Kế Béo hít một hơi lạnh, cảm thấy trái tim cũng trở nên lạnh giá, lẽ nào Lâm Dật Phi bị chậm trễ, tại sao vẫn chưa tới, tuy nhiên hắn có địa chỉ, hắn không hề ngốc, không có lý do gì mà không tới!
Có lẽ hắn đang đi tới, mình phải kéo dài thời gian!
Nếu là trước đây thì Kế Béo sẽ cảm thấy đó là một sự giải thoát, nhưng đó là trước khi ông chưa gặp Ngọc Nhi, bản thân là một người cha, muốn chết, cũng phải gặp lại Ngọc Nhi một lần nữa.
– Vậy thì ta thực sự phải cảm ơn ngươi rồi.
Kế Béo cố nặn ra nụ cười:
– Nhưng mà ta phải cảm ơn ngươi thế nào mới được đây?
– Dù thế nào ngươi cũng không nên lấy miếng ngọc ra.
Giang Hải Đào đột nhiên cười nghiêng cười ngả:
– Vậy thì ta sẽ có cảm giác như gặp quỷ vậy.
– Vì sao?
Một tay Kế Béo đã thò vào trong ngực, khuôn mặt biến sắc.
– Bởi vì ta đã nhìn thấy miếng ngọc kia, và ta cũng biết…
Giang Hải Đào thở dài một tiếng:
– Bất cứ ai cũng không thể lấy được miếng ngọc đó từ trong tay hắn, ta không được, ngươi cũng không được!
Kế Béo gắng gượng tại đó, chỉ cảm thấy máu hiện giờ cũng đông cứng như băng:
– Vậy thì ngươi tìm ta tới làm gì, chỉ là để giết ta sao?
Giang Hải Đào dùng súng gõ gõ nhẹ vào vết thương của Kế Béo, mỉm cười nói:
– Đúng vậy, chỉ là ta muốn ngươi biết rằng, trong mắt ta, tính mạng của một người thực sự thấp hèn như một ngọn cỏ mà thôi. Dương Hồng Nghiệp cũng vậy, ngươi cũng vậy, ngươi tự cho rằng hiện giờ việc làm ăn không tệ, kỳ thực ngươi mạnh hơn tên vô lại Dương Hồng Nghiệp ở chỗ nào? Trước đây ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên cặn bã trộm mộ, giờ cũng chỉ hơn Dương Hồng Nghiệp miếng thịt mà thôi.
Y dường như cảm thấy bản thân rất hài hước, không chịu nổi liền phá lên cười. Kế Béo vốn rất lạnh, nhưng mồ hôi lại dòng dòng chảy xuống. Ông cảm thấy viên đạn và xương cốt đang va chạm vào nhau, loại đau đớn này khiến người ta không thể chịu nổi, đột nhiên lông mày ông động đậy, thoáng lướt qua trong mắt một niềm vui bất ngờ.
Giang Hải Đào không hề phát hiện ra sự khác thường của ông, bộ dạng nắm thượng quyền:
– Kế Béo, giờ ta nói, ngươi nghe, ngươi hiểu không?
Kế Béo thở dài, chậm rãi nói:
– Hình như vẫn luôn là ngươi nói.
– Ngươi hiện chỉ có hai con đường có thể đi.
Giang Hải Đào giống như một con mèo giỡn chuột:
– Thứ nhất, đương nhiên là cái chết, ngươi có thể lựa chọn để ta một súng kết liễu ngươi, sau đó mọi người đường ai nấy đi.
Kế Béo nhíu mày gượng cười nói:
– Có sự lựa chọn nào tốt hơn không?
– Đương nhiên là có.
Tuy Giang Hải Đào không sợ xung quanh có người nghe thấy, nhưng vẫn giảm thấp âm thanh xuống nói:
– Mang ta đi đến chỗ độ kiếp mê cung!
– Cái gì?
Kế Béo giật mình kinh hãi:
– Độ kiếp mê cung?
Âm thanh ông nói có to một chút, Giang Hải Đào cũng giống như chim sợ cành cong, nhưng vẫn dùng súng gõ lên trên đùi Kế Béo.
Kế Béo kêu thảm một tiếng, bộ dạng ít nhiều cũng phô trương một chút, ánh mắt lại nhìn ra phía sau lưng Giang Hải Đào, sắc mặt có phần khổ sở.
Không biết khi nào, lâm dật phi đã lẳng lặng đứng phía sau lưng Giang Hải Đào, có điều kể cả Kế Béo đứng ở phía đối diện kia cũng không thể biết hắn đến lúc nào.
Kế Béo có chút nghi ngờ, cho dù là hoa tuyết rơi xuống đất, cũng chỉ e là không nhẹ bằng bước chân của hắn. Tiếng kêu thảm này của ông có chút ý vị hướng về Lâm Dật Phi cầu cứu. Tuy ông biết Lâm Dật Phi sẽ không nhìn thấy chết mà không cứu, nhưng khi thấy hắn chậm rãi xua xua tay, thì biết rằng hắn hy vọng có thể nghe thêm chút tin tức.
– Tốt nhất là ngươi đừng kêu lên.
Giang Hải Đào lạnh lùng cười nói:
– Nơi này đến chim còn không tới ị, cho dù ngươi có kêu đến khản cổ thì cũng sẽ không có ai tới cứu ngươi đâu. Ngươi thông minh như vậy, lẽ nào lại không nghĩ ra, ta để Dương Hồng Nghiệp tìm ngươi tới chỗ này là có mục đích khác?
– Ta chỉ cho rằng tìm ta đến nơi này, là vì đầu óc có vấn đề…
Kế Béo gượng cười nói:
– Không ngờ lại là đầu óc ta có vấn đề.
Giang Hải Đào cười lạnh một tiếng:
– Ta và ngươi không quen biết nhau, ngươi đương nhiên không biết rồi, ta lại tìm ngươi, vậy thế nào, có quyết định chưa?
– Đi độ kiếp mê cung hay là chết…
Kế Béo thở dài một tiếng:
– Giang Hải Đào, ta có thể nói thật lòng với ngươi, không có một người nào trong bọn ta có thể đi vào trung tâm của độ kiếp mê cung, trước đây ta không được, giờ cũng không được.
– Ngươi không được, không có nghĩa là ta không được.
Giang Hải Đào lạnh lùng cười nói:
– Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có dẫn ta đi hay không?
– Ta dẫn ngươi đi, ngươi còn muốn giết ta nữa không?
Đột nhiên Kế Béo bật cười nói:
– Nếu đã như vậy thì cả hai con đường này quả thực không có khác biệt nào sao.
– Nhưng khác biệt đương nhiên vẫn có.
Sắc mặt Giang Hải Đào biến sắc:
– Ít ra thì hiện giờ ngươi không phải chết.
Lâm Dật Phi ở phía sau thở dài một tiếng:
– Nếu ngươi thực sự muốn đi, vậy không bằng ta dẫn ngươi đi?
Tiếng thở dài của hắn phát ra, Giang Hải Đào giống như con thỏ chạy trốn ra ngoài, y nằm mơ cũng không thể ngờ vẫn còn có người có thể im hơi lặng tiếng mà đi tới sau lưng y.
Phản ứng của y cũng không chậm, người không quay lại sau, nhưng một tiếng “ pằng” đã bay về phái sau lưng, một tay vươn ra, ý định muốn tóm lấy Kế Béo làm con tin, chỉ cần có con tin, thì y không cần phải lo lắng nữa.
Nhưng y thật không ngờ rằng, y vừa đưa tay ra thì Phán Tử ở trước mặt đã mất hình, mới bước một bước liền cảm thấy ngực tê dại, toàn thân mất hết sức lực, phát súng của y sau khi bắn ra thì một bàn tay đến cầm lấy khẩu súng cũng không còn chút sức lực nào.
Đợi đến khi Giang Hải Đào ngã gục xuống mới phát hiện ra bản thân đã thất bại thảm hại.
Trước hết, Lâm Dật Phi gắp viên đạn ra giúp Kế Béo, băng lại vết thương rồi mới chuyển hướng nhìn về phía Giang Hải Đào:
– Giang công tử, đã lâu không gặp.
Hắn có chút thấy kỳ lạ, tên Giang Hải Đào này tội danh không nhẹ, tại sao lại nhanh như vậy đã coi như không có việc gì rồi?
Trong ánh mắt Giang Hải Đào lộ ra một tia oán độc, nhưng phần lớn là sự sợ hãi. Y nhận ra Lâm Dật Phi, nhưng nghĩ không ra tại sao Lâm Dật Phi lại tới chỗ này. Y kêu Dương Hồng Nghiệp tìm Kế Béo tới, mượn tay người khác, không lộ sơ hở, nhưng y lại không biết rằng bản thân lại phạm phải một sai lầm trí mạng. Nếu bản thân y đích thân đi tìm Kế Béo, y nhất định có thể nhận ra Lâm Dật Phi, cũng nhất định sẽ không tiếp tục tìm Kế Béo, nhưng y thực sự không lộ diện ở phương diện này.
Nhìn sự đắng khổ trong cuộc đời, Giang Hải Đào cuối cùng thở dài một tiếng, lần trước y vốn đã thua không phục, lần này cũng không phục, nhưng y vẫn luôn là quân cờ kém một nước đi, cái này không còn là vấn đề vận mệnh, mà là thực lực không đủ.
– Lâm Dật Phi, ngươi muốn thế nào?
Tư thế nằm dưới đất của Giang Hải Đào có chút kỳ quái, khi cổ quay lại có chút khó khăn, tứ chi giãn ra, tư thế như chuẩn bị thoát ra. Y nghĩ tới kỹ năng võ học điểm huyệt đã bị thất truyền từ lâu, y khó có thể tin được không ngờ Lâm Dật Phi lại có thể xuất thần nhập hóa như vậy. Khi y có thể cảm thấy ngực tê dại thì sức lực toàn thân đã không thể xuất ra được rồi.
– Ngươi vất vả như vậy để dẫn Kế Lương tới đây, trừ phi là muốn đi tới độ kiếp mê cung.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Nếu đã như vậy thì tôi có thể dẫn ngươi đi miễn phí.
Giang Hải Đào nửa tin nửa ngờ nói:
– Ngươi có lòng tốt như vậy sao?
– Đương nhiên là không có lòng tốt như vậy.
Lâm Dật Phi lắc lắc đầu:
– Ngươi là người thông minh như vậy, tại sao lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ, có điều ta chỉ là muốn ngươi lấy chút đồ ra trao đổi thôi mà.
Giang Hải Đào có chút ngờ vực, nói:
– Thứ gì?
Lâm Dật Phi nhìn y đánh giá, thản nhiên nói:
– Lẽ nào ngươi còn chưa biết, chỗ nào của bản thân là đáng giá?
Sắc mặt Giang Hải Đào thay đổi:
– Ngươi đừng mơ tưởng, ngươi mơ tưởng có thể lấy được…từ trong miệng ta.
Y còn chưa dứt lời, sắc mặt Lâm Dật Phi đã biến sắc, khẽ quát một tiếng:
– Đi.
Hắn cong ngón tay búng một cái, rồi lật bàn tay lại, rút lui trong chớp nhoáng, đã mang theo Kế Béo tới phía sau cây cột.
Giang Hải Đào chỉ cảm thấy một luồng khí ấm truyền tới, tứ chi đã khôi phục được động tác, còn chưa kịp biết rõ đã xảy ra việc gì thì đã bị một luồng gió mạnh đập vào người, nhưng không hề đau đớn!
Y dang người ra thì đã thấy người bị rơi từ tầng ba xuống, nhưng không hề kinh sợ, ít ra y cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Tuy ở trước mặt Lâm Dật Phi,bị bó chân bó tay, nhưng thời điểm then chốt thì vẫn có sự nhạy bén của y. Thời khắc rơi xuống ấy, y nghe được tiếng kêu “ vù…vù…vù…” bên tai, truyền tới từ chỗ mà y vừa nằm đó, trong lòng thầm run lên, đã biết rõ là chuyện gì xảy ra!
Có người muốn giết người diệt khẩu!
Trong giây lát lóe lên suy nghĩ này, chân y đã chạm đất, hai đầu gối gấp cong, toàn thân cong cong như con báo, lăn lộn mấy vòng trên đất, rồi lại chui vào trong đống hoang tàn, chẳng biết đi đâu.
Kế Béo cũng trợn mắt há mồm, trộm nhìn Giang Hải Đào vừa rồi lăn lộn trên mặt đất, ba hố sâu liền hiện ra, cũng cho rằng còn có sát thủ ngầm, ôm chặt lấy cái cột, không dám nhúc nhích, dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy một vùng mênh mông trắng xóa, còn có vài tòa nhà trơ trọi nằm ở đó, không biết sát thủ ẩn thân nơi nào, thần kinh của ông căng thẳng, nhưng không hề để ý tới Lâm Dật Phi vẫn thoải mái, tự nhiên, có điều khóe miệng lại lộ ra ý cười không dễ phát hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT