"Bác sĩ, cha tôi như thế nào?" Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch đứng chào, Ngôn Mặc Bạch hỏi.

Tư Mộ đứng ở bên cạnh Ngôn Mặc Bạch, một tay vịn eo, một tay nắm chặt lấy tay Ngôn Mặc Bạch, cô có thể cảm giác được lòng bàn tay Ngôn Mặc Bạch đang đổ mồ hôi.

Cho tới bây giờ con người Ngôn Mặc Bạch đều là người lạnh lùng cứng rắn, coi như cầm súng chỉ vào đầu của anh, anh cũng sẽ không nhíu lông mày, lúc này rõ ràng trong lòng bàn tay đang đổ mồ hôi?

Mặc dù trên mặt anh luôn bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc một chút nào, nhưng mà Tư Mộ có thể cảm giác được trong lòng anh đang không yên, sợ hãi, khẩn trương, lo lắng ······

Cảm xúc như vậy, Ngôn Mặc Bạch chưa từng trãi qua sao?

Tư Mộ nắm thật chặt tay của anh, cố gắng trong chờ vào bàn tay mềm mại không có sức lực như vật nặng ngàn cân,thế nhưng trong khoảng khắc này cô chỉ muốn tiếp thêm chút sức lực để an ủi anh, nói cho anh biết, không phải sợ, chúng ta sẽ đối mặt với bất cứ chuyện gì!

"Người đã tỉnh, nhưng ······" sắc mặt bác sĩ trong khó coi, nhìn Ngôn Mặc Bạch muốn nói lại thôi.

Ngôn Mặc Bạch lái xe một đường như bão táp đến bệnh viện, trên đường trực tiếp gọi điện thoại đến bệnh viện, bố trí các bác sĩ giỏi chờ đợi, cho nên không làm lỡ thời gian chữa trị.

"Nhưng gì?" Tư Mộ cảm thấy bàn tay của mình đang bị Ngôn Mặc Bạch bóp chặt lại thật đau, chính là sau chữ "Nhưng" của bác sĩ kia đã bóp chặt trái tim của hai người. Trông thấy sắc mặt thầy thuốc,Tư mộ cũng lường trước đến tình huống không lạc quan, nhưng vẫn muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cho nên chịu hết nổi mở miệng giục bác sĩ.

"Ngôn lão tiên sinh bởi vì thời gian mệt nhọc kéo dài dẫn đến cơ thể bị suy nhược dẫn đến té xĩu, nhưng mà dường như chúng tôi còn phát hiện ông Ngôn còn có chứng bệnh khác. Chúng ta đã cho lấy máu làm kiểm tra kỹ càng, tình huống cụ thể chờ kiểm báo cáo kiểm nghiệm mới có thể xác định······" Lý Y Sinh là bác nội khoa có kinh nghiệm cùng tri thức rất phong phú, nếu không sẽ không được viện trưởng sắp xếp làm cấp cứu lần này. Ông ta cũng biết người cấp cứu lần này có thân phận bối cảnh như thế nào, từng người một kiểm tra đều phải cẩn thận đến chi tiết nhỏ nhặt nhất, nếu không sẽ không phát giác ra được Ngôn Diệu Thiên còn có triệu chứng bệnh khác tồi

"Gì?" Trước giờ Ngôn Diệu Thiên đều rất ít bệnh ngay cả những bệnh nhỏ nhặt, người khỏe mạnh cường tráng như vậy, nói ông ta có bệnh làm sao Tư Mộ có thể tin được. Lần này té xỉu bởi vì ông ấy làm việc đến mất ăn mất ngủ, lao lực quá độ mà tạo thành.

Làm việc mất ăn mất ngủ······

Tư Mộ nheo mắt, trong lòng bắt đầu không yên.

Chẳng lẽ thật sự có bệnh, Ngôn Diệu Thiên tự mình biết, cho nên mới phải liều mạng làm việc như vậy, muốn Ngôn Mặc Bạch sáng lập ra đế quốc buôn bán, cho anh ấy một đời không phải lo lắng?

Ngôn Mặc Bạch mím môi,Tư Mộ đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh cắn chặt răng ẩn nhẩn, đau lòng nắm chặt tay của anh.

Chỉ nghe thấy tiếng Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt hỏi: "Khi nào có báo cáo?"

Giả bộ như điềm nhiên như không, giả bộ như mây trôi giữa trời, thật ra cùng anh quen biết, từ biểu lộ đến hành vi của anh đều có thể nói ra trong lòng của anh không an.

"Một giờ sau." Lý Y Sinhdừng một chút mới trả lời.

Nhà họ Ngôn trong thành phố A đó là Hào Môn trong Hào Môn, mặc dù Thái Tử Gia nhà họ Ngôn không tiếp nhận YT Quốc Tế, cũng rất ít khi lộ mặt trước công chúng, nhưng mà trên người anh lại toả ra khí chất hồn toàn vẹn, khoảng cách gần như vậy, ông có thể cảm giác được cái chủng loại kia trên người Ngôn Mặc Bạch... Hơi thở ngoan lệ sát phạt. Đây không phải là khí chất của một thái tử gia bình thường phát ra, cho nên ôngcũng biết, Thái tử nhà họ Ngôn không đơn giản.

Anh lạnh một câu, nghe vào trong lỗ tai anh lại phảng phất như đem máu của ông đóng băng lại. Dù ông đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, cũng khiến mình run rẩy.

Chỉ sợ anh ấy lại đột nhiên bão nổi, nói báo cáo kiểm tra ra chậm việc làm của bệnh viện hiệu suất kém gì đó, sau đó đem bệnh viện bới tung lên. Cho nên ông suy nghĩ trong chốc lát mới dám mở lời.

Bất quá ông suy nghĩ quá nhiều, Ngôn Mặc Bạch chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, sau đó xoay người lại đem Tư Mộ ôm ở trong ngực, cẩn thận vịn cô ngồi xuống ghế

Hai người mới vừa rồi ngồi xuống chứa đến một lát sau, Ngôn Diệu Thiên đã được đẩy ra.

Người đã tỉnh lại, chỉ là thân thể còn rất yếu, lúc thấy con trai và con dâu của mình vây ở bên cạnh, chỉ mởi hé mắt miển cưỡng cười, cuống họng khàn khàn nói: "Mộ mộ mau đi về nghỉ ngơi đi, con đã đi ra ngoài cả buổi rồi, mang thai phải nghỉ ngơi nhiều ······ "

Suýt chút nửa Tư Mộ khóc lên, nhỏ giọng nói: "Ba ba ······ con không mệt, con vẫn ngồi nghĩ ở bên ngoài."

Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn mím môi nhìn Ngôn Diệu Thiên, hồi lâu mới dời ánh mắt qua một bên, nhỏ giọng gọi là: "Cha."

Ngôn Diệu Thiên đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào Ngôn Mặc Bạch, thái độ là không thể tin, là vui mừng, là vui mừng ······

"Cha, người chăm sóc cho thân thể thật tốt, không cần lo lắng cho công ty, ngày mai con sẽ đi làm." Giọng nói Ngôn Mặc Bạch vẫn là nhàn nhạt, sau khi nói xong thì ra dấu y tá đưa Ngôn Diệu Thiên vào phòng bệnh đi

Ngôn Diệu Thiên được tôn sùng đưa đến phòng bệnh thì khóe miệng vẫn luôn cười nói. Mở to mắt cố gắng cười, không suy nghĩ thêm về con cái và bệnh tật nửa.

Gần hai mươi năm rồi, lần đầu tiên nghe được Ngôn Mặc Bạch gọi mình là cha một lần nữa, làm sao Ngôn Diệu Thiên có thể không vui chứ?

Con trai nguyện ý về công ty đi làm, con trai mở miệng gọi ông là cha······ đây đều là chuyện mà Ngôn Diệu Thiên mong đợi trong lòng, cuối cùng đã được như ý nguyện rồi.

Thật ra trong lòng còn muốn tham lam hơn nữa muốn sống thêm mười năm hai mươi năm, muốn nhìn thấy con cháu sinh ra, cùng nó lớn lên, dạy nó mọi chuyện, dùng hết khả năng đem tất cả hiểu biết của mình dạy cho nó, không muốn để cho nó đi nhiều đường quanh co nữa.....

Đây mới là hy vọng xa vời!

Tư Mộ cùng Ngôn Diệu Thiên vào phòng bệnh, Ngôn Mặc Bạch bị bác sĩ gọi lại.

"Ngôn thiếu, báo cáo kiểm nghiêm của ông Ngôn đã có, ông ấy bị ung thư dạ dày······" Bác sĩ đưa Ngôn Mặc Bạch đến phòng làm việc của mình, đem báo cáo kiểm tra đưa cho Ngôn Mặc Bạch

Ung thư dạ dày thời kỳ cuối.

Mặc dù trước đó Ngôn Mặc Bạch đã chuẩn bị tâm lý rất tôt, nhưng mà bây giờ chính tai nghe bác sĩ tuyên bố kết quả thì không kiềm chế được mà thót tim.

Lại là ung thư dạ dày? !

"Trị không được?" Ngôn Mặc Bạch không kiên nhẫn nhìn cái báo cáo loạn tùng phèo kia, trực tiếp nhìn bác sĩ hỏi.

Bác sĩ bị thái độ không kiên nhẫn của Ngôn Mặc Bạch doạ sợ hết hồn, sau đó lắc đầu, "Tôi không có cách."

Ngôn Mặc Bạch bóp báo cáo kiểm tra trên tay hận không thể tan thành phấn.

Thật sự không có cách nào khác để trị sao?

Ngôn Mặc Bạch đem báo cáo bỏ trên bàn, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc, vừa bước ra liền móc điện thoại gọi cho Cố Khuynh.

"Cậu đang ở đâu?" Điện thoại vừa không, Ngôn Mặc Bạch giảm bớt không quan trọng ân cần thăm hỏi, trực tiếp hỏi.

"Ờ thì? Ở Italy ······ làm sao vậy?" Cố Khuynh vò đầu bứt tai nghĩ mọi cách làm sao đem lão bà đuổi trở về, Sở Kỳ theo Lăng Thần đến Italy. Anh đang đang nghĩ biện pháp làm sao xâm nhập vào tổng bộ của Mafia, thì nhận được điện của Ngôn Mặc Bạch. Bên cạnh có còi cảnh sát, hắn đè thấp giọng nói qua điện thoại, không dám quá lớn tiếng, sợ hãi kinh động còi cảnh sát, vậy hắn không phải bị đánh thành tổ ong vò vẽ sao.

"Lập tức trở về." Hiện tại cảm xúc Ngôn Mặc Bạch có chút kém, khó tránh khỏi giọng điệu lúc tức giận cũng không được tốt lắm.

"What???" Cố Khuynh không rõ chân tướng, tiểu tử này quên mình là anh hai của cậu ấy sao? Cả gan dám dùng lời nói như vậy để ra lệnh cho anh ta.

Ngôn Mặc Bạch nhắm mắt lại hít sâu một hơi, bình phục tâm tình của mình, mới trầm giọng giải thích nói: "Cha tôi bị ung thư dạ dày,cậu mau trở về một chuyến."

Cố Khuynh yên lặng một chút, mới cười nói: "Ơ? Không phải cậu vẫn luôn cùng ông ta không hợp nhau đấy sao? Từ bao giờ mà quan tâm ông ấy như vậy rồi?"

Quan hệ Ngôn Mặc Bạch cùng Ngôn Diệu Thiên không tốt, Cố Khuynh vẫn luôn biết, cũng khuyên qua, chỉ là tiểu tử Ngôn Mặc Bạch này tử cố chấp, mặc anh ta nói như thế nào, anh một câu cũng không nghe vô. Hiện tại rõ ràng chịu vì Ngôn Diệu Thiên mà tìm anh ta, đoán chừng là thông suốt. Nhưng Cố Khuynh là hiếu kỳ, cuối cùng là cái đầu gỗ này làm thế nào mà thông suốt được thế?

"Ít nói nhảm! Nhanh chóng trở về."

"Hì! Đây là bộ dạng cầu xin của cậu sao? Tốt xấu tôi cũng là anh hai của cậu." Cố Khuynh mắt không chớp chú ý đến động tĩnh bên cạnh, ngoài miệng vẫn không quên cùng Ngôn Mặc Bạch nhiều chuyện.

"Nếu muốn gặp lão bà của cậy, vậy thì nhanh chóng trở về." Ngôn Mặc Bạch cũng không nói nhảm với anh ta, lạnh lùng nói xong một câu, lập tức cúp điện thoại.

Sở Kỳ đến Italy không phải là giả, bất quá hôm nay đã lên phi cơ từ sớm trở lại thành phố A rồi, vừa xuống phi cơ đã đi đến nhà Tư Mộ thăm Tư Mộ. Chỉ có cái tên Cố Khuynh kia còn khờ khạo đứng ôm cây đợi thỏ, cho dù bây giờ anh ta có xâm nhập vào hang hổ cũng khó có thể nhìn thấy được Sở Kỳ

Chú ý lắng nghe âm thanh tút tút bên tai, còn câu nói cuối cùng của Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn xoay quanh trong đầu anh ta.

Nếu cậu muốn gặp lại lão bà, vậy thì nhanh chóng trở về ······

Anh đương nhiên muốn gặp lão bà? Nếu không bây giờ anh ở nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ đến đi dạo phố sao?

Chẳng lẽ bây giờ Sở Kỳ đã trở lại thành phố A?

Không thể nào đâu?

Anh vẫn luôn thủ ở bên ngoài, không có gặp thấy cô ta đi ra mà

Chẳng lẽ là ngày hôm qua ······?

Mẹ nó!

Cố Khuynh tức giận chửi tục một câu, lập tức trốn thân thể tránh tầm mắt của cảnh sát

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play