Tất cả mọi người vỗ tay, trầm trồ khen ngợi. Mỹ nữ mặc dù không có quyên tiền, nhưng rõ ràng dễ dàng giành được mặt mũi hơn người khác, huống chi là vị tài nữ này!

– Sau đây tôi xin đàn tiếp một bài, tên là tư thế hào hùng. Là tôi tự mình soạn, hi vọng mọi người sẽ thích.

Tô Yên Nhiên chậm rãi ngồi xuống, liếc nhìn Nhan Phi Hoa một cái, cổ tay ngọc dãn nhẹ, đã đinh đang đàn ra.

Mọi người lại sửng sốt. Bài nhạc này bắt đầu đã không giống với bài trước. Nếu nói bài trước là nước chảy róc rách, khiến cho lòng người bình thản, quên đi ưu phiền thế tục. Thì bài này lại giống như liệt hỏa phong ba, khiến người nhiệt huyết sôi trào, trong chốc lát đã kích thích tâm huyết bị tiền tài mai một của mọi người.

Có người nhớ lại những năm tháng gian khổ khắc cốt ghi tâm, có người nhớ lại những năm tháng chênh vênh của mình, có người không ngờ còn rơi lệ, trong miệng thì thầm:

– Tiểu Cầm, năm đó là anh sai.

Có lẽ anh ta vì sự nghiệp mà chia tay bạn gái, cũng có thể bạn gái vì tiền mà chia tay với anh ta. Chỉ là năm tháng như nước chảy, hiện giờ nhớ lại vẫn không kìm nổi mà chán nản.

Nhưng nếu mọi chuyện quay lại một lần nữa, nên chia tay vẫn là chia tay, muốn đi vẫn sẽ đi. Vận mệnh chính là khó bề tưởng tượng, lấy trêu cợt thương sinh làm thú vui.

* Thương sinh: con người, nhân dân trăm họ.

Ánh mắt Nhan Phi Hoa ngưng tụ, trên mặt hiện lên vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng vẻ mặt đó chỉ chợt lướt qua, giây lát sau đã bình thản.

– Tô Yên Nhiên? Tự mình soạn?

Nhan Phi Hoa thì thầm.

– Người này có chút thú vị. Chẳng lẽ thật sự là cô ấy? Nhưng làm sao có thể?

Nét mặt của cô biến hóa rất nhỏ, nhưng lại bị Lâm Dật Phi nhìn thấy rõ ràng trong mắt. Thiếu niên cũng là chau mày, hiển nhiên là đang suy nghĩ cái gì.

– Dật Phi, anh nghĩ gì mà nhập tâm vậy? Yên Nhiên đàn thật sự vô cùng hay.

Bách Lý Băng một bên kéo nhẹ ống tay áo Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi đột nhiên thở dài một hơi, lẩm bẩm:

– Xem ra có một số việc đã định, đã gặp được thì có trốn cũng không thoát.

– Dật Phi, anh nói gì vậy? Trốn không thoát cái gì?

Bách Lý Băng mờ mịt khó hiểu.

Lâm Dật Phi lắc đầu, cũng không nói gì. Mọi người đều đang đắm say trong tiếng nhạc hùng hồn, trong tiếng lưỡi mác kỵ binh, nhớ lại chính mình bất tài trong quá khứ. Qua một lúc sau, sắc mặt Lâm Dật Phi vừa động, đột nhiên lấy điện thoại di động ra, ấn nút nghe.

– Tôi là Lâm Dật Phi, ai vậy?

Bách Lý Băng nhìn vẻ mặt thiếu niên lúc này đột nhiên trở nên lỳ lạ. Chờ hắn để điện thoại xuống, không kìm được hói:

– Là ai vậy?

– Người yêu cũ của Lâm Dật Phi.

Thiếu niên mỉm cười, che đậy ánh mắt cạnh sắc chư kim.

– Cô ta hẹn gặp anh.

– Phong Tuyết Quân.

Bách Lý Băng có chút khó hiểu, cũng có chút kinh ngạc. Cảm giác cách nói của Lâm Dật Phi rất lạ, anh sao lại nói là người yêu cũ của Lâm Dật Phi.

– Vừa đoán đã trúng.

Lâm Dật Phi mỉm cười nói.

– Anh đi xem một chút, em ở đây nhé, em không để tâm chứ?

– Không phải em để tâm.

Bách Lý Băng lắc đầu nói:

– Nhưng Dật Phi, anh, anh phải cẩn thận đấy, đừng quên còn hơn một ngày nữa.

Lâm Dật Phi nhìn Giang Hảo Đào liếc mắt một cái, đúng lúc hắn cũng nhìn sang bên này.

– Em yên tâm, anh biết chừng mực mà.

Lại một cuộc điện thoại nữa gọi đến. Lâm Dật Phi nghe xong, sắc mặt có chút kinh ngạc.

– Cái gì?

– Lại là ai vậy?

Bách Lý Băng nhẹ giọng hỏi.

– Xem ra anh được tuyển làm chức này, việc nhiều hay không không nói, nhưng điện thoại cũng nhiều đấy.

Vẻ mặt Lâm Dật Phi có chút buồn bã, hắn liếc nhìn Giang Hải Đào. Thấy y nghiêng đầu, không khỏi cười khổ nói:

– Mọi việc còn chưa bắt đầu, không ngờ đã kết thúc.

– Việc gì kết thúc?

Bách Lý Băng càng nghe càng hồ đồ.

– Dật Phi, anh tại sao nói giống Nhan Phi Hoa kia vậy, nói chuyện cứ mập mờ.

Lâm Dật Phi chỉnh lại y phục, vỗ vỗ tay áo.

– Về anh nói với em.

Lại nghĩ.

– Tối nay ngoài đi hẹn với tình nhân, anh còn gặp một người bạn cũ. Em không cần chờ anh, đi sang chỗ ba em nói chuyện với ông đi.

– Ông ấy mới không cần, anh không biết…

Bách Lý Băng nói lẩm bẩm:

– Thật ra ông ấy ghét tình huống thế này. Anh không thấy, ông ấy chỉ xuất hiện cùng Thị trưởng Lý một lần, giờ không biết lại trốn đi đâu rồi. Mấy ngày nữa là giỗ mẹ em rồi, anh qua cùng em và ba được không?

– Được.

Lâm Dật Phi đáp không chút do dự.

– Chỉ là, đó là việc sau khi anh quay lại.

Hắn xoay người đi ra khỏi đại sảnh. Bách Lý Băng kinh ngạc, nhìn bóng lưng của hắn, thẳng đến lúc biết mất không thấy gì nữa.

Trong đại sảnh đèn sắc rực rỡ, xán lạn vô cùng. Nhưng Bách Lý Băng lại phát hiện, dưới ánh đèn trong đêm lại có vẻ âm u lạnh lẽo!

– Bách Lý tiểu thư, xin hỏi Lâm Dật Phi đâu?

Bách Lý Băng đang chăm chú nhìn theo, bên cạnh có một giọng nói truyền tới. Vừa quay đầu nhìn, đúng là cô Hứa Nghiên thích khiêu khích kia.

– Cô tìm anh ấy à? Còn vấn đề gì sao?

Bách Lý Băng nói khá uyển chuyển, nhưng lại nghe ra ý tứ sắc bén.

– Tôi chỉ muốn qua đây nói câu xin lỗi.

Hứa Nghiên đỏ mặt.

– Bởi vì tôi trước giờ không tin trên đời này vẫn còn người như anh ấy.

– Bách Lý Băng nhìn cô ta một lúc, chậm rãi nói:

– Dù cô tin hay không, người khác có tin hay không, nhưng tôi tin. Giống như tôi tin trên thế giới này có chân tình. Hơn nữa, tôi nghĩ sau này dần dần sẽ có người hiểu anh ấy, nhưng tôi thật sự hi vọng ngày đó không quá lâu. Phóng viên Hứa, tôi tin là cô thực lòng muốn đem sự thực và nét đẹp thể hiện cho người đọc thấy. Tôi cho rằng, một ngòi bút của cô có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người, nên lúc cô viết bài, hi vọng cô có thể thận trọng một chút.

Hứa Nghiên nhìn vẻ mặt cứng rắn, ánh mắt kiên nghị của Bách Lý Băng, không kìm được liếc mắt nhìn thiếu nữ một lần nữa. Không ngờ lại nhất thời không biết nói gì cho phải.

Lâm Dật Phi đi ra khỏi đại sảnh của tiệc rượu, lặng yên không một tiếng động, cũng không khiến người nào chú ý. Tuy hắn là nhân vật chính của buổi tiệc, nhưng nhiều lúc mọi người thường không để ý. Bởi vì hắn quá vô vị, hắn cũng tình nguyện vô vị thế này.

Gió đêm thổi tới, Lâm Dật Phi hít sâu một hơi, chậm rãi đi dọc theo phố. Tuy trong điện thoại Phong Tuyết Quân có vẻ rất gấp gáp, nhưng hắn không gấp, hắn muốn cho Phong Tuyết Quân một cơ hội suy nghĩ kĩ càng.

Đường phía trước có ba ngã rẽ, Lâm Dật Phi không chút do dự đi vào một con phố có chút yên tĩnh. Người đi đường dần dần thưa thớt, đến lúc chỉ còn đèn đường thê lương cô độc làm bạn với hắn.

Ở một ngõ nhỏ đầu đường có một chiếc đầu ló ra, chiếc túi xách trong tay vẫn là chiếc túi kia, cô ta khẩn trương nhìn trái nhìn phải. Thấy Lâm Dật Phi đến gần mới thấp giọng hô:

– Tiểu Phi, đúng là anh rồi.

Phong Tuyết Quân một thân áo đen, giống như âm hồn trong đêm tối. Tóc dài được buộc lại. Tuy rằng dày công ăn mặc nhưng vẫn không thể che giấu hết vẻ mặt tiều tụy kia. Lúc thấy Lâm Dật Phi đi tới, cô ta vốn là kích động muốn lao ra, nhưng lại như che mặt nức nở, chạy vào ngõ nhỏ.

Lâm Dật Phi vẫn bước đi không nhanh không chậm, đi theo cô ta đến giữa ngõ nhỏ. Thấy Phong Tuyết Quân úp mặt bên tường, khóc không ngừng, hai vai rung động, trong mắt không khỏi hiện lên một tia cổ quái. Phong Tuyết Quân cúi mặt về phía tường, cũng không phát hiện vẻ mặt của thiếu niên, đến khi có một cánh tay đặt lên vai mình.

Phong Tuyết Quân xoay người lại, mặt đầy nước mắt, nức nở nói:

– Tiểu Phi, tôi thật sự sợ anh không đến.

– Sao lại không đến.

Lâm Dật Phi chầm chậm nói:

– Tôi biết cô nhất định sẽ tìm tôi.

Phong Tuyết Quân cầm hai tay thiếu niên. Túi da không biết đã ném trên mặt đất từ lúc nào, trong giọng nói mang theo thương cảm cùng lo lắng.

– Trừ anh ra, tôi thật không biết còn ai có thể giúp mình nữa.

– Hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Lâm Dật Phi thấp giọng hỏi:

– Tại sao sau đó cô lại biến mất?

– Tôi rất sợ, tôi thật sự rất sợ.

Phong Tuyết Quân đột nhiên lấy hai tay che mặt, lại khẽ nức nở. Cô ta khóc vô cùng nhỏ, giống như cho dù có khóc cũng không bị người khác nghe thấy. Trong đem tối, một cô gái bất lực như vậy, cô đơn như vậy, cho dù đã làm chuyện sai lầm thì cũng ít có chàng trai nào không tha thứ. Huống chi cô gái này vốn chính là người mà thiếu niên từng yêu đến khắc cốt ghi tâm!

– Cô đừng sợ.

Trong lòng Lâm Dật Phi lại vững như sắt, ánh mắt lóe sáng. Phong Tuyết Quân vẫn chưa chú ý đến, nếu cô ta có thể đặt tâm tư trên người khác hơn thì chắc đã chú ý được sự khác thường của thiếu niên.

– Tôi thật sự chưa làm gì cả.

Phong Tuyết Quân không có được sự an ủi như mình nghĩ, đành buông tay xuống. Trong ánh mắt có chút thất vọng, nhưng chốc lát đã bị nước mắt che mất.

– Tôi tin cô thì có ích gì.

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Chẳng lẽ cô không biết, bây giờ ít nhất đã có mười mấy cảnh sát Giang Nguyên đi tìm cô? Nhưng tại sao cô lại phải trốn?

– Tôi sợ.

Nước mắt của Phong Tuyết Quân lại chảy xuống.

– Tôi thật sự không biết làm thế nào. Dật Phi, cái chết của Uông Tử Hào không có liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi!

– À?

Lâm Dật Phi nhẹ giọng trả lời một câu, từ chối cho ý kiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play