– Vẫn ở bên trên.

Tô Yên Nhiên giơ ngón tay chỉ, thấy cái cửa động vốn như cái vạc nước giờ đã to gấp mấy lần. Bách Lý Băng than thở:

– Dật Phi là một nhân tài, nếu điều đi khai thác quặng nhất định có thể nhận được ba phần tiền thưởng.

Lâm Dật Phi nghe được những lời này trong không trung chỉ gượng cười. Đến khi hạ xuống dưới mới giơ tay vung một cái, đem thanh trọng kiếm trở về thạch thất, một tay kéo đóng cửa thạch thất lại.

– Anh làm gì vậy?

Bách Lý Băng thấy rất khó hiểu nói:

– Dật Phi, thứ đồ tốt như vậy tại sao lại không giữ lại?

Lâm Dật Phi chỉ lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia buồn bã, thì thào nói:

– Người kia là ai? Chỉ có điều đáng tiếc không có duyên gặp mặt, bằng không anh phải cảm ơn ông ta mới đúng.

Bách Lý Băng không hề chú ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Tô Yên Nhiên, cũng không tiếp tục khuyên răn Lâm Dật Phi lấy kiếm nữa. Niên đại này, lấy thứ đồ to như vậy quả thực cũng không biết để ở đâu, chỉ có điều nếu vào thời điểm Lâm Dật Phi khiêu chiến với Hoàn Nhan Phi Hoa, bản thân cũng nên nhắc nhở hắn quay lại lấy thanh kiếm này mới được.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Em đoán xem ban nãy anh lên kia đã nhìn thấy cái gì?

Bách Lý Băng tinh nghịch nói:

– Chắc hẳn là một chú mục đồng, chăn thả một chú bò vàng, bị quái thú thành tinh trên núi chui ra dọa đến mức hôn mê bất tỉnh.

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Lẽ nào em không nghe thấy âm thanh nào sao?

Sắc mặt Bách Lý Băng thay đổi, quả nhiên nghe thấy âm thanh ùng ùng không rõ ràng.

– Không phải là động đất đấy chứ?

Không phải cô đang lo lắng điều này, mà là nghĩ chẳng lẽ Hoàn Nhan Phi Hoa phát hiện mấy người vẫn chưa bị nước lũ dìm chết, tiếp tục muốn phát động cuộc công kích thứ hai?

– Em mất tích đã hai ngày, anh nghĩ cha em muốn nhanh chóng san bằng ngọn núi này rồi.

Lâm Dật Phi cười nói:

– A Thủy cho dù đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát chắc chắn sẽ không vì thế mà bán ra sức như vậy. Cửa vào bị đào đất, anh nói nước trong địa đạo tại sao lại rút nhanh như vậy, hóa ra là cha em sử dụng máy bơm, hút nước cả ngày đêm.

Lúc này Bách Lý Băng mới nhớ đến, bản thân mất tích, đừng thấy cha thường ngày đối xử lãnh đạm với mình, nhưng thật ra trong lòng nhất định sẽ vô cùng lo lắng, ngoài cảm động còn chút ương bướng của bản thân:

– Dật Phi, vậy còn đợi gì nữa, chúng ta lên trên thôi, nhưng anh nên đưa Yên Nhiên lên trước.

– Được.

Lâm Dật Phi không nói lời nào.

– Không khí ở đây không được tốt, thể chất của Yên Nhiên hơi yếu. Băng Nhi, em đợi một lát anh sẽ lập tức quay lại.

Nhìn Lâm Dật Phi mang theo Tô Yên Nhiên bay lên cấp tốc, Bách Lý Băng một thân một mình lưu lại trong thạch thất, không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy hơi cô quạnh. Đột nhiên cô nghĩ tới chủ nhân của thạch thất, một mình lẻ loi ở nơi này, chẳng lẽ ông ta không cảm thấy cô đơn sao?

Không biết vì cái gì mà trong lòng đột nhiên xao động, muốn đi xem xét lại thanh kiếm kia. Thanh kiếm kia vẫn ở trên tay Lâm Dật Phi, cô chỉ vuốt một chút, nhưng vẫn muốn xem xét cẩn thận hơn. Tại sao một thanh kiếm bình thường rơi vào tay Lâm Dật Phi lại còn có tác dụng hơn một cái máy khoan. Bởi vì theo cô thấy, cho dù là máy khoan điện thì cũng đánh không lại sự lợi hại của thanh đại kiếm trong tay Lâm Dật Phi.

Chỉ là thạch thất đã bị Lâm Dật Phi đóng lại, Bách Lý Băng đi tới, cũng giống Lâm Dật Phi thò tay ra ấn một cái ở cửa đá. Có điều cửa đá rất trơn trượt, mới dùng chút sức lực mà bàn tay đã bị sai. Hóa ra cửa đá này hoàn toàn dựa vào lực đạo trên tay, không hề có cơ quan kỹ xảo nào hết.

Bách Lý Băng không phục, lại làm thử lại hai lần nữa nhưng kết quả đều giống nhau. Không thể hiểu được tại sao Lâm Dật Phi có thể phát hiện ra nhiều thứ như vậy trong khi bản thân lại không làm được. Rất đơn giản, thực lực quyết định thành bại. Ngoài sự chán nản, dùng sức dập xuống cửa đá, đột nhiên ngẩn người ra, dường như bị thi triển thân pháp vậy, cô đứng im ở đó!

Không biết trôi qua bao lâu sau, hoặc có lẽ cũng chỉ trong giây lát, hoặc cũng thật lâu sau một giọng nói đột ngột truyền tới:

– Băng Nhi, chúng ta đi thôi.

Bách Lý Băng bỗng nhiên xoay người lại, sắc mặt hơi tái, theo bản năng lấy thân mình che lại cửa đá kia, miễn cưỡng cười nói:

– Dật Phi, sao lâu vậy?

– Cũng không lâu lắm.

Lâm Dật Phi dường như không nhận ra sự khác thường của Bách Lý Băng. Hắn đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của cô, không nói nhiều lời chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái hai người đã bay lên dọc theo vách đá. Bách Lý Băng làm bộ lơ đãng quay đầu lại một chút, nhìn vào cái cửa đá kia, không biết tại sao, trong mắt vừa hiện lên sự vui mừng, mà lại có thêm sự bất an!

Lâm Dật Phi nói không sai chút nào, nếu như Bách Lý Băng còn không xuất hiện, Bách Lý Hùng Phi phỏng chừng sẽ làm cho Cửu Trượng Nguyên xuất hiện. Ngọn núi kia đã đào bới được một phần, đống sụt lún ở thân núi do vụ nổ gây ra đã được dọn dẹp, mấy chiếc máy bơm vẫn hoạt động ngày đêm liên tục bơm nước, lượng nước bơm ra ước chừng có thể đổ đầy một hồ lớn.

Khi Bách Lý Băng đột nhiên xuất hiện trước mặt cha mình, toàn bộ công trường giống như yên lặng trong giây lát, rồi đồng loạt hoan hô, Bách Lý Hùng Phi lại than thở một tiếng, chỉ bình thản nói một câu:

– Không có việc gì là tốt rồi.

Ông liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái, khóe miệng nở ra một nụ cười:

– Kỳ thật ở bên cạnh cậu rất nguy hiểm.

Nhìn thấy sắc mặt khác thường của con gái, ông lại nói tiếp:

– Có điều con đường mà con gái ta đã lựa chọn, ta chỉ chỉ biết ủng hộ.

Khi ông quay người rời đi, khóe mắt Bách Lý Băng hơi ướt, chỉ biết lẳng lặng đi sau lưng cha. Lần này cô không phải do bướng bỉnh, mà là cô đã biết bản thân đã khiến cha bận tâm quá nhiều. Cô cũng luôn cho rằng cha sẽ không thể hiện tình cảm của mình, thậm chí ngay cả lúc mẹ qua đời cha cũng không hề khóc. Nhưng, cô đã sớm biết rằng, cha là người giống như mặt trời vậy, không có ai để ý tới sự tồn tại của ông, thậm chí có người còn oán trách mặt trời đôi khi sao quá nóng nực, nhưng nếu khi không có mặt trời thì bạn sẽ hiểu rõ sự phát sáng và tỏa nhiệt của nó vô tư và quan trọng thế nào.

Lâm Dật Phi vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo A Thủy. A Thủy ăn mặc rất giống dân công, lại giống như một tên vô lại bẩn thỉu, toàn thân đều lấm bẩn, trong mắt toàn các tia máu, ống quần kéo cao, nhưng đến cả lưng cũng dính bùn đất, cậu ta còn thiếu cái mũ rách trên đầu, bằng không sẽ vô cùng giống một tên nô lệ bị chủ thầu hủy hoại.

Bộ dạng của Lưu Minh Lý cũng không dễ coi cho lắm. Đôi giày da màu đen đã biến thành màu vàng, bên trên kết dính một lớp bùn đất rất dày, không hề hợp với hình tượng luôn luôn áo mũ chỉnh tề của anh ta. Tuy nhiên, so với A Thủy thì anh ta vẫn rất giống người của xã hội thượng lưu hơn.

Hai người chỉ nhìn Lâm Dật Phi cười, bởi vì một Lâm Dật Phi luôn mặc đơn giản, lại rất phù hợp bây giờ trông rất khác ngày thường. Những cái khác không cần nói, chỉ là cái quần kia hơi cứng nhắc qua, nếu cởi bỏ xuống bảo đảm có thể đứng trên đất một mình.

A Thủy liếc nhìn Tô Yên Nhiên một cái, chỉ mỉm cười chào hỏi, sau giây lát lại vỗ mạnh Lâm Dật Phi nói:

– Nhóc cậu khá lắm, may mà là cậu đi xuống, chứ nếu là tôi thì chắc không bị dọa chết cũng bị chết đuối rồi. Thế nào, hai ngày này có thoải mái không?

Lâm Dật Phi ho khan một tiếng nói:

– Kỳ thực cậu cũng có thể đi xuống thể nghiệm một chút.

– Cậu cho rằng cậu tôi không thể nghiệm sao.

Lưu Minh Lý cười nói, trong lời nói còn có ý thở dài nói:

– Tên tiểu tử này không biết phát bệnh điên gì mà còn bán sức hơn cả dân công. Cậu xem đức hạnh này của cậu ta, chính là trong một lần xông lên phía trước, suýt chút nữa đã bị nước lũ thình lình ập tới dìm chết rồi. Cậu ta chết cũng không lo, mà suýt chút nữa đã kéo theo tôi chịu tội thay, thật là bực mình.

Tô Yên Nhiên nghe ba người nói chuyện phiếm giống như đang chơi một trò chơi vậy, chỉ có điều bản thân tại sao lại cay cay sống mũi, thậm chí còn có cảm giác kích động muốn rơi lệ?

– Tên “thần điêu” nhà anh.

A Thủy không biết vì sao, vốn dĩ mối quan hệ với Lưu Minh Lý rất tốt.

– Lấy một sợi dây thừng trói tôi lại, nhưng lại không dùng lực, suýt chút nữa tôi đã bị nước lũ dìm chết, may mà Ngọc Diện Tiểu Bạch Long tôi không phải là hư danh!

– Lại còn Ngọc Diện Tiểu Bạch Long, chậc…chậc…

Lưu Minh Lý cười ngặt ngẽo nói:

– Gần giống với con lươn mặt vàng ấy chứ.

A Thủy hận không thể đạp một cái cho Lưu Minh Lý rơi xuống nước.

– Dật Phi, Yên Nhiên sắc mặt không được tốt lắm, cậu nhanh nhẹn hơn, mau đưa cô ấy tới bệnh viện xem xét một chút đi.

Lâm Dật Phi giơ tay chỉ vào một chiếc xe Việt dã, gượng cười nói:

– Anh thật không để tôi nghỉ chút nào, lại còn nói tôi nhanh nữa, tôi nhanh cũng không nhanh bằng bốn cái bánh xe kia.

Lời hắn nói quả thật rất khiêm tốn. Lâm Dật Phi của trước đây có lẽ là không được, nhưng hiện tại đã là xưa không bì được nay. Hắn so với chiếc xe Jeep Việt dã 500 mét kia thì để vượt qua nó cũng không cần phải nói. Tuy nhiên, A Thủy lại không biết là hắn khiêm tốn, vừa suy xét thấy bản thân đã hai ngày không chợp mắt, Lâm Dật Phi cũng không có chỗ nào đi, chỉ đành gật đầu nói:

– Nếu không, tôi đưa cậu cùng tới bệnh viện? Hình như rất lâu rồi cậu chưa tới bệnh viện khám bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play