Đương nhiên còn có một số cao thủ gì mà tự xưng là tập luyện qua Hắc Thị Quyền của Mĩ, Thái Quyền của Thái Lan, cũng tự cho mình là rất cao, rất có phong phạm cao thủ giang hồ, chưa từng ra tay, hiển nhiên cũng không xấu mặt, cũng làm cho người ta nắm không thấu độ nông sâu, hiển nhiên cũng sẽ không tranh đoạt vũng nước đục này.

Chẳng qua lần trước sau khi Lâm Dật Phi bị phóng viên thực tập Thu Hiểu Thần tâng bốc không gì không làm được, chỉ một trang báo, cũng đã tập hợp khắp nam bắc đại thành. Hội quán Ảnh Phong và Đại Hội Võ Lâm đều không phục, chủ động khiêu chiến với Lâm Dật Phi. Nếu như nói hội quán Ảnh Phong là một người tích cực dẫn đầu, thì đại hội võ lâm lại có thể xem như là một thầy lang chậm chạp.

Hội quán Ảnh Phong vốn tưởng rằng cái gọi là lớn tiếng doạ người, đánh bại Lâm Dật Phi biểu dương tên tuổi, nhưng mãi mãi không có được sự đa mưu túc trí như Giang minh chủ của Đại Hội Võ Lâm, phát huy triệt để quyền mưu “Trong dùng Hoàng Lão, ngoài bày ra học thuật Nho gia” của người Trung Quốc, có thể xem như tính trước làm sau.

Cho nên khi người tích cực dẫn đầu này tam quyền lưỡng cước đã bị Lâm Dật Phi đánh cho thất bại quay về, Đại Hội Võ Lâm cũng đúng lúc chuyển hướng gió, từ cứng rắn, mạnh mẽ chuyển biến thành dụ dỗ. Đầu tiên là giơ cao lá bài miễn chiến, hát vang kế thành không, sau lại chơi thủ đoạn Lưu Bị vứt con thu mua lòng người, lợi dụng Phó Thủ Tín tạo quan hệ tốt với Lâm Dật Phi, rồi tung tin, đem chuyện Lâm Dật Phi dùng võ thuật Trung Hoa đánh bại Karate tuyên dương bốn phía.

Hội quán Ảnh Phong tuy rằng cố gắng che đậy, không muốn nói toạc móng heo chuyện này ra, nhưng Đại Hội Võ Lâm làm sao có thể bỏ qua chuyệ này. Cái mông của Hội quán Ảnh Phong bị Lâm Dật Phi đá thủng một cái lỗ rất lớn, vốn muốn lấy một tấm vải che lại một chút, nhưng Đại Hội Võ Lâm lại nổi cơn bão cấp mười hai, muốn thổi bay cả quần lót của bọn họ đến Hokkaido mới coi là cảnh đẹp ý vui.

Cây sống phải có vỏ, người sống cần có sĩ diện, hội quán Ảnh Phong tuy rằng muốn nhịn chuyện này, nhưng chính là vì cái gọi là “Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn” (Nếu đến cái này còn có thể tha thứ, thì còn có cái gì không thể tha thứ chứ), bị Đại Hội Võ Lâm ức hiếp về đến nhà, đã giận dữ tuyên chiến, dâng thư đến tận trường.

Liên minh Taekwondo Chiết Thanh lần trước sỗ sàng không vượt qua được sự nóng hổi đó, cũng không nếm được tư vị nuốt miếng đậu phụ nóng, khó chịu như thiêu như đốt của hội quán Ảnh Phong, lần này liền cảm thấy không thể bỏ qua chuyện này, tức thì cùng hội quán Ảnh Phong thượng thư, hùng hồn, rất có lòng của oán phụ “Nếu như anh không lòng dạ nào thì tôi sẽ nghỉ”.

Hiệu trưởng trường đại học Chiết Thanh là một người đức cao vọng trọng, tên là Cố Lương Hành. Tuy rằng vừa không biết Taekwondo, cũng không biết Karate, nhưng có thể đánh rất thuần thục lão lạt một bộ Thái Cực trên giấy, chỉ cần tùy ý ra một chiêu thôi thủ, thì sẽ đẩy chuyện này trở về chỗ cũ, “Dùng võ kết bạn, đến đây là dừng” tám chữ này chính là câu trả lời cuối cùng của ông ta.

Khuyết điểm của một người đều giống như cái mông nát của con khỉ vậy. Khi nó ngồi trên mặt đất, bạn thường không thể nhìn thấy, nhưng khi nó kiêu ngạo, có dã tâm, hướng tới chỗ cao, thì cái khuyết điểm đỏ tươi đó lại khiến cho người ta nhìn không sót một cái gì. Đại Hội Võ Lâm đương nhiên biết đạo lý nổi danh mà Tiền tiên sinh đề xuất, chuyện cho tới bây giờ, Giang minh chủ tỏ ý thủ hạ phải khiêm tốn, chỉ có điều Taekwondo và Taekwondo lại làm ầm ĩ, xưa nay cái gọi là phẫn thanh (là một từ Trung Quốc mà nghĩa đen là “thanh niên phẫn nộ”) yêu nước làm sao có thể khoan nhượng, huống chi được vinh danh là con cưng của trời, không có chuyện gì cũng phải làm ra chuyện, huống hồ người ta đã ức hiếp đến tận cửa nhà.

Tiểu Nhật Bản nhất định phải đánh đổ, Hàn Quốc cũng không phải thứ gì tốt, những thứ này đều là tiêu chuẩn để phán đoán có phải là phẫn thanh hay không. Bây giờ tiểu Nhật Bản và Hàn Quốc không ngờ dám công nhiên miệt thị võ thuật Trung Hoa, điều này sao có thể không làm cho bọn họ lòng đầy căm phẫn. Giang minh chủ là lấy lui làm tiến, thái độ không rõ, người không rõ chân tướng nội tình đương nhiên bất mãn, không ít người không ngờ tụ tập thành nhóm, muốn Đại Hội Võ Lâm và Giang minh chủ phải cho một lời giải thích. Dương Tu Vũ lúc này mới ra mặt, trấn an mọi người, nói Giang minh chủ đang bế quan tu luyện, mắt thấy sắp đắc đạo đại thành, mọi người vui sướng có thừa, nhưng lại thiếu một chút ầm ĩ, mà không biết rằng Giang minh chủ mượn việc tu luyện nổi danh giờ phút này đang trong quán rượu Vân Trung Tiên cung hậu Lâm Dật Phi đến.

Vì suy xét cho tỷ võ, rượu là không có, nhưng đồ ăn lại phong phú. Giang minh chủ lại kéo cả chủ tịch Phó đến tiếp khách, trên bàn rượu tất cả mọi người đều quần tình phẫn nộ, chỉ có Lâm Dật Phi thản nhiên đáp vài câu, cũng không thể hiện ra phong phạm mà một phẫn thanh nên có. Nhưng mọi người cũng hiểu được. Cao thủ mà, làm sao bắt chước người đàn bà chanh chua chửi đổng, nói không chừng người ta đang suy nghĩ chiêu ngon để khắc địch, nhưng lại không nghĩ đến chuyện mà Lâm Dật Phi nghĩ lại không liên quan gì đến luận võ cả.

Ăn xong cơm trưa thời gian vẫn còn sớm, Giang minh chủ vốn muốn mời mọi người đi thư gân hoạt cốt, nho nhỏ thoải mái một chút, Chủ tịch Phó đương nhiên là sẽ không phản đối, biết rõ ý tứ hàm súc trong đó. Nhưng Lâm Dật Phi lại lắc đầu cự tuyệt, Giang minh chủ không khỏi có chút thất vọng. Hiện giờ quan hệ đàn ông có tứ đại thiết, một là cùng trường, cùng đi lính, cùng chia của và cùng chơi gái. (ý chỉ tình cảm bạn bè như vậy là sâu nặng nhất).

Cùng trường cùng đi lính thì bây giờ đã không còn là những năm đó, còn chia của thì vẫn còn hơi sớm, Giang minh chủ liền nghĩ sẽ đầu tư công sức vào món cuối cùng. Tuy rằng mát xa thư giãn xương cốt và chơi gái vẫn còn có chút khác nhau về bản chất, nhưng mọi người ở đó đều tương đối thẳng thắn thành khẩn, là một nơi rất tốt để lôi kéo quan hệ. Không ngờ Lâm Dật Phi lại không nghiện món này, y đương nhiên không cho rằng Lâm Dật Phi giữ mình trong sạch, mà cho rằng người này có chút kiểu cách, hoặc nguyên nhân vì Bách Lý Băng.

Đương nhiên, một trăm người nhìn vấn đề có một trăm góc độ, có người ngửi thấy mùi xăng liền choáng váng đầu óc, có người ngửi được lại cảm thấy vị này chỉ có ở trên trời, nhân gian có thể được ngửi thấy mấy lần. Cho nên nói thế sự muôn màu, mọi thứ không thể cưỡng cầu. Vừa nghĩ tới điều này, Giang minh chủ lập tức thấy thoải mái hơn.

Lâm Dật Phi dưới sự dẫn dắt của Triệu Kiến Quân đi vào một căn phòng sang trọng của hội sở Đại Hội Võ Lâm. Sau khi ngồi xuống, Triệu Kiến Quân đưa trà lên liền lui ra ngoài, muốn cho Lâm Dật Phi nghỉ ngơi dưỡng sức, tranh thủ buổi chiều phát huy mạnh một chút sự nhiệt tình của chủ nghĩa yêu nước. Nhưng Lâm Dật Phi lại mở bức họa mà hắn mới mua kia ra, ngưng thần xem, vẻ mặt kinh hãi của những người đó trên tấm hình lần nữa xuất hiện trước mắt hắn!

Cậu thiếu niên trong lòng khẽ động, đột nhiên nghĩ đến những binh lính kia trong mồ chôn, vẻ mặt cực kỳ giống với ở đây. Chẳng lẽ nói người nọ cũng đã tiến vào mồ chôn đó, bằng không làm sao có thể vẽ ra vẻ mặt rất sống động như vậy. Nếu giải thích như vậy, vậy thì hình áo giáp của Phi Hổ Thiết Giáp Binh không được truyền lại xem ra có một cách giải thích, đó là người này hơn phân nửa đến đó thì mới biết được, chỉ có điều nếu như vậy, quầng sáng kia phải giải thích thế nào đây?

Thiếu niên lắc đầu, thực sự không rõ vài thập niên trước vì sao có người có thể vẽ ra một bức họa như vậy, có dụng ý gì!

Ông nội của ông Dương đã sớm mất, không có chỗ để hỏi, một người làm đồ sứ của xã hội cũ giữ lại một bức họa như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Không biết hai bức còn lại rốt cuộc có nội dung gì, không biết có liên hệ gì với bức này hay không?

Đứa bé kia không biết đã cứu về được hay chưa. Lâm Dật Phi tự biết không phải thần, rất nhiều chuyện cũng là thúc thủ vô lực, chỉ có điều hy vọng Đàm Giai Giai sau khi trở về, có thể tìm được dấu vết để lại gì đó, trợ giúp Chương Long Châu mau tìm được đứa bé kia về.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài dần dần ồn ào náo động hẳn lên. Lâm Dật Phi nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, ngẩng đầu lên, sắc mặt Triệu Kiến Quân có chút khác thường đẩy cửa đi đến.

– Luận võ bắt đầu rồi à?

Lâm Dật Phi cuộn bức họa lại, để sang một bên.

– Vẫn chưa, Dật Phi, bây giờ có rảnh không, có người muốn gặp cậu.

Khóe miệng Triệu Kiến Quân nhếch lên ý cười khó đoán.

– Ai?

Lâm Dật Phi ngẩn ra.

– Cô ta nói cô ta là một phóng viên, tên là Thu Hiểu Thần, trước kia đã từng gặp mặt cậu.

Ánh mắt của Triệu Kiến Quân rất cân nhắc, chắc là cho rằng Lâm Dật Phi này nhìn như chất phác, không hiểu phong tình, nhưng các cô gái bên người chưa bao giờ thiếu.

Lâm Dật Phi hơi hơi hếch mày lên, thật ra cũng có chút ấn tượng đối với Thu Hiểu Thần này. Nếu không phải vì bài báo của cô ta, thì mình cũng sẽ không dính líu quan hệ với hội quán Ảnh Phong còn có cả Đại Hội Võ Lâm, nhưng lại không biết lần này cô ta đến, lại có mục đích gì,

– Chuyện gì?

– Cái đó cậu phải hỏi cô ta rồi.

Triệu Kiến Quân trên mặt rối tinh rối mù, nhìn thấy Lâm Dật Phi không có ý phản đối, xoay người đi ra. Chỉ trong chốc lát, Thu Hiểu Thần vác một cái bọc nhỏ đã bước nhanh vào.

– Lâm Dật Phi, xin chào, tôi là phóng viên thực tập của tờ Báo sáng Thu Hiểu Thần, anh còn nhớ không?

Cô nàng rất hào phóng vươn tay đến trước mặt Lâm Dật Phi:

– Thật vui được gặp lại anh.

Lâm Dật Phi đành phải vươn tay ra, chuồn chuồn lướt nước cầm lấy tay cô ta, phân lượng nhẹ, có thể nói nhẹ như lông chim:

– Lần trước cũng muốn cảm ơn cô đã thổi phồng tôi, chẳng qua có đôi khi vinh dự cũng rất có phân lượng, chỉ là kính nhờ cô lần sau hạ bút lưu tình.

Nhưng trong lòng cười khổ, tôi lại muốn thà rằng quên cô, hoặc là cô quên tôi đi.

Thu Hiểu Thần biết hắn muốn chỉ cái gì, trên mặt cũng có chút xấu hổ:

– Kỳ thật tôi chỉ là một phóng viên thực tập, rất nhiều chuyện không làm chủ được, huống chi anh cũng là sinh viên khoa báo chí, chẳng lẽ không biết, nhiều khi, phải được bên trên duyệt.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, đối với việc khoa báo chí và phóng viên có quan hệ gì không tính là hiểu biết, huống chi hắn cũng chưa từng có nghĩ tới một ngày kia sẽ giống Thu Hiểu Thần, ngày ngày cầm bút ghi âm giống như bà tám đi hỏi chuyện người khác:

– Hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì không?

– Không có việc gì chẳng lẽ không thể tìm anh?

Khóe miệng Thu Hiểu Thần nhếch lên nụ cười yếu ớt.

– Đương nhiên có thể.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Chỉ có điều tôi lại có việc.

– Tôi biết anh có việc.

Thu Hiểu Thần nâng cổ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ:

– Ba giờ, tỷ thí dùng võ kết bạn chấn động trường Chiết Thanh, cũng là thi đấu chọn lựa ‘Bách gia hội’ trong trường đại học và cao đẳng cả nước, anh là đại biểu của Đại Hội Võ Lâm, chẳng qua hiện vẫn còn hơn hai mươi phút, không biết có thể tiếp nhận phỏng vấn ngắn của tôi hay không.

– Phỏng vấn lần này dùng võ kết bạn?

Lâm Dật Phi nhíu mày, lần trước chỉ nói vài câu, liền gây ra phiền toái không nhỏ, lúc này tới hiện trường phỏng vấn, cũng đừng cổ động cao thủ cả nước tìm đến mình tỷ thí, nếu quả thật là cao thủ thực ra cũng không tệ, nhưng chỉ sợ toàn là những kẻ tự cho là cao thủ đấy đến, như vậy thực sự là quá phiền phức.

– Không phải.

Thu Hiểu Thần lắc đầu:

– Anh đoán lại đi.

Lâm Dật Phi không khỏi cười khổ lắc đầu nói:

– Đoán không được.

Rất nhiều cô gái đều thích như vậy, rõ ràng là việc nhỏ, lại cứ cố tình giằng co không rõ, rõ ràng người qua đường đều biết, nhưng lại muốn ra vẻ thần bí.

– Anh chẳng lẽ thật sự không biết?

Thu Hiểu Thần có chút kinh ngạc:

– Biết hội đấu giá từ thiện vào cuối tuần không?

– Cái này thì biết.

Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc nói:

-Nhưng hình như cô phỏng vấn sai đối tượng rồi.

– Đúng vậy, chính là anh.

Thu Hiểu Thần mỉm cười nói:

– Chẳng lẽ anh vẫn chưa biết, Chủ tịch danh dự của quỹ từ thiện Bách Thảo mà hội đấu giá từ thiện chuẩn bị xây dựng là Đỗ Bách Tuyền?

– Đỗ Bách Tuyền?

Lâm Dật Phi cảm thấy vị này không nói mình khả năng vẫn còn tỉnh táo, nói như vậy ngược lại mình là người hồ đồ:

– Đỗ Bách Tuyền có quan hệ gì với tôi, tôi một chút cũng không quen người này.

– Anh không biết?

Khóe miệng Thu Hiểu Thần hiện lên nét tươi cười giảo hoạt,

– Nhưng ông ta và Phó chủ tịch quỹ từ thiện là Ngô Phu Tử đều điểm danh đề cử anh làm chủ toạ quỹ từ thiện! Chẳng qua có một chút rất kỳ quái, Bách Lý Hùng lại không đề danh anh, hơn nữa ông ta cũng chỉ được coi là Phó chủ tịch danh dự.

Trong mắt Thu Hiểu Thần, danh khí của Đỗ Bách Tuyền mặc dù là có, nhưng vẫn không bằng Bách Lý Hùng, chẳng qua Bách Lý Hùng làm người làm việc cực kỳ khiêm tốn, rất nhiều chuyện đã không cần mình ra mặt. Nghe nói chính cái vị trí Phó chủ tịch này ông ta cũng là không muốn làm, chỉ có điều thoái thác không được nên cố làm mà thôi. Cái này khiến cô nàng có chút cảm thán, đầu năm nay, thực sự là có một số người hai bàn tay trắng, có một số người lại có được rất nhiều. Nói ngay về anh chàng Lâm Dật Phi này đi, chỉ đánh vài tên vô lại đường phố, vậy mà cũng giành được sự ưu ái của Bách Lý Băng, vậy đó chính là giẫm lên cứt trâu, một đường thông suốt rồi.

Lâm Dật Phi ngạc nhiên, nhìn thấy ánh mắt nhỏ mọn của Thu Hiểu Thần, hắn bừng tỉnh đại ngộ. Chuyện đề danh này có thể nói là bất ngờ, nhưng lại hợp tình lý, mối quan hệ này cũng không phải khó suy đoán. Nói như vậy Đỗ Bách Tuyền vô cùng có khả năng là thể hiện thiện ý với Bách Lý Hùng, Ngô Phu Tử tuy rằng chỉ gặp qua hai lần, lại cực kỳ hợp ý. Nếu Đỗ Bách Tuyền đề cập đến mình, rất có thể là thuận nước đẩy thuyền để lấy lòng, mà Bách Lý Hùng không đề danh cũng là bình thường, hiển nhiên là e dè người khác suy nghĩ đến quan hệ giữa ông ta và Lâm Dật Phi. Chỉ có điều ba người đã có hai người đề danh, đó đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Bách Lý Hùng đề danh hay không cũng không quan trọng.

Nhưng những thứ này trong mắt Thu Hiểu Thần nhất định lại là quan hệ bám váy đàn bà, còn mình thì sao, hơn phân nửa cũng là công tử bột mượn dùng đàn bà để thượng vị mà thôi. Cô không có lộ ra thần sắc khinh bỉ, mà vẫn vô cùng có tinh thần chuyên nghiệp tới phỏng vấn, cũng xem như là không dễ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play