ biết anh ở đây, lại tránh né.
"Lầu 3, phòng 308."
"Được, mình lên ngay. Đúng rồi, bác Ngôn ngủ rồi hả? Giờ mình lên có quấy rấy bác ấy không?" Sở Kỳ biết chuyện Ngôn Diệu Thiên nằm viện, hơn nữa lúc này cũng đã muộn, nếu đi lên quấy rầy đến ông ngỉ ngơi sẽ không tốt.
"Hả, vậy mình xuống lầu gặp cậu. Lâu rồi không gặp, bọn mình đến quán cà phên gần bệnh viện ngồi một chút." Dưới lầu có quán cà phê bán 24/24, Tư Mộ nghĩ đến Sở Kỳ không muốn gặp Cố Khuynh, nhưng khẳng định Cố Khuynh sẽ bám theo Sở Kỳ. Chuyện này khó tránh khỏi truyền đến tai ông già Tử Hưu Tức kia.
"Được rồi! Nhưng cậu đợi ở đó, mình đến dẫn cậu xuống, nói cho cùng bác Ngôn vẫn cần người ở cạnh. Mà cậu đang mang thai một mình xuống mình không yên tâm." Sở Kỳ nói xong cũng cúp điện thoại.
Đến khi đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếp tút tút, Cố Khuynh vẫn giữ nguyên tư thế lúc nghe lén.
Cô muốn lên?
Sắp gặp được cô sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT