Phía đầu vương phủ đằng sau hoa viên đi thông qua sương phòng phía đông là thạch Tử Lộ, tại đó, một thanh sam thanh niên tuy đang đi rất gấp gáp nhưng cũng rất tiêu sái, một cỗ thanh sam tuy là loại vải thượng hạng, nhưng màu sắc đã quá mức phai tàn so với màu vốn có cùng bên trong vương phủ hoa lệ thanh lịch, giàu có đường hoàng có chút không hợp nhau. Liễu Ức Vân bước chân tăng nhanh, trong lòng không khỏi nghĩ: “Lạc Phong rốt cuộc đi đâu, rõ ràng cùng thái tử ước hẹn hôm nay đi nghe thái phó giảng học, nhưng đã qua giờ thìn, y hoàn toàn không xuất hiện. Mặc dù hại hắn bị thái tử phái đi tìm nhưng hắn tính toán không được nhiều, dù sao hắn là ca ca của Lạc Phong, đệ đệ bất luận như thế nào hắn cũng không nghĩ oán giận, nhưng làm cho thái tử đám người này thế nào xem cũng không được rồi”. Trong lòng lo lắng, cước bộ bước chân cũng nhanh hơn, mắt chuyển tới trước cửa Trầm Lạc Phong, cố chấp muốn đẩy cửa lại nghe được bên trong truyền tới một hồi giống như thống khổ, áp lực lại xen lẫn tiếng rên rỉ vui thích.

“Ân.......A........Chậm điểm...... A..... Cầu ngài...... “

“A, tiểu vương gia.... A, không.... Ân.... Đừng có ngừng..... Mau......... A.....”

“Ân, nhẹ...... Điểm nhẹ..... Ân.......A.... “

Này là ai, tò mò nghe thanh âm của nàng có vẻ lạ, nàng kêu đệ đệ đừng có ngừng cái gì?

“Hừ, rốt cuộc là muốn mau hay là chậm a, ân?” Thanh âm nam nhân cười cợt.

A, thanh âm của Lạc Phong, y ở bên trong, chính là thanh âm y thế nào có chút khàn khàn, có phải y bị bệnh?! Liễu Ức Vân mặc dù đã mười chín tuổi, nhưng trời sinh tính cách đơn thuần thiện lương, thuở nhỏ chỉ ở một nơi đọc sách thánh hiền lại thêm ngày thường tôn sùng khuôn phép lễ giáo, làm cho hắn đối với việc nam nữ gần như không biết gì, bởi vậy căn bản cũng không cách nào lý giải bên trong phòng lúc này phát sinh cái gì.

“A........... A..”Tiếng hét thỏa mãn mà chói tai của nữ nhân vang lên.

“Lạc Phong!” Liễu Ức Vân nghe tiếng nữ nhân hét chói tai, tưởng Lạc Phong xảy ra chuyện gì, vừa nghĩ liền đẩy cửa mà vào, nhưng hắn bị cảnh tượng trước mắt làm sợ hãi tới ngây người, trên bàn trong thư phòng của Lạc Phong là một nữ nhân toàn thân trần trụi hai đùi mở rộng nằm ngửa, bị Lạc Phong đồng dạng trần trụi đè dưới thân, phân thân to lớn của Lạc Phong không ngừng giữa hai đùi nữ nhân tiến xuất. Nhìn đến Liễu Ức Vân đột nhiên xông vào, nữ nhân mới ý thức được nhớ tới thân thể mình, muốn khước từ Trầm Lạc Phong lần nữa đè xuống, nhưng bị phân thân thật mạnh đánh vào u huyệt của nữ nhân.

“A....... Ân.... A.....” Nữ nhân sợ hãi kêu một tiếng, lập tức lại dật ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, lại một lần nữa trầm mình trong dục vọng, hoàn toàn quên mất Liễu Ức Vân đang đứng ngốc ở một bên.

Ngược lại Trầm Lạc Phong mặc dù như cũ không ngừng tiến xuất trong hạ thân nữ nhân, nhưng khuôn mặt bình tĩnh cùng song mâu sắc bén như ưng cho thấy y cũng không bị dục vọng khống chế, “Ngươi lại làm gì, cho dù là đại gia trong vương phủ sẽ không tiến vào phòng người khác cũng không biết gõ cửa đi? Thanh âm rõ rệt mang theo căm ghét vang lên, thành công đánh thức Liễu Ức Vân đang lâm vào trạng thái ngốc trệ.

“A, ân,là, là thái tử.... Ân.... ” nhìn đến đệ đệ nhỏ hơn mình ba tuổi này đều cảm thấy tay chân có chút dư thừa, Liễu Ức Vân hiện tại kể cả nói cũng nói không xong.

“Để hắn chờ!” Trầm Lạc Phong không nhịn được chế nhạo hắn, “Chính là, sao, thế nào có thể... Có thể để thái tử.....”

“Đi ra ngoài!” Bình tĩnh thấp trầm, giọng nói không giận tự uy vang lên, là điềm báo Trầm Lạc Phong tức giận, ngày thường đến cả phụ thân nghe thấy đều kiêng kị ba phần, giờ phút này Liễu Ức Vân lại sợ đến cả người run rẩy, vội vàng chạy ra khỏi cửa, sự thật hắn cũng không cách nào tiếp tục đứng đứng ở chỗ đó.

“Khải bẩm điện hạ, Lạc Phong y, ân... Y thân thể không khỏe, không thể đi lại, đặc biệt... Ân, đặc biệt mệnh vi thần hướng điện hạ, cáo... Xin nghỉ”. Liễu Ức Vân quỳ gối trên sàn hoàng cung đỏ thẫm, mồ hôi đầy đầu, hắn dọc theo đường đi vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra được lời nói dối, lời giải thích đầy sứt mẻ nói cho thái tử Trầm Ngạn Liệt nghe. Hô.... Thái tử điện hạ chắc sẽ tin tưởng đi? Nhưng chính mình đã tận lực nói theo sự thật, đó cũng là một biện pháp a, hắn cho tới giờ chưa từng nói dối một lần. Đầu hắn cúi thấp đến không thể thấp hơn, không nghĩ để thái tử nhìn đến biểu tình của hắn, nhưng sao biết được như vậy lại càng khiến hắn nghi ngờ.

“Nga, Tiểu Phong y bị bệnh a, kia thật sự không khẩn cấp, ai, y thân thể luôn luôn tốt lắm, hôm nay thế nào liền tới mức không thể tới, kia nhất định rất nghiêm trọng, vừa lúc thái phó giảng cũng xong rồi, ta theo ngươi đi xem y đi, vô luận thế nào y cũng là biểu đệ ta a”. Lời nói bao hàm ý tứ hiểu rõ làm Liễu Ức Vân cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu, đầu cúi càng thấp, nhưng hắn đơn thuần nghe ra trong lời nói lộ ra hài hước, nhìn đến khuôn mặt thái tử vẫn là biểu tình hòa nhã, khóe miệng vẫn giữ nụ cười. Nhưng muốn hắn cùng thái tử đi xem Lạc Phong thì, hắn hiện lên sắc mặt tái nhợt, mãnh liệt ngẩng đầu vội nói: “Không, không cần, không thể đi” Thế nào có thể để thái tử nhìn đến... Tưởng tượng đến một màn vừa nãy hai má Liễu Ức Vân lại đỏ lên.

“A, vì cái gì?” Hô, còn may kịp thời thay đổi biểu tình, biểu tình lo lắng, mặc dù Liễu Ức Vân đơn thuần, nhưng không ngu ngốc, nếu để hắn nhìn thấy cười cợt châm biếm của mình nhất định sẽ biết chính mình đùa bỡn hắn, mặc dù hắn sẽ không cùng chính mình tức giận, bất quá như vậy sẽ không hảo chơi. Bất quá nhìn đến lễ bộ thị lang sắc mặt một hồi trắng một hồi đỏ, nhất định là có chuyện thú vị phát sinh, ha hả, Tiểu Phong a, ai nhượng ngươi thả ra tin tức, ta thật nhàm chán, đành phải bắt ngươi vì ca ca giải sầu a, bất quá ngươi biết cũng sẽ không tức giận đi, dù sao.... Ai..... Tưởng tượng đến thái độ của Trầm Lạc Phong đối với Liễu Ức vân ác liệt bất giác thở dài một hơi.

“Này, ân.... Phải.... “Trời ạ, nhượng hắn thế nào trả lời a, Liễu Ức vân cảm thấy lúc này mình rất muốn tìm cái hầm chui vào.

“Khó có khi y bị bệnh, không việc gì, thân thể ta tốt lắm đi xem y cũng sẽ không bị lây bệnh”. Không nghĩ, này chính mình quản không rõ rệt, vẫn là cùng lễ bộ thị lang ngoạn đi, ha hả, đừng thấy lễ bộ thị lang đôi mắt *** lượng, cái mũi thẳng thắn, tuy không tính là tuấn mỹ nhưng sắc mặt vẫn là tràn đầy khí khái nam tử, hơn nữa dáng người khỏe mạnh, có thể coi là nam tử cao lớn tiêu chuẩn, nhưng lúc quỳ gối tay chân như bị dư thừa, làm cho Trầm Ngạn Liệt cảm thấy hắn hảo khả ái, giống như tiểu động vật rơi vào cạm bẫy a.

“Không.... “

“Ai sinh bệnh? Phải sinh bệnh cũng là ngươi đi” Thanh âm thiếu niên thời kì trưởng thành đặc biệt có từ tính ở phía sau Liễu Ức Vân vang lên, Trầm Lạc Phong thong dong thẳng hướng Trầm Ngạn Liệt đi tới, lướt qua Liễu Ức Vân thì liền liếc hắn một cái, hoàn toàn lãnh đạm làm Liễu Ức Vân trong lòng thoáng qua một tia khổ sở.

“A, là ngươi a, xem ra ngươi không có gì, hại ta không công vì ngươi lo lắng, chắc là lễ bộ thị lang đại nhân của chúng ta ái đệ sốt ruột quá khoa trương đi” Nhìn đến thân mình Liễu ức Vân run lên, đằng sau nhìn về phía Trầm Lạc Phong, thấy hắn cũng là khuôn mặt chán ghét nhìn Liễu Ức Vân, a, không cẩn thận nói nhầm.

“Liễu thị lang, nếu lệnh đệ không việc gì, ta còn có việc cùng hắn đàm, ngươi trước đi xuống đi”. Ai, vẫn không cần lo chuyện người ta đi,

Chính mình bên này cũng lộn xộn đâu.

“Thần cáo lui”. Liễu Ức Vân đứng dậy rồi đi ra ngoài.

“Cái gì sự?” Nhìn đến Liễu Ức Vân bóng dáng cô đơn lộ ra rõ rệt, Trầm Lạc Phong trong lòng lướt qua một tia phiền muộn, nhanh đến y cũng không phát hiện, tùy tiện ngồi xuống, lạnh lùng nói.

“Tiểu Phong, không cần đối với ta cũng lãnh đạm như thế, còn có nga, nói thế nào ta cũng là thái tử, ngươi cũng nhiều ít tôn trọng ta một chút đi, cho dù không cần kính trọng gọi ta điện hạ, cũng.... “

“Xem ra ngươi là không có gì sự, ta đây đi trước....” Trầm Lạc Phong lạnh lùng đánh gãy lời độc thoại của Trầm Ngạn Liệt, đứng dậy đi ra ngoài, “Không không không không... Ta, ha hả, ta đương nhiên có việc” nhìn Trầm Lạc Phong nghiêng liếc chính mình, vội vàng thảo tốt thuyết “Thế, ngươi trước thỉnh tọa”, thấy Trầm Lạc Phong xoay người ngồi xuống, hắn trong lòng thở dài một hơi, ô, ta là thái tử! Thái tử ai, gia khỏa này tuy nói là kẻ từ nhỏ cùng chính mình lớn lên, chính là y cũng quá không đem chính mình đặt trong mắt đi, ô, nếu không phải y là bằng hữu duy nhất của mình, cũng là nhóm bạn hợp tác tốt nhất, hoàn thật sự hảo nghĩ muốn đánh tiểu tử này một trận, mặc dù chính mình chưa chắc đánh được y....

“Có lời mau nói, có rắm mau phóng!” Thấy Trầm Ngạn Liệt tự mình có mục đích đi tới lại lâm vào trầm tư, Trầm Lạc Phong không nhịn được lên tiếng.

Xem, lại thế “Ai, Tiểu Phong....”

“Ta cảnh cáo ngươi không cần tái kêu ta Tiểu Phong, ngươi cũng chỉ lớn hơn ta hai tuổi!”

“Kia cũng là lớn a, Tiểu Phong ngươi xem.... A.... ” Sau tiếng hô kinh sợ, cổ áo Trầm Ngạn Liệt đã bị Trầm Lạc Phong túm trong tay, “Ha hả, kia, Lạc Phong, có lời nhanh nói tốt, ha hả” Tiểu tử này võ công lại tiến bước, vừa mới động nhượng hắn nhanh chóng có điểm phản ứng lại, xem ra hắn cũng phải cố gắng, a, cũng đáng để đi vào vấn đề.

“Lạc Phong, bọn hắn bắt đầu hành động” Trầm Ngạn Liệt thu hồi biểu tình vui đùa làm Trầm Lạc Phong cũng không khỏi trở nên nghiêm túc lên.

“Như thế mau?”

“Ân, phụ hoàng gần nhất bệnh tình đột nhiên tăng thêm, dự đoán thời gian sẽ không quá dài” trong mắt lướt qua một chút ưu tư, mặc dù chưa từng cho mình tình phụ tử, nhưng dù sao cũng là phụ thân của mình.

“Là người sẽ có lúc chết”. Lời nói đơn giản, nhưng so với bình thường ngữ khí thiếu đi phân lạnh lùng nhượng Trầm Ngạn Liệt biết này là Trầm Lạc Phong an ủi hắn.

“Ân, ta biết, hiện tại đại hoàng tử cùng nghi quý đang ở khắp tập hợp nhân mã, bọn hắn tìm không thấy chiếu thư ở đâu nên không cách nào bóp méo di chiếu, cho nên mạnh mẽ tập kết nhân mã là muốn thừa dịp phụ hoàng băng hà thì dùng vũ lực bắt ta nhường ngôi vị”.

“Vũ lực sao? Hừ!” Liền bằng đại hoàng tử cùng đám ô hợp kia? Trước lúc chết bọn hắn tìm di chiếu đã ăn một hồi giáo huấn, xem ra lần này để cho bọn hắn thật sự trả đại giới. “Bọn hắn tập kết người như thế nào?”

“Trước mắt chỉ có phụ thân của nghi quý phi, Thừa tướng cùng hắn theo sau truy tìm người, nhân số không tính nhiều, nhưng là cũng có gần một nửa thế lực của triều đình, hơn nữa thống lĩnh ngự lâm quân là ca ca nghi quý phi, tình thế đối với chúng ta không có lợi, nếu đến lúc đó chờ ngự lâm quân phản loạn uy hiếp, cho dù lập tức có quân đội giải cứu đóng quân ở trong kinh thành, cũng là nước xa không cứu được lửa gần, càng huống chi trong kinh thành và phụ cận đội.... Là Đoan vương gia thống lĩnh.... Ha hả” Trầm Ngạn Liệt khóe mắt dắt ra một mạt ý cười, hoàn toàn không có sự nghiêm túc vừa nãy, giống như đang đàm luận chính là chuyện bầu trời khí hậu không quan hệ đến đau thương.

“Đúng a, là phụ vương ta thống lĩnh a” Khóe miệng treo lên nụ cười lạnh, Trầm Lạc Phong nhấn mạnh nói, cũng đồng dạng không có một điểm khẩn trương. “Làm sao bây giờ? Phụ vương trước mắt chính là bảo trì trung lập a, nếu hắn không giúp ngươi, ngươi liền xong đời” Trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là cười cợt.

“Đúng vậy, ô, ngươi phải giúp ta, ô, người ta không muốn chết a” Ngoài miệng mặc dù ủy khuất tuy là đại trượng phu lại giả thành tiểu tức phụ, nhưng trên mặt là biểu tình thập phần thản nhiên.

“Ta cũng không biện pháp a, ta mới là đứa nhỏ mười sáu tuổi, phụ vương nói thế nào cũng sẽ không nghe ta đi!” Rất phối hợp làm ra tình trạng không có sự lựa chọn, trong mắt lộ ra *** quang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play