Mọi người một trận cười to. Lý Tư Tề có chút đỏ mặt, cười mắng:

– Cái ông này, đám vạch trần tôi.

– Nhìn thấy ngày càng nhiều học sinh trực tiếp chạy đi học tây y.

Ông Tiền lớn tiếng nói:

– Tôi vô cùng đau lòng, nhưng tôi có cách gì. Nếu tôi có tiền, tôi sẽ lấy ra cho mọi người học trung y, phát huy văn hóa của đất nước chúng ta. Nhưng tôi chỉ là một khúc xương già, có thể đánh được mấy cây đinh? Khó có dịp tiểu tử Dật Phi này đến hỏi tôi, tôi đã nói. Những người nghèo bị bệnh cần được cứu giúp, nhưng trung y cũng cần được cứu giúp, trung y cũng cần có tài chính, cũng cần những người học trung y tĩnh tâm nghiên cứu. Chúng tôi không cần lương cao gì cả, chúng tôi cần có lẽ chỉ là một số tiền nhỏ. Những ai muốn học trung y với tôi tuyệt đối không được là người có mục đích kiếm tiền. Bởi Dật Phi nói đúng, giúp người thì không cần lý do, chữa khỏi bệnh cho mọi người đã là chuyện vui của chúng tôi rồi. Đều nói thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ, nhưng bây giờ có mấy người có thể biết ý nghĩa thật sự của tám chữ này! Nhưng những học sinh của Tiền Thúc Hạ tôi, việc đầu tiên phải làm chính là khắc vào trong tim tám chữ này!

Tiếng vỗ tay lại vang lên nhiệt liệt. Mọi người nhìn ông, trong lòng đều có chút kích động. Thời khác này, dường như những tình cảm mãnh liệt bị chôn giấu đã lâu đột nhiên sống lại.

– Lúc ấy, tiểu tử Dật Phi này chính là vỗ tay tán thưởng.

Trên mặt ông Tiền lộ ra thần sắc vô cùng vui mừng.

– Cậu ấy nói, được, không vấn đề. Chỉ cần tôi có mong muốn này, cậu ấy sẽ giúp tôi thực hiện. Tiền không thành vấn đề, cậu ấy có thể gom góp. Tôi còn nghĩ rằng cậu ấy nói đùa. Nói thật, tiểu tử này so với tôi còn nghèo hơn, lúc trước còn xin tiền của tôi. Nhưng tôi thật không ngờ, mới chỉ trong hơn một tháng, cậu ấy lại có thể gom được năm trăm triệu. Lúc này tôi mới cảm thấy, mơ ước nhiều năm khiến tôi ngột ngạt tuyệt vọng rốt cuộc cũng sắp thành hiện thực rồi.

Trong mắt bác sĩ Tiền đã lấp lánh nước mắt.

– Nhưng cậu ấy đưa ra một điều kiện. Cậu ấy nói, cậu ấy chỉ phụ trách gom góp tài chính, nhưng cậu ấy sẽ không dùng chút tiền nào. Lương của cậu ấy không cao, nên cậu ấy nói nếu tôi tham dự, chỉ sợ tiền lương sẽ không nhiều lắm. Mọi người nhất định cho rằng tôi sẽ tức giận, nghĩ rằng cậu ấy giữ năm trăm triệu mà keo kiệt như vậy. Nhưng mọi người hoàn toàn sai. Lão già tôi rất vui nha, lúc ấy tôi chỉ nói một câu. Chỉ cần cậu có thể đảm bảo số tiền này dùng đúng chỗ, để cho lão già tôi thấy trung y hưng thịnh, cái mạng già này tôi cũng cho cậu luôn chứ chẳng nói đến tiền!

Tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều, kéo dài không dứt. Giọt nước mắt già nua của ông Tiền rốt cục rơi xuống, khóe miệng lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Bởi vì nguyện vọng của ông cuối cùng cũng có một khởi đầu tốt. Dù kết quả có như thế nào, ông cũng đã phấn đấu toàn tâm toàn lực, chẳng lẽ không phải sao?

– Dật Phi, lúc phóng viên kia hỏi anh rất xảo quyệt, tại sao anh không phản bác?

Bách Lý Băng kéo cánh tay Lâm Dật Phi, phong tư yểu điệu, một thân váy dạ hội màu trắng chói mắt hết sức. Thiếu nữ thon thả mềm mại, lấp lánh sáng rực trong buổi tiệc từ thiện, lại chỉ vì một người mà nở rộ.

Lâm Dật Phi không biết đã lặng lẽ rời xa đám người từ lúc nào, cùng Bách Lý Băng đi đến một góc trong đại sảnh, đứng xa xa nhìn bác sĩ Tiền xúc động phát biểu.

– Kỳ thật, lòng yêu thương rất đơn giản. Mỗi người ở đây rút ra tiền một bữa cơm, bớt ra tiền một lần đi mát xa là có thể đóng tiền học phí, tiền sách vở cho một học sinh. Cho nên tôi ở đây dày mặt một lần, cũng để mọi người quyên góp nhiều hơn một chút, lão già tôi xin cảm ơn trước. Về phần sử dụng quỹ thế nào, dùng vào đâu, tôi nghĩ vừa rồi Dật Phi đã nói rất rõ ràng rồi. Nhưng tôi vẫn nghĩ, có thể trước tiên thành lập một ngôi trường đại học thuần túy dạy trung y hay không? Tôi cũng phát huy một chút sức lực còn lại, đem phương thuốc nhiều năm coi trọng ra đóng góp, cung cấp cho học sinh nghiên cứu. Trước kia không phải lão già tôi đây không nỡ, chỉ có điều người khác cứ không tin. Khiến tôi chán nản một đợt, cảm thấy danh sư khó cầu, nhưng một đệ tử giỏi cũng không dễ tìm…

Mọi người lại cười.

– Nếu chẳng may mọi người ở đây cũng giống ông chủ Lý, có đau dạ dày gì đó, chỉ cần tin tưởng tôi, tới tìm tôi. Tôi không có nói suông đâu!

Bác sĩ Tiền lại nói. Ông nói nhiều như vậy, câu nói cuối này mới có tác dụng. Trong lòng mọi người một trận rung động. Thầm nghĩ, mọi người mệt nhọc nửa đời người rồi, tiền tuy tích lũy được không ít, nhưng một khi hai chân đã bước vào quan tài thì một đồng cũng không mang theo được. Ung thư dạ dày của Lý Tư Tề, Tiền Thúc Hạ cũng có thể chữa khỏi, bản thân bác sĩ Tiền chính là một tấm bảng hiệu. Ai có thể bảo đảm sau này mình không có bệnh tật gì. Nếu đã vậy thì quyên chút tiền trải đường cũng tốt.

Mọi người nghĩ đến đây, liền giống như ong vỡ tổ xông lên, vây quanh bác sĩ Tiền hỏi han. Bác sĩ Tiền giải đáp từng người một, trong sảnh nhất thời vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng thật hoành tráng.

– Phản bác cái gì.

Lâm Dật Phi nhìn bác sĩ Tiền ở xa, cười nói:

– Anh có sức phản bác lại, không bằng đi kiếm thêm chút tiền chẳng phải càng tốt hơn sao? Nếu tài chính của anh không đủ, anh thực hoài nghi ông già đầy nhiệt huyết này sẽ ném anh vào lò lửa làm tro luôn. Hơn nữa, những người hiểu lầm anh chẳng lẽ còn ít?

Bách Lý Băng kéo nhẹ cánh tay Lâm Dật Phi, không nhìn ánh mắt hâm mộ, ghen tị của mọi người. Cô nói:

– Em chưa từng hiểu lầm anh nha. Em biết, mỗi chuyện anh làm đều có mục đích của mình. Em chỉ sợ làm hỏng chuyện của anh. Nhưng anh cũng thật là tham quá mức, năm trăm triệu nha, nhiều người mong muốn còn không được, anh lại dễ dàng gom được. Vị quan chấp hành này thật không đơn giản.

– Anh trước giờ cũng chưa từng nghĩ họ sẽ đề cử anh. Bác trai lại miệng kín như bưng, mấy ngày gần đây mới nói.

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Anh làm mối còn được, muốn bảo anh quản lý tài sản thì có chút khó. Huống chi anh còn có chuyện khác cần làm. Năn trăm triệu nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Nhưng nếu muốn chuyển thành năm tỉ, năm mươi tỉ, thậm chí nhiều hơn nữa, anh nghĩ còn phải cần những nhân tài như bọn em.

– Không vấn đề.

Bách Lý Băng mỉm cười nói:

– Em bảo đảm không quá vài ngày, sẽ có nhân tài đặc biệt đến xin tuyển, hơn nữa lương cũng không cao.

– Nếu không có em và bác trai cố gắng hết sức nói đến, mọi việc cũng không thuận lợi như vậy.

Lâm Dật Phi cười nhìn Bách Lý Băng.

– Tuy em không nói với anh, nhưng bác đã nói cho anh rồi. Ông ấy nói, chưa từng thấy con gái mình gấp thành cái bộ dáng này.

– Anh nghĩ em gấp vì anh sao? Đừng có mơ!

Bách Lý Băng xì một tiếng.

– Em cảm thấy cứu vớt trung y rất cấp thiết mới đúng.

– Vậy em hẳn là nên cùng bác sĩ Tiền nói chuyện một chút, hai người thực ra cùng chung chí hướng nha.

Lâm Dật Phi trêu ghẹo nói, chớp mắt một cái.

– Tô Yên Nhiên đánh đàn rồi.

– Cô ấy đánh đàn rất hay sao?

Bách Lý Băng quay đầu nhìn lại, thấy Tô Yên Nhiên đã yên tĩnh ngồi trước một chiếc đàn cổ, bàn tay ngọc đặt trên đàn. Hình như đang suy nghĩ xem đàn gì.

– Rất hay.

Lâm Dật Phi gật gật đầu.

– Tình điệu trong tiếng đàn của cô ấy giống như sự thịnh vượng của trung y, đều là trăm năm trước mới có.

– Xem anh khoác lác kìa.

Bách Lý Băng tặc tặc lưỡi, hai má hiện lên má lúm đồng tiền động lòng người.

– Hơn trăm năm trước làm sao anh biết được?

– Đương nhiên.

Lâm Dật Phi lắc đầu cười khổ nói. Còn đang định nói thêm, bên kia hai tiếng đàn đinh đang vang lên. Tiệc rượu vốn đang ồn ào, đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Tiếng đàn như nước suối chảy xuôi đến mỗi góc của đại sảnh, dường như rửa sạch tâm hồn mọi người. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, thất một người con gái búi tóc cao gầy, lông mày như núi xa, dường như không phải người trong thế tục. Những người đang nói chuyện kinh doanh dừng lại, đang hỏi bệnh tình dừng lại. Đến cả bác sĩ Tiền cũng nhìn sang, trên mặt đầy nét tán thưởng, không có chút suy nghĩ cô giành sự nổi bật của mình.

Tiếng nhạc róc rách, như mang mọi người đến một nơi u tĩnh, nhìn nơi núi xa trập trùng, mây trắng phiêu đãng. Nơi gần cây cối tươi tốt, nước biếc gió mát, hết thảy thế tục cũng có thể ném ra sau đầu. Mọi người như say như dại, ngay cả Nhan Phi Hoa cũng chậm rãi nâng mắt, trong mắt một tia nghi hoặc, như đang suy nghĩ cái gì.

Đợi khi tiếng đàn dần tắt, mọi người không hẹn mà cùng vỗ tay, đều châu đầu ghé tai hỏi:

– Cô gái này là ai? Sao có thể có cầm nghệ cao siêu như vậy?

Tuy đa số mọi người đều không hiểu âm luật, nhưng dù không nếm qua thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy. So sánh tiêu chuẩn của âm nhạc rất đơn giản, chính là anh có thể nghe lọt tai không. Nhưng mọi người trong sảnh không ngờ đều là vẻ mặt này, rõ ràng là đánh giá rất cao Tô Yên Nhiên.

Tô Yên Nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay, chậm rãi đứng lên, cúi đầu thi lễ.

– Hôm nay là ngày quỹ từ thiện Bách Thảo chính thức thành lập, có các vị nhân sĩ nhiệt tình tham gia. Tiểu nữ tử chỉ có lấy tiếng đàn bày tỏ tấm lòng. Cũng hi vọng mọi người tham gia buổi tiệc này, hảo tâm ắt có hảo báo, toàn gia hạnh phúc, vạn sự như ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play