Liễu Ức Vân từ từ mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường. Hồi tưởng lại một màn vừa xảy ra, mãi đến bây giờ hắn vẫn không cách nào tin đó là sự thật, thế nào hắn lập tức biến thành bên soán vị, Lạc Phong vì cái gì phải lợi dụng hắn, vì cái gì lừa hắn, sẽ không đâu, nhất định là y có nỗi khổ riêng, nhất định thế! Hắn muốn tìm Lạc Phong hỏi rõ ràng! Liễu Ức Vân từ trên giường đứng dậy, hướng biệt viện của Lạc Phong chạy tới. Bước vô biệt viện nhưng không nhìn thấy Lạc Phong, điều này làm hắn thực lo lắng, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng ngủ của Trầm Lạc Phong có tiếng truyền ra liền nghĩ cũng không nghĩ đi thẳng vào.
“Lạc Phong! Ngươi cho ta biết rốt cuộc....” Hắn đột nhiên tắt tiếng, một màn trước mắt làm hắn quên mất phải nói gì. Hết thảy giống như về tới bốn tháng trước, hắn đồng dạng đột nhiên tiến vào phòng Lạc Phong, trước mắt đồng dạng cảnh tượng là Lạc Phong cùng nữ nhân giao triền, chính là khi đó hắn chỉ cảm thấy xấu hổ, còn lúc này hắn đã hiểu được thế nào là tâm đau như bị đao cắt.
“Là ngươi.” Trầm Lạc Phong bình tĩnh nói, phảng phất y biết hắn nhất định tìm y. Y trên khuôn mặt vẫn treo lên nét cười như cũ, nhưng Liễu Ức Vân cũng hiểu được cười như vậy làm hắn cả người phát lạnh.
“Ngươi trước đi xuống đi.” Y hạ nữ nhân trên người xuống, đối với nữ nhân nói.
“Không cần thôi!” Nữ nhân thanh âm nũng nịu nói, dùng bộ ngực đầy đặn của mình cọ xát cánh tay Trầm Lạc Phong, hoàn toàn không thèm để ý Liễu Ức Vân ở đó.
“Ngoan, ta không thích nữ nhân không nghe lời nga.” Trầm Lạc Phong nhẹ nhàng ôn nhu an ủi nàng, thuận tay trên khuôn mặt nàng khẽ nhéo một chút. Nhìn nữ nhân ngoan ngoãn gật đầu, như thường lệ cấp nàng một nụ hôn. Này hết thảy làm Liễu Ức Vân bên cạnh đau lòng không nói lên lời, hắn chỉ có thể lấy tay đặt lên ngực muốn ngừng lại đau đớn.
Đợi nữ nhân ra khỏi, Trầm Lạc Phong tùy ý khoác trên người kiện quần áo ngồi xuống ghế. “Ta biết ngươi nghĩ muốn hỏi cái gì.” Y một bên nói một bên cầm lấy ly trà uống một ngụm, lại hình như cảm thấy không ngon mà nhăn nhó buông xuống.
“Ngươi là có nỗi khổ đi?” Liễu Ức Vân thanh âm run rẩy nói, nhưng một lời nói ra liền nhanh chóng hối hận, hắn đột nhiên cảm thấy không muốn biết đáp án, hoặc là hắn sợ hãi biết đáp án.
“Nỗi khổ?” Trầm Lạc Phong đột nhiên cười to, giống như vừa mới nghe một chuyện hài hước, “Chỉ có người ngu xuẩn như ngươi mới cảm thấy ta có nỗi khổ!” Sau khi cười y sắc mặt biến đổi, “Để ta cho ngươi biết, ta hận ngươi! Từ lúc ta còn nhỏ liền hận ngươi, mỗi ngày sống cùng ngươi dưới mái hiên làm ta thống khổ phát cuồng, cho nên ta phải loại bỏ ngươi, phải bắt ngươi sống không bằng chết, làm ngươi hối hận khi tới thế giới này!” Y gần như không khống chế được điên cuồng gào thét, khuôn mặt anh tuấn nhanh chóng trở nên vặn vẹo oán hận.
“Vì... Cái gì?” Liễu Ức Vân không thể tin được lỗ tai chính mình, thật lâu mới thì thào tự hỏi.
“Vì cái gì? A......” Trầm Lạc Phong đã khôi phục lại tỉnh táo, “Ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng tiện nương của ngươi đã chết đi?” Y cười lạnh, ngữ khí kịch liệt khinh miệt.
“Sao có thể.....” Nương sao có thể còn sống? Liễu Ức Vân chấn kinh mở to hai mắt.
“Đúng! Tiện nhân kia còn sống, bất quá đã bị điên.”
“Điên? Sao có thể, rốt cuộc là sao?” Trong kí ức nương ôn nhu mĩ lệ thế nào lại bị điên, Lạc Phong vì cái gì lại hận chính mình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Thế nào? Nàng căn bản là đáng chết!” Trầm Lạc Phong tuy thanh âm thấp trầm, nhưng người quen thuộc y có thể thấy được dưới thanh âm thấp trầm của y là nội tâm cuộn trào mãnh liệt. “Tiện nhân kia hóa ra là một ca kỹ Giang Nam, năm mười tám tuổi tới ngắm cảnh Giang Nam cùng phụ vương gặp nhau, phụ vương lập tức bị nàng dùng mỹ mạo mê hoặc, chẳng những giúp nàng chuộc thân, mang nàng về kinh thành. Nhưng phụ vương biết lão vương gia năm ấy dù bất luận thế nào cũng không đồng ý nữ nhân thân phận thấp tiện tiến vào vương phủ, cho nên phụ vương đem nàng an bài ở một biệt viện ngoại ô, ngày thường thường thăm nàng, ngươi chính tại nơi ấy sinh ra. Sau này phụ vương phụng mệnh cưới mẫu thân của ta, sau khi kết hôn không lâu mẫu thân liền đối với sự lãnh đam cùng khinh thường của phụ vương đoán được phụ vương bên ngoài nhất định có nữ nhân, trời sinh tính tình ôn nhu nàng cũng không có oán giận cái gì, chính là yên lặng chịu đựng, hy vọng có một ngày phu quân nàng hồi tâm chuyển ý, đồng thời cũng duy trì bình tĩnh bên ngoài, nhưng tất cả đến khi ta sinh ra vô tình bị đánh vỡ. Khi đó ta sinh ra cả nhà đều thập phần vui vẻ, phụ vương chẳng những tuyên bố ta là người thừa kế lại mở đại tiệc chúc mừng. Mà vì chiếu cố mẫu thân sau khi sinh sản thân thể hư nhược, mười mấy ngày phụ vương không ly khai, hơn nữa còn nhờ muội muội đẻ sinh đôi của mẫu thân đến chiếu cố. Thẳng đến một đêm, phụ vương an bài mẫu thân cùng dì ngủ liền rời khỏi. Ngay lúc phụ thân rời khỏi chỗ mẫu hậu không lâu, một nữ nhân tiến vào căn phòng mẫu thân ngủ đem mẫu thân giết chết!” Trầm Lạc Phong dừng lại, hai mắt tràn đầy hận ý giận dữ trừng hướng Liễu Ức Vân, sợ đến mức Liễu Ức Vân rút lui mấy bước.
“Cái kẻ đáng chết kia chính là nương ngươi!” Y hướng Liễu Ức Vân hô to, hai bàn tay nắm chặt tay ghế vịn.
“Cái gì?!” Liễu Ức Vân không tin vào lỗ tai mình, thế nào như thế, nương luôn ôn nhu ngọt ngào sao có thể là sát nhân?
“Chính là tiện nhân đáng chết kia! Nguyên lai nàng vẫn tưởng chỉ cần lão vương gia vừa chết, không có trở ngại phụ vương nhất định sẽ thú nàng, để nàng trở thành vương phi, nàng nghĩ thật may mắn, dã kê cũng muốn biến phượng hoàng, chính là nằm mơ! Nàng không nghĩ đến phụ vương đã sớm thành hôn, thẳng đến lúc nàng nghe nói ta sinh ra mới biết nguyện vọng của nàng hoàn toàn thất bại. Trong lúc tức giận nàng ta nổi lên sát tâm, nàng vài ngày trước liền trà trộn vào vương phủ sát hại mẫu thân ta, ngay lúc nàng cũng hướng ta xuống tay thì, dì ngủ một bên bị kinh hách tỉnh dậy đã kịp thời cứu ta. Tay không tấc sắt dì làm sao có thể là đối thủ của nữ nhân điên cuồng, đợi đến khi nghe thấy tiếng phụ vương cùng người đuổi kịp lại đây, dì cùng ta đều đã bị thương.” Trầm Lạc Phong vén ra vạt áo trước ngực, lộ ra vết sẹo trên ngực, “Này chính là vết thương tiện nhân kia gây ra, nó gần như lấy mạng của ta! Mà dì cũng bởi vì thương thế nghiêm trọng, tuy không bị nguy hiểm đến tính mạng nhưng nàng cũng vĩnh viễn mất đi năng lực sinh dục!”
“.......” nhìn khuôn mặt bị ký ức thống khổ tra tấn của Lạc Phong, Liễu Ức Vân rất muốn nói một câu an ủi, chính là hắn thế nào cũng không cách nào nói ra, chỉ có thể mãnh liệt xin lỗi cùng đau lòng nhìn y.
“Thu hồi biểu tình giả dối của ngươi đi! Ta không cần ngươi thương hại!” Trầm Lạc Phong phẫn nộ căm ghét nói, rồi bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, tươi cười tràn ngập tà khí, “Ha hả, kỳ thật ta phải cảm tạ nàng, nếu không phải cho ta một đao, ta có thể vĩnh viễn cũng không bị đưa đến Thiên Sơn, sẽ không trở thành đồ đệ của sư phụ, học một thân bản lĩnh. Năm năm sau ta trở lại vương phủ, dì đã trở thành vương phi nói cho ta biết, phụ vương bởi vì áy náy mà cưới nàng, chuyện năm ấy cũng bị phụ vương áp xuống, chính là ta cảm thấy như vậy không đủ, biết vì cái gì không?” Y cười hướng Liễu Ức Vân.
“Bởi vì ta thấy ngươi, khi đó ngươi đã bị phụ vương mang về phủ, ngươi xuất hiện làm kế hoạch báo thù của ta phải thay đổi. Phụ vương sở dĩ muốn tìm biện pháp lưu nàng lại nhất định là đối nàng có chút cảm tình. Nếu ta không giết nàng, phụ vương nhất định trong lòng đối với ta tồn tại cảm kích cùng áy náy, như vậy chỉ cần ta yêu cầu hắn liền không chút nào do dự thật sự đem quyền giao cho ta. Huống hồ ta bỗng nhiên cảm thấy giết một nữ nhân bị điên căn bản là không có gì ý nghĩa, sự tồn tại của ngươi làm ta tìm được mục tiêu báo thù, ta phải tra tấn ngươi, ta phải làm nhi tử của tiện nhân kia sống không bằng chết. Cho nên ta đánh ngươi nhục mạ ngươi tra tấn ngươi, ai biết ngươi cùng nữ nhân kia tiện giống nhau, bất luận ta làm gì với ngươi, ngươi cũng không tức giận, ngược lại vui vẻ theo ta.” Y lộ ra biểu tình chán ghét, “Ngươi có biết ta phát giác ngươi vui vẻ thì ta cảm thấy khó chịu như thế nào? Ta khi ấy hận không thể giết ngươi, chính là chuyện của thái tử làm ta nghĩ đến biện pháp tốt nhất để loại bỏ ngươi.”
Qua thật lâu, Liễu Ức Vân nói “Như vậy mấy tháng qua ngươi đối với ta nói, đối với ta làm đều là một phần kế hoạch của ngươi, tất cả đều là giả?” Không biết bị lừa thương tâm cùng tuyệt vọng thống khổ lưu nước mắt, không có phẫn hận mắng chửi, Liễu Ức Vân bình tĩnh hỏi, hắn mặt vô biểu tình, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lóe ra cho thấy hắn mặt ngoài cũng không bình tĩnh như thoạt nhìn.
“Đúng, tất cả đều là giả! Ngươi tưởng ta thật sự vui vẻ với ngươi, ngươi tưởng ta thật sự vui vẻ khi ôm ngươi, chỉ có ngươi ngu ngốc mới tin tưởng như vậy!” Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn Trầm Lạc Phong không khống chế được hô to, này không phải y muốn. Y muốn xem dáng vẻ thống khổ thương tâm của hắn, mà không phải dáng vẻ giống như nhìn thấu hết thảy.
“Nàng ở đâu? Nương ta hiện ở nơi nào?” Vẫn là âm thanh bình tĩnh như nước.
“Ngươi nghĩ muốn gặp nàng?” Liễu Ức Vân bình tĩnh khác thường làm Trầm Lạc Phong cảm thấy một tia hoảng hốt. Liễu Ức vân không trả lời chỉ im lặng nhìn Trầm Lạc Phong.
“Ngươi mơ tưởng!” Y tàn khốc cự tuyệt, y muốn đánh vỡ sự bình tĩnh trên mặt hắn. Chính là y đã nghĩ sai, Liễu Ức Vân chỉ hít thật sâu nhìn y một cái rồi xoay người rời khỏi.
“Ngươi đi đâu?” Trầm Lạc phong tiến lên ngăn hắn.
“Rời khỏi.”
“Vớ vẩn, ta là hỏi ngươi muốn đi đâu?” Trầm Lạc Phong trực giác nếu cứ để Liễu Ức Vân đi như vậy, sau này y vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy hắn. Tưởng tượng đến không thể nhìn thấy hắn, Trầm Lạc phong bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt rối loạn.
“Tại hạ thân là tội nhân không dám ở lại trong phủ, thỉnh tiểu vương gia nhường đường.”
“Ngươi!” Hắn ngữ khí cung kính làm Trầm Lạc Phong cảm thấy khó chịu.
“Ngươi muốn rời khỏi ta? Ngươi nằm mơ! Trừ phi ngươi chết, nếu không ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tưởng tượng đến hắn rời khỏi chính mình, y trong nháy mắt lửa giận bốc cao!
“Vậy thỉnh tiểu vương gia ban ta cái chết.” Hắn như cũ bình tĩnh nói, phảng phất như đang tán chuyện.
“Cái gì?!” Hắn cư nhiên muốn chết, hắn cư nhiên thà … chết cũng không muốn ở bên cạnh y.
“Tiểu vương gia một khi đã hận ta như vậy, vậy giết ta đi, cũng coi như vì vương phi báo thù.”
Ba! Trầm Lạc Phong thuận tay quăng hắn một cái tát, “Chuyện của ta không cần ngươi quản! Sinh tử của ngươi chỉ có thể tự ta quyết định!”
“Người muốn chết, cho dù miễn cưỡng lưu lại, có năng lực sống bao lâu?” Hắn thì thào nói, ngữ khí đối với cái chết đầy khát vọng. Cho tới nay Trầm Lạc Phong chính là sinh mệnh của hắn, hiện tại hắn cái gì cũng không có, hắn sống còn có ý nghĩa gì?
“Ta mặc kệ, ta chỉ muốn ngươi sống, ngươi nếu dám tìm chết, ta chắc chắn nhanh chóng mang tiện nhân kia xuống hội họp với ngươi! Không cần hoài nghi năng lực của ta!” Y uy hiếp nói.
“Vì cái gì? Vì cái gì không thể để ta đi. Ta đã cái gì cũng đều không có, hiện giờ ta chỉ cầu được chết, vì cái gì không thể thả ta.” Nước mắt cuối cùng nhịn không được mà chảy xuống, Liễu Ức Vân cõi lòng tan nát hỏi, vẻ mặt thống khổ tràn đầy nước mắt.
Cuối cùng nhìn đến biểu tình thống khổ của hắn tâm tình Trầm Lạc Phong trong nháy mắt biến hảo, nước mắt của hắn cũng gợi lên tàn bạo trong y. “Không cần nghĩ ta sẽ đơn giản như vậy bỏ qua ngươi, ta phải bắt ngươi sống, giống như cẩu không có tôn nghiêm, vĩnh viễn chỉ có khuất nhục cùng thống khổ!” Y tàn khốc nói,, lập tức nhẹ nhàng bóp hai má Liễu Ức Vân “Biết làm một nam nhân mất đi tôn nghiêm biện pháp tốt nhất là gì không? Chính là để hắn giống như nữ nhân bị người đè. Cuối cùng hắn hai bàn tay run rẩy hướng tới thắt lưng, quần áo từng kiện từng kiển rơi xuống trên mặt đất, hắn biết theo quần áo đang rơi trên mặt đất còn có tôn nghiêm cuối cùng của hắn, hắn thống khổ nhắm mắt, đồng thời cũng đóng lại trái tim đã bị vỡ thành mảnh nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT