Ý tứ của A Thủy rất rõ ràng, nhưng lại khiến Lâm Dật Phi cảm thấy rất buồn bực, hắn chỉ ho khan một tiếng rồi nói:

– Tôi còn có chút việc, cậu cứ đi với Yên Nhiên trước, công việc ở đây ước chừng vẫn cần tài xế Lưu giải quyết nhỉ?

Lưu Minh Lý nói một cách nghiêm chỉnh:

– Là giám đốc Lưu.

– Ồ, là giám đốc hả?

Lâm Dật Phi lên tiếng, lại nghĩ đầu năm nay đã loạn hết lên, đến lái xe cũng lấy danh phận giám đốc, có điều nghĩ tới bản thân vẫn là một thằng….lại cảm thấy có phần hổ thẹn.

A Thủy “ừ” một tiếng, cũng không nói thêm điều gì đã đưa Tô Yên Nhiên đi về hướng kia. Lâm Dật Phi nhìn bóng lưng của hai người bọn họ cười cười. Lưu Minh Lý nói bang quơ:

– Không nên nhìn nữa, hình như anh bạn A Thủy của cậu có ý với cô ta?

Lâm Dật Phi nhìn hắn một cái nói:

– Anh là người tới từ sao Hỏa à?

Lưu Minh Lý bật cười nói:

– Đâu có, đâu có, là thổ dân châu Phi.

Hai người cùng cười rộ lên. Lưu Minh Lý cần thu dọn tàn cục, ngọn núi này gần như đã san phẳng, màu xanh đã bị màu vàng của bùn đất bao phủ, Lâm Dật Phi nhìn vậy có chút không đành lòng:

– Các anh làm bừa như vậy, các lãnh đạo thành phố sẽ đồng ý sao, đây nói thế nào cũng là hành vi phá hủy môi trường sinh thái!

– Lúc mới bắt đầu đâu có nghĩ tới điều này.

Lưu Minh Lý thở dài nói:

– Trước tiên A Thủy gọi điện báo cảnh sát, nhưng không bao lâu sau đội cảnh sát đã thông báo cho ông chủ, ông chủ vừa nghe thấy liền tức giận, đích thân đi tới. Có điều, khi chúng tôi nhìn thấy hiện trường vụ nổ kia đều cảm thấy tên tiểu tử cậu có thể còn sống sót, đó không phải là ông trời không có mắt sao.

Lâm Dật Phi “ phụt” một tiếng nói:

– Tôi xấu như vậy sao? Không phải là vì chuyện lần trước lấy rau xanh chưa nấu chín của ông chủ anh nhét vào miệng anh, không đến mức nguyền rủa tôi vậy chứ?

Lưu Minh Lý cười khổ nói:

– Tôi là khen cậu mà, không phải nói người tốt không sống lâu, tai vạ sống trăm năm sao? Cậu tự nguyện làm tai họa, tôi cũng không phản đối.

Lâm Dật Phi ngơ ngẩn.

– Song lại có chút huyền ảo…

Lưu Minh Lý lắc đầu nói:

– Chúng tôi sau này mới phát hiện lòng núi có rất nhiều chỗ trống. Ngoài chỗ phát nổ còn có vũng nước ứ đọng. Vốn dĩ đội ngũ cứu viện đều đã bỏ cuộc, bởi vì khai thông được cái cửa vào kia thực sự là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ, nhưng ông chủ bấy giờ lại lập tức gọi điện thoại, đưa một dàn máy đào đất tới, rạng sáng đã đưa tới được mấy cái. Nếu không nghĩ tới hiện trường thi công hơi nhỏ hẹp thì chắc đã đưa một đống tới rồi. Song, rất nhiều người cho rằng đây chỉ là việc lãng phí thời gian và tiền bạc, nhưng ông chủ đã nói nếu không nhìn thấy được mấy người thì ông ta tuyệt đối không bỏ cuộc.

Lâm Dật Phi nghĩ tới câu nói lúc Bách Lý Hùng sau nhìn thấy mình, trong lòng không biết là có ý gì.

– A Thủy thực sự còn sốt ruột hơn cả ông chủ, không biết từ nơi nào tìm được một người dân bản xứ quen thuộc địa hình, nhưng lại nói không phát hiện ra ở đây có hang động, lại nhìn thấy đâu đâu cũng là nước, quả thực đến Thủy Tinh cũng không như vậy. Không có ai dám đi vào, tiền nhiều cũng vô dụng. Dù sao cũng không quen thuộc địa hình, tiền tuy tốt nhưng mạng sống chỉ có một mà thôi!

Lâm Dật Phi có hơi chút cảm động, biết rằng tuy Lưu Minh Lý nói bình thản như vậy, chẳng qua là hai ngày nay vì lo cho ba người bọn họ mà bên ngoài đã làm náo loạn trời đất. A Thủy chẳng qua cũng chỉ nói vài câu, sự tình bên trong như thế nào quả thật cũng không muốn hỏi. Bởi, ba người đã ra ngoài an toàn, điều này đã quá đủ rồi!

– A Thủy lại nói kỹ năng bơi của mình tốt, lấy dụng cụ bơi lặn xuống nước nhưng chưa được mấy giờ đi lên khuôn mặt đã tím tái cả rồi.

Lưu Minh Lý cười khổ nói:

– Hắn chỉ nói đúng một câu, bên trong toàn là nước, không đủ oxy. Ông chủ vì thế rất suốt ruột, lại điều máy bơm nước tới. Tuy biết rằng trong lúc bấy giờ lo sợ cũng không có tác dụng gì, nhưng mà hắn sẽ không từ bỏ. Quả thực tôi luôn cho rằng tên tiểu tử nhà cậu không còn cơ hội gì nữa, nhưng không thể ngờ được cậu vẫn còn sống rất khỏe mạnh.

Lâm Dật Phi im lặng lắng nghe, tài ăn nói của Lưu Minh Lý không được tốt, các công tác cứu hộ này mà để anh ta nói thì vô cùng nhạt nhẽo nhưng khiến hắn rất cảm động. Rất nhiều người bất luận kết quả như thế nào thì cũng đã rất cố gắng rồi!

– Đối với vấn đề môi trường sinh thái gì đó chúng ta không cần lo lắng.

Lưu Minh Lý mỉm cười nói:

– Mấy hôm trước nghe được một vị đạo diễn lớn nói vì quay một vở kịch mà đã đem cái hồ do người nhà xây dựng lên trong mấy vạn năm trở lên rối tinh rối mù. Chúng tôi nói không thể làm hư hại như vậy, nhưng ông chủ đã hứa hẹn với thị trưởng thành phố Giang Nguyên rằng cần đầu tư một vườn bách thú hoang dã, như vậy thành phố Giang Nguyên không bị tổn thất gì mà lại con có thể kiếm được rất nhiều tiền. Lại nói, thác nước Ngọc Long không phải do chúng tôi làm hư hại.

Sắc mặt Lâm Dật Phi đột nhiên thay đổi nói:

– Kính râm của anh đâu rồi, tại sao không mang theo?

– Đeo kính râm làm gì?

Lưu Minh Lý ngẩn người ra.

– Lúc này còn có tâm trí nào mà làm dáng chứ?

Nói thì nói như vậy nhưng tay vẫn móc cặp kính đen trong túi áo ra, đang định đeo lên mắt thì lại bị Lâm Dật Phi cướp mất từ trong tay.

Lưu Minh Lý vô cùng kinh ngạc nói:

– Lúc nào anh cũng thích làm dáng sao?

Lâm Dật Phi thì thào tự nói:

– Tôi phát hiện ra một điều, đôi khi chó mà không kêu thì sẽ cắn người, nhưng đôi khi, không kêu tiếng nào thì bọn họ lại xem nó như một bệnh dịch.

– Điều này cần cậu nói sao?

Lưu Minh Lý cười nhạt nói:

– Đây đã là thuật ngữ bỏ đi rồi, xin người, Dật Phi, cậu dù gì cũng là một sinh viên, không có việc gì thì lên mạng dùng chút thuật ngữ thông dụng, bề ngoài toàn một màu đỏ tía, giống y hệt từ nông thôn đến vậy!

Anh ta nói hai từ đỏ tía rất đắc ý, đây chính là biểu hiện việc cậu ta lên mạng đã tiếp xúc với sự tiên tiến của thời đại. Có điều, nhìn thấy Lâm Dật Phi rõ ràng là không nghe ra sự hài hước của anh ta, điều này khiến Lưu Minh Lý rất thất vọng. Giống như một cô gái đẹp trang điểm cho đôi mắt trở nên quyến rũ, nhưng kết quả lại phát hiện ra đối phương bị mù, cái cảm giác thất vọng này là một sự đả kích rất lớn đối với anh ta.

Lâm Dật Phi dừng mắt nhìn vào cặp kính đen kia, màu sắc của kính có chút hơi tối, hơn thế cùng với cường độ ánh sáng của mặt trời đã khiến màu sắc thay đổi. Điều này khiến Lâm Dật Phi có chút hoài nghi. Vì sao khi Lưu Minh Lý đi đường, vẫn là cái dáng điệu thành thục ấy mà từ trước tới giờ không thấy anh ta đầu đụng phải cột dây điện.

Ánh mặt trời chiếu buổi trưa rất mạnh, cũng rất sáng, sự biến đổi màu sắc của kính đen đã có tác dụng. Một mớ hỗn độn màu đen cũng có thể coi như một cái gương. Trong khi Lâm Dật Phi đang nhìn cảnh sắc xanh biếc qua mắt kính, trong đó có một điểm sáng hiện lên trên nền đen vô cùng chói mắt!

– Không ngờ Lâm Dật Phi vẫn còn sống?

Ở đằng xa trong rừng rậm đang có hai người ngồi, trong đó có một người đang cầm chiếc kính viễn vọng nhìn về phía thác nước Ngọc Long. Người kia lông mày chữ nhất, râu chữ nhất, hơn bốn mươi tuổi, chính là tên Độ Biên Chính Dã đã từng giáp mặt với Lâm Dật Phi. Có điều, lúc này dường như y đã mất đi bình tĩnh, sự kinh ngạc trong lời nói giống như là nhìn thấy người từ sao Hỏa xuống Trái Đất vậy, hơn thế còn thành lập một căn cứ chiến đấu. Đương nhiên mục tiêu tập kích của căn cứ chiến đấu này rất có khả năng là hội quán Ảnh Phong bọn họ.

– Hắn không phải là người!

Giọng nói của một tên có phần chua xót. Khi nhìn thấy Lâm Dật Phi đi ra, quả thật y khó có thể tin là thật, bất lực cầm chiếc kính viễn vọng giao cho Độ Biên Chính Dã, sau đó Đằng Thôn Xuyên Sơn từ từ ngồi sụp xuống, thần sắc quả thật thất vọng không nói ra lời.

– Dường như hắn không xảy ra bất cứ chuyện gì, hơn nữa tinh thần vẫn rất tốt!

Thông qua kính viễn vọng, Độ Biên Chính Dã đột nhiên rất bội phục tên Lâm Dật Phi này, hầu như bất cứ lúc nào hắn cũng có thái độ rất bàng quang. Đương nhiên mức độ tán thưởng của mỗi người là khác nhau, bất luận người khác đánh giá Lâm Dật Phi thế nào, cảm thấy hắn chân thành, rất ngầu và đẹp trai, nhưng khi Độ Biên Chính Dã nhìn thấy nụ cười của Lâm Dật Phi lại cảm thấy rất đáng ghét. Y cảm thấy điệu cười này rõ ràng là một loại thị uy và thong dong, đã lâu lắm rồi bản thân y không cười như vậy!

Nho mà không ăn được thì thường đều chua, song rất nhiều người tuy không nhìn thấy người khác ăn nho nhưng vẫn sẽ chảy nước miếng, vì thế nếu trong tay y không phải là kính viễn vọng, mà là một khẩu súng bắn tỉa, thì y sẽ nghĩ đến việc bắn một phát đạn vào đầu Lâm Dật Phi hay không, để bản thân có được một ngày vui vẻ.

Độ Biên Chính Dã buông chiếc kính viễn vọng xuống, không muốn nhìn tiếp nữa, huống hồ y muốn nhìn tiếp cũng không nhìn được. Lâm Dật Phi và Lưu Minh Lý đã đi tới một góc khuất, biến mắt khỏi tầm ngắm của y. Chiếc kính viễn vọng trong tay y tuy có tầm nhìn rộng, chất lượng ảnh tốt, thậm chí còn có công năng chiếu tia hồng ngoại nhưng vẫn không thể chuyển ngoặt hướng xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play