– Có lẽ ông ta cho rằng Ngọc Nhi sẽ dần dần thích ứng với người chú như ông ta, một người cha, những ngày tháng bị chính con gái ruột của mình gọi là chú thật không dễ chịu chút nào. Cho dù ông ta có thể chịu đựng được thì cũng luôn có lý do của ông ấy, chúng ta việc gì phải ép buộc ông ấy?
Đàm Giai Giai quay đầu lại nhìn Lâm Dật Phi một hồi lâu rồi mới nghiêng đầu sang phía khác.
Lâm Dật Phi có chút khó hiểu liền hỏi:
– Thế nào?
– Kỳ thực anh không phải người lạnh nhạt vô tình như vậy chứ giáo quan Lâm.
Đàm Giai Giai nghiêm túc nói:
– Khi lần đầu tiên tôi nghe thấy sự tích của anh, thực sự đã cho rằng anh chính là một tên sát thủ chuyên nghiệp, nhưng tiếp xúc với anh lâu như vậy mới phát hiện ra rằng anh suy nghĩ chu đáo hơn người khác rất nhiều…
Dừng lại một lúc rồi mới “phụt” cười nói:
– Thậm chí còn suy nghĩ thấu đáo hơn cả vú nuôi của Ngọc Nhi.
Lâm Dật Phi sửng sốt.
Âm thanh tinh tinh vang lên, Kế Béo ôm Ngọc Nhi ra khỏi vòng xoay ngựa gỗ, đang định nói điều gì đó thì điện thoại chợt vang lên.
Sắc mặt Kế Béo thay đổi:
– Ngọc Nhi, cháu đi tìm dì Giai Giai đi, chú cần gọi một cú điện thoại.
– Chú gọi điện thoại xong thì mau tới nhá.
Ngọc Nhi cười đáp, sắc mặt tuy hơi nhợt nhạt nhưng tinh thần vẫn rất tốt:
– Chú mập, chú còn phải đồng ý với cháu ngồi xe đua, máy bay lái tay, thuyền hải tặc, còn rất nhiều, nhiều nữa cơ.
– Được, một lát sau chú nhất định sẽ dẫn cháu đi.
Kế Béo gượng cười, nhưng lại đưa ngón tay thủ thế hướng về phía lãnh đạo, rồi lúc này mới ấn nút nghe.
Kế Lương cố ý đẩy cao âm lượng:
– Đúng vậy, tôi chính là Kế lương, Dương Hồng Nghiệp ngươi nói lớn tiếng chút, ta ở đây rất ồn.
Lâm Dật Phi nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không hề phát hiện ra nhân vật khả nghi nào, ra hiệu cho Đàm Giai Giai chăm sóc Ngọc Nhi, rồi đích thân để ý kỹ lưỡng mọi động tĩnh xung quanh.
– Tôi ở công viên vui chơi trẻ em, ngươi quản làm sao…
Kế Béo đột nhiên chửi một câu:
– Đúng vậy, ngọc trong tay ta, khi nào ngươi tới lấy?
– Ta gửi đi sao?
Kế Béo lại chửi một câu:
– Ngươi đừng quá kiêu ngạo, làm mọi người như cái lưới rách đánh cá chết đều không tốt. Được rồi, ta biết rồi, ngươi nói địa điểm, ông đây kiếp trước nợ ngươi. Ngươi đợi chút, ta ghi lại địa chỉ.
Ông ta với lấy một quyển sổ, ghi lại địa chỉ rồi mới nói:
– Được rồi, ta đây sẽ đi.
Đặt điện thoại xuống, đem quyển sổ kia vứt xuống đất, Kế Béo đã xoay người bước ra ngoài, Lâm Dật Phi cũng đợi một lát sau mới đi tới đó, chỉ cần một bàn tay, lưng cũng không cần cong xuống thì quyển sổ đã nằm trên tay rồi.
Đàm Giai Giai cong lưng xuống nhìn Ngọc Nhi nói:
– Ngọc Nhi, các chú có chút việc nên gì Giai Giai sẽ mang cháu đi chơi, có chịu không?
Ngọc Nhi đột nhiên cúi đầu xuống, thật lâu sau cũng không nói gì.
Đàm Giai Giai ngồi xổm xuống, nắm lấy hai tay của Ngọc Nhi:
– Ngọc Nhi, tại sao đột nhiên lại không vui vậy, hai chú đều sẽ quay lại mà.
– Không phải vậy.
Ngọc Nhi nhìn xung quanh rồi nói:
– Dì Giai Giai, có phải chú Lâm là cảnh sát chìm không?
– Dì Giai Giai và chú mập cũng đều là cảnh sát chìm, có phải không?
Đàm Giai Giai cảm thấy hai chân tê dại, quả thực không thể đứng lên được, cô có thể đối mặt với tội phạm mà không biến sắc, nhưng lại không thể đối diện với một đứa trẻ đang khóc này.
Cuối cùng nước mắt của Ngọc Nhi cũng rơi xuống:
– Các cô chú đều tới bắt mẹ cháu, vì thế mẹ mới không xuất hiện, không phải sao?
Đàm Giai Giai không nghĩ Ngọc Nhi lại có thể nghĩ xa đến như vậy, Ngọc Nhi xem như tuổi nhỏ, nhưng lại nghĩ rất nhiều, Đàm Giai Giai tuy không đành lòng làm tổn thương nó, nhưng vẫn cảm thấy phải có trách nhiệm cho nó biết rõ thế nào là tốt xấu:
– Ngọc Nhi, cháu thấy mẹ là người thế nào?
– Mẹ làm chuyện sai trái, nhưng mẹ là người tốt.
Ngọc Nhi khóc nức nở:
– Dì Giai Giai, nếu các cô chú bắt được mẹ, hay cho mẹ cháu một cơ hội sửa đổi, được không?
Đàm Giai Giai ôm Ngọc Nhi vào lòng, nhỏ nhẹ nói:
– Ngọc Nhi, cháu yên tâm, cô chú không tới bắt mẹ con, mẹ con nhất định trở về thăm con.
Kế Béo đã đi ra ngoài đón một chiếc taxi, trước khi rời đi ông đã để lại địa chỉ, để không phải lo lắng Lâm Dật Phi sẽ mất dấu vết, có điều lúc quay đầu lại chỉ thấy một vùng trắn xóa, trong lòng cũng cảm thấy có chút mê man, mù mịt. Sau khi nói địa chỉ liền trầm mặc hẳn đi, ông ta đi tới địa điểm đã chỉ định, phát hiện ra đó là một nơi khá hoang vu, phòng ốc thấp bé, bên trên đều in máy dòng bói chữ khá to.
Cư dân ở đây đã đều chuyển đi, Kế Béo không hiểu tại sao Dương Hồng Vĩ lại phải tìm chỗ như thế này, lại nghĩ tới việc Lâm Dật Phi đi theo mình thì trong lòng yên tâm chút ít.
Điện thoại chợt vang lên, âm thanh của Dương Hỗng Vĩ ở đầu bên kia vang lên:
– Kế tiên sinh, không đưa người tới sao?
Kế Béo khá bình tĩnh, lạnh lùng nói:
– Một miếng ngọc, giờ trong mắt ta cũng chẳng là gì cả.
Dương Hồng Vĩ đắc ý lớn tiếng nói:
– Vậy thì tốt, ta đang đứng đối diện ông, tòa nhà ba tầng đang giải phóng mặt bằng kia, ông nhìn thấy chưa?
Kế Béo ngẩng đầu lên nhìn, tòa nhà ba tầng đang đứng lặng ở đó, trơ trọi, rách nát, thoáng gió, một người đang đứng ở tầng ba, giơ tay làm hiệu với ông.
Kế Béo cảm thấy hơi kỳ lạ, không rõ tại sao y lại đặt bản thân vào trong tình thế không lối thoát như vậy, nếu có cảnh sát tới đây thì y có thể chốn ở chỗ nào?
Nghĩ lại một chút, y chắc hẳn sẽ không cho rằng bản thân không dám dùng thanh danh ra để đánh cược, sự thật cũng như vậy, y là cầu tài, bản thân cũng nên hao tổn chút tiền tài để tránh tai ương, y thần thần bí bí như vậy thật không bằng trực tiếp tìm một quán café.
Chậm rãi đi thẳng về phía trước, trong lòng Kế Béo hơi căng thẳng, từ khi nghe tin Hồ Hoa Anh chết, ông cảm thấy bản thân đã không còn bất cứ thứ gì đáng lưu luyến nữa, nhưng Lâm Dật Phi không biết rằng làm việc tốt thành ra lại là việc xấu, không ngờ lại có thể tìm thấy con gái của mình, bản thân làm những chuyện này vì hắn, nếu có chết thì hắn có chăm sóc cho con gái của mình không?
Khi ông nghĩ đến cái chết, ông không hề có chút sợ hãi nào. Nếu một người đến cái chết cũng không sợ thì còn cái gì đáng sợ nữa?
Âm thanh giẫm lên tuyết vang lên xoẹt, xoẹt, trong không gian tĩnh lặng vang lên vô cùng chói tai. Khi Kế Béo đi lên phía trước không khỏi có chút lo lắng, rốt cuộc Lâm Dật Phi ở đâu, tại sao còn chưa xuất hiện? Gặp mặt rồi, nhất định phải có miếng ngọc, bản thân làm sao có thể giao ra đây?
– Kế tiên sinh, ông đến khá nhanh đấy.
Qua khung cửa xuyên thấu, nhìn thấy Dương Hồng Nghiệp đang đứng trên sân thượng cao vút, có vẻ rất đắc ý.
Kế Béo không đợi nói chuyện, đột nhiên phát hiện ra một khẩu súng đang dí vào huyệt thái dương của mình.
– Kế Lương, đã lâu không gặp.
– Giang Hải Đào?
Kế Béo đột nhiên kêu lên thất thanh, trên mặt đã biến sắc.
Người cầm súng kia râu ria bờm sờm, giọng điệu sớm đã không còn chút tình người, chắc hẳn là trang mạng sát nhân phái đến, chính là Giang Hải Đào bị bắt giữa chừng!
– Không ngờ tôi lại ra ngoài phải không?
Thanh âm của Giang Hải Đào lạnh như băng, nhưng bộ dạng lại như quen biết đã lâu với Kế Béo!
– Không phải.
Kế Béo trấn tĩnh nói:
– Các người thần thông quảng đại, có thể thoát ra ngoài cũng không việc bình thường, tôi trộm mộ là…
Một tiếng “pằng” lớn vang lên, Kế Béo đột nhiên kêu thảm thiết, ngã sấp xuống đất, máu tươi trên đùi đã chảy ra ồ ạt, Dương Hồng Nghiệp thất thanh kêu lên:
– Giang tiên sinh, ngươi đang làm gì vậy?
Dương Hồng Nghiệp mới kêu lên một tiếng, thanh âm đã như bị bóp cổ mà vang lên, rồi đột nhiên im bặt, chỉ bởi vì họng súng đen ngòm trong tay Giang Hải Đào đã chĩa về phía y!
Có một ca từ rất hay, không phải tôi không hiểu, mà là thế giới biến hóa quá nhanh.
Câu ca từ này áp dụng với Dương Hồng Nghiệp thật sự là rất rất hợp.
Y không rõ vì sao chỉ trong nháy mắt, một vụ mua bán kiếm tiền lại biến thành đền mạng, nhưng y đã quên mất rằng trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, không có nhân bánh từ trên trời rơi xuống vô ích.
– Giang tiên sinh, ngươi đã đồng ý với ta.
Trong lời nói của Dương Hồng Nghiệp có chút hoang mang:
– Ta giúp ngươi liên hệ, ngươi đưa ta ít tiền, mua miếng ngọc kia, ngươi không thể không giữ lời hứa.
Kế Béo ngoài việc kêu thảm thiết không đoán trước được thì cũng chỉ ôm đùi, không rên rỉ lấy một câu, nhìn thấy giây phút kia của Giang Hải Đào ông đã hiểu rõ việc này không đơn giản như vậy.
– Ngươi vẫn muốn có tiền?
Biểu cảm của Giang Hải Đào còn lạnh lùng hơn cả băng tuyết, khẩu súng trong tay chỉ lên nòng một cái, một tiếng “ pằng” vang lên, Dương Hồng Nghiệp đã xoay người ngã quỵ xuống, máu tươi từ huyệt thái dương đã chảy ồ ra, hòa lẫn trong màu tuyết trắng, rồi chỉ trong giây lát đã bị tuyết làm đông cứng lại.
Chậm rãi đưa khẩu súng hướng về phía Kế Béo đang ngồi trên mặt đất, khuôn mặt Giang Hải Đào lộ ra điệu cười mỉm:
– Hắn muốn lừa gạt ngươi, vì vậy ta đã thay ngươi giết hắn rồi, có phải là ngươi nên cảm ơn ta không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT