Lâm Dật Phi, có thể mời anh nói về mục đích chủ yếu của quỹ từ thiện này hay không?

Thu Hiểu Thần nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng phỏng vấn vẫn phải làm.

– Tôi không biết.

Lâm Dật Phi chỉ đành lắc đầu.

– Anh không biết?

Thu Hiểu Thần kinh ngạc nói:

– Nhưng anh là chủ tọa được đề danh cơ mà!

– Trên đời này, lãnh đạo hơn phân nửa không cần làm việc đâu.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Cô có bao giờ nhìn thấy một Tể tướng đương triều đi tìm hiểu lương thực trong kho lương chưa, hơn nữa tôi chẳng qua chỉ là một người được đề danh, chứ chưa chắc đã ngồi lên được. Tìm hiểu nhiều như vậy, nếu chẳng may rớt tuyển, chẳng phải là uổng phí tâm cơ. Vả lại một chủ toạ như tôi, biết có bao nhiêu tiền trên tay tôi mới là chính sự, làm sao quản được nhiều như vậy.

Thu Hiểu Thần trợn mắt líu lưỡi, tham quan đã gặp qua, nhưng lòng tham lộ liễu ra như vậy thì đúng là mới gặp lần đầu, nên cô nhất thời có chút kinh ngạc, lại không biết làm sao để hỏi tiếp, đúng lúc này Triệu Kiến Quân đã vội vàng chạy vào:

– Dật Phi, Giang minh chủ cho mời.

Vừa nhìn thời gian, lải nhải mấy câu mà đã đến ba giờ rồi. Thu Hiểu Thần rõ ràng hỏa hậu nắm chắc thời gian vẫn còn hơi kém chút, chẳng qua cũng không thể trách cô, chương trình Đêm Xuân lớn như vậy, thiên chuy bách luyện, giờ báo sáng vẫn luôn xảy ra vấn đề, huống chi cô vẫn chỉ là một phóng viên thực tập.

Lâm Dật Phi cảm thấy đã được giải thoát, đứng lên, đi theo Triệu Kiến Quân tới sân luyện võ. Thu Hiểu Thần không rời nửa bước đi sát phía sau, hiển nhiên vẫn còn muốn hỏi ra một chút gì đó. Chưa tới sân luyện võ, một trận ồn ào náo động đã truyền tới. Lâm Dật Phi có chút nhíu mày, cảm thấy bên trong chẳng khác gì một cái chợ, mới đẩy cửa chính, một trận tạp âm hóa thành sóng khí xông ngay vào mặt, cậu thiếu niên và Triệu Kiến Quân dường như không có việc gì, nhưng Thu Hiểu Thần lại thiếu chút nữa bị té ngã!

Người ngồi bên trong sớm đã tầng trong tầng ngoài chật như nêm cối, đương nhiên cái cửa chính vẫn giữ được thông thoáng. Ba người vừa mới vào phòng luyện võ, chợt nghe thấy tiếng loa công suất lớn vang lên,

– Hoan nghênh đại biểu Đại Hội Võ Lâm Lâm Dật Phi nhập tràng.

Trong phút chốc tiếng vỗ tay xen tiếng hoan hô ngút lên, tiếng nhạc cổ động và tiếng loa cộng hưởng, những đôi mắt lấp lánh, đầu người đông nghìn nghịt đều hướng về cửa chính.

Lâm Dật Phi lại đánh mắt nhìn Giang minh chủ đang ngồi ở phía bắc, không nhanh không chậm đi tới, khẽ gật đầu ra hiệu. Bên cạnh Giang minh chủ đã sớm để trống chỗ, y nhiệt tình đứng dậy, kéo tay Lâm Dật Phi ngồi xuống, thể hiện mối quan hệ thân mật khăng khít.

Thu Hiểu Thần gặp may có được một chiếc ghế băng, nhưng thực ra đó là do Chủ tịch Phó đưa cho cô. Chủ tịch Phó ánh mắt tốt, đã sớm nhận ra cô phóng viên của tờ Báo Sáng này. Lần trước tuy rằng đã lên báo, tuy nhiên lại chỉ thổi phồng danh hiệu của cậu bạn Lâm Dật Phi, trong lòng thực có chút không cam lòng:

– Phóng viên Thu đúng không?

Thu Hiểu Thần nhìn một lúc lâu, do dự nói:

– Bố Thủ Tín?

– Không phải Bất Thủ Tín.

Sự tình liên quan đến danh tiết, Chủ tịch Phó chỉ có thể kiên nhẫn giải thích nói:

– Bỉ nhân họ Phó.

(*) Bố và Bất có cách đọc giống nhau, nhưng ở đây Bố chỉ vải vóc, còn Bất là không, chủ tịch Phó nghe hiểu thành Bất Thủ Tín nghĩa là không giữ chữ tín nên mới giải thích lại.

Thu Hiểu Thần sắc mặt trở nên hồng,

– Thực ngại quá, anh xem trí nhớ của tôi không tốt, chủ tịch Phó mong đừng trách móc.

Chủ tịch Phó mang bộ dáng đại nhân đại lượng:

– Không có gì, lại đến phỏng vấn Dật Phi à? Phỏng vấn gì thế? Tôi có thể giúp đỡ được gì không?

Thu Hiểu Thần gật gật đầu, nói đại khái cho y nghe. Chủ tịch Phó không kìm nổi trong lòng thở dài, Lâm Dật Phi này thực là mệnh hảo, đi học thì không phải lên lớp một tiết nào, cả ngày rảnh rỗi nói dối, không thấy bóng dáng. Hiển nhiên biết cha vợ hắn sớm đã san bằng đường cho hắn đi rồi, ghanh tị thì ghanh tị, nhưng vẫn vừa nói vừa cười cùng Thu Hiểu Thần, đương nhiên khi nhắc đến Lâm Dật Phi vẫn nói một đống lời hay ý đẹp.

Cô nàng có chút kinh ngạc, thầm nghĩ chủ tịch Phó này cũng không tệ với Lâm Dật Phi, mỗi lần gặp mặt đều khen ngợi, nhưng lại không biết chủ tịch Phó ôm ý niệm gặp thần bái thần, gặp dã quỷ tâm không hoảng hốt. Cái miệng đàn bà là không nghiêm mật. Nói cho Thu Hiểu Thần nghe xong, khó tránh khỏi sẽ không lưu truyền ra ngoài. Lâm Dật Phi đến lúc đó biết mình cố gắng như vậy, về sau có cái gì cần giúp đỡ cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua mình.

Lâm Dật Phi nhìn khắp xung quanh, nhìn thấy phòng luyện võ thực không nhỏ, bên trong chứa được mấy trăm người, trận doanh đại khái chia làm ba khu, Đại Hội Võ Lâm, Taekwondo, Karate, chẳng qua trên vị trí của Taekwondo và Karate, cổ động viên cũng không ít, nhưng không thấy diễn viên chính:

– Bọn họ vẫn chưa tới?

Giang minh chủ cười nói:

– Có ít người luôn cho rằng xuất hiện muộn một chút mới thể hiện được chút khí thế, thật không ngờ bọn hội quán Ảnh Phong cũng không ngoại lệ, người Trung Quốc chúng ta lễ nghi chi bang, bọn họ sao có thể sánh được.

Có lẽ võ công của Giang minh chủ kém hơn nhiều so với Võ Lâm Minh chủ trước kia, nhưng nếu nói là đạo đức nhân nghĩa nơi cửa miệng thì chỉ có hơn chớ không kém. Lâm Dật Phi cười cười, vẫn chưa nói gì thì cửa chính lại mở ra, loa công suất lớn tức thời vang lên theo sau đó:

– Hoan nghênh đại biểu liên minh Taekwondo Kinh Học Kha nhập tràng.

Kinh Học Kha mặt dài da đen, dáng người không cao, nhưng toàn thân lại lộ ra sự nhanh nhẹn đầy sinh lực. Vừa tiến vào phòng giống như đọ sức quyền thuật trong nước, đầu tiên với ba cú đá xoáy liên hoàn, động tác hành văn liền mạch lưu loát, mau lẹ vô luân, lập tức chiếm được một bầu không khí tràn ngập phấn khởi, nhất là cổ động viên Taekwondo, bàn tay vỗ đến mức đỏ bừng, thỉnh thoảng lại còn có một trận tiếng trống tiếng chiêng để làm tăng khí thế.

– Dật Phi, người này như thế nào?

Giang minh chủ không có râu ria gì, đành phải sờ sờ cằm, trong lòng nghĩ ngợi nói, người này tinh lực tràn đầy, xuất cước cực nhanh, là một nhân vật gai góc, nhưng nếu mình lên sân khấu, vẫn có thể nắm chắc tám phần thắng.

Lâm Dật Phi nhìn một cái, chậm rãi lắc đầu, trong lòng Giang minh chủ căng thẳng, cho là hắn tự nhận không địch lại được, không nghĩ đến Lâm Dật Phi lại nói:

– Người này chiêu thức đẹp, nhưng không có trọng dụng gì.

Giang minh chủ và Dương Tu Vũ phía sau vui mừng đều lộ rõ trên nét mặt, liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Lâm Dật Phi xưa nay khiêm tốn, nếu hắn nói như vậy, đó là tự phụ mạnh hơn nhiều so với người này, chẳng qua hai người đều chưa từng gặp qua Lâm Dật Phi ra tay, lại vẫn còn có chút thiếu tự tin.

– Phía sau Kinh Học Kha, là Chủ tịch của liên minh Taekwondo Chiết Thanh.

Giang minh chủ thấp giọng giới thiệu với Lâm Dật Phi:

– Y tên là Thôi Vĩnh Chí, hình như có một nửa là huyết thống Hàn Quốc, rất ít nhìn thấy y ra tay, tuy nhiên đều nói năng lực không tệ.

Nhìn thấy Thôi Vĩnh Chí đến gần, Giang minh chủ bước nhanh tiếp đón, hàn huyên hỏi han, rất nhiệt tình. Thôi Vĩnh Chí cũng mang vẻ mặt hiền lành, người không biết đều cho rằng hai người là bạn cũ lâu ngày gặp lại, người hiểu rõ lại đều biết rằng, hai người này một năm cũng chỉ gặp một hai lần mà thôi.

Kinh Học Kha lạnh lùng nhìn Lâm Dật Phi một cái, khóe miệng nhếch lên ý miệt thị, nhưng Lâm Dật Phi lại đã đánh ánh mắt về phía cửa chính, loa công suất lớn lại vang lên, hiển nhiên là người của hội quán Ảnh Phong.

Hai người Tỉnh Điền Thứ Lang và Cổ Chính Hùng Lâm Dật Phi đều biết, nhìn thấy bọn họ cung kính đi theo sau người một đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, người nọ lông mày chữ nhất, râu hình chữ nhất, thoạt nhìn hơi có chút cá tính.

– Người có long mày chữ nhất chính là Độ Biên Chính Dã.

Dương Tu Vũ thấp giọng giới thiệu nói:

– Dật Phi, cậu nhìn thấy người trẻ tuổi bên cạnh ông ta kia không, tên trên mặt không lộ vẻ gì đó, giống như hòn đá, hắn chính là Đằng Thôn Xuyên Sơn, vốn hắn không phải sinh viên trường Chiết Thanh, không có tư cách đại biểu đại học Chiết Thanh tham gia “Bách gia hội”, nhưng trong mấy ngày nay, cũng đã vào học tịch của Chiết Thanh, nhìn thấy đều là do Độ Biên Chính Dã cố ý địa an bài.

Phó Thủ Tín vốn đang nói chuyện vui vẻ với Thu Hiểu Thần, nghe thấy vậy cũng bực tức nói:

– Mục đích hắn làm như vậy rất đơn giản, không phải là muốn mượn tay của Đằng Thôn đánh bại người Trung Quốc của Đại Hội Võ Lâm, từ đó làm xấu mặt võ học Trung Hoa, Dật Phi, may mà có cậu.

Giọng điệu may mắn của y khiến Dương Tu Vũ có chút đỏ mặt, nhưng chỉ nhắc nhở Lâm Dật Phi nói:

– Kinh Học Kha là bao cỏ, liên minh Teekwondo cũng chỉ là góp nhặt cho đủ con số, kẻ thù lớn của chúng ta vẫn là hội quán Ảnh Phong. Bọn họ lần trước bại trên tay cậu, lần này xin ngoại viện, xem ra là tình thế bắt buộc.

– Cô gái kia là ai?

Lâm Dật Phi đột nhiên hỏi.

– Người nào?

Dương Tu Vũ ngẩn ra, lúc này mới phát hiện bên tay trái của Độ Biên Chính Dã có một cô gái, chỉ có điều nhìn từ góc độ của gã, thấy không rõ toàn mạo, cảm giác cô gái kia tuổi không lớn lắm, da thịt trắng như tuyết, mặt mày thanh tú, có thể coi là một mỹ nữ:

– Tôi không biết, chưa từng gặp qua, Dật Phi, chính sự quan trọng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play