Nhiếp Ngôn cứ trả lời từng câu, từng câu hỏi một, không chút trở ngại nào, làm xong hơn một nửa bài thi cũng chỉ mất khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, ngẩng đầu lên nhìn, thấy mọi người vẫn còn đang cắm đầu suy nghĩ. Nhiếp Ngôn nhìn lại bài thi một chút, cũng được tầm bảy trăm điểm, thành tích như vậy đã đủ rồi, nếu mà còn làm tiếp chắc sẽ trở thành quái vật mất, thế nên hắn liền ngừng lại.

Qua hai giờ, hết thời gian làm bài, bảng điểm cũng hiện lên trên màn hình, xếp thứ nhất là Tạ Dao với 763 điểm, thứ nhì là Nhiếp Ngôn 731 điểm, người thứ ba được hơn 590 điểm gì đó. Điểm số của hững người phía sau thì càng thê thảm hơn, chỉ toàn ba bốn trăm điểm.

Kỳ thật, đạt được ba bốn trăm điểm đã là không tệ rồi. Máy tính sẽ tiến hành phân tích các câu hỏi đã làm sai, không phải cứ điểm thấp là bất tài, môn học sở trường của mỗi người khác nhau, máy tính sẽ đánh giá công bằng.

Nhìn thấy bảng điểm, Địch Hạo liếc về phía Nhiếp Ngôn, bực bội nói: "Má, đúng là yêu nghiệt!" Nhiếp Ngôn vật lộn mạnh mẽ vậy, giờ thành tích văn hóa cũng trâu bò thế, có thi vào Đệ nhất Học viện quân sự cũng không phải là vấn đề.

Tạ Dao ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn qua Nhiếp Ngôn, văn hóa của Nhiếp Ngôn cũng tốt như vậy.

Dương Bác Dịch trên bục giảng nhìn thấy thành tích của Nhiếp Ngôn, nở nụ cười hài lòng, lúc ở văn phòng hắn rất ngạc nhiên khi nghe tin học sinh mới Nhiếp Ngôn đánh bại Lưu Thụy, bởi Nhiếp Ngôn chuyển từ Ninh Giang tới, nghe đâu là dùng tiền để chuồi vào đây, nên hắn cho rằng Nhiếp Ngôn chỉ là học sinh dốt mà thôi. Không ngờ Nhiếp Ngôn lại có thân thủ tốt đến thế, đúng là một hạt giống tốt để vun đắp, nếu văn hóa mà khá một chút nữa vậy thì có thể thi vào Đệ nhất Học viện quân sự rồi. Không ngờ nổi điểm văn hóa của Nhiếp Ngôn không chỉ "khá một chút" không thôi mà còn có thể cạnh tranh ngang ngửa với người cao điểm nhất trong lớp là Tạ Dao. Xét ra nếu có cho Lưu Thụy làm bài thi này đi nữa thì hắn cũng chỉ đạt được 600 điểm đã là tốt rồi.

"Không ngờ ngươi lại giỏi như vậy." Tạ Dao nhìn qua người bạn cùng bàn mới vào, hơi kinh ngạc nói.

"Cũng tạm được." Ngược lại, Nhiếp Ngôn rất khiêm tốn. Hắn biết đây chỉ là kết quả do mình được sống lại, cho nên trong lòng có hơi chột dạ.

Nhưng trong mắt Tạ Dao, thái độ của Nhiếp Ngôn rất khiêm nhường, đụng chuyện cũng không bối rối.

Nếu đem so Nhiếp Ngôn với Lưu Thụy, chỉ liếc mắt cũng nhận ra sự khác biệt giữa hai người, nếu Lưu Thụy làm được chút gì, hắn chỉ sợ cả thế giới không ai biết.

Tạ Dao lại nghĩ tới Niết Viêm, mỗi khi hắn gặp chuyện cũng đều thong dong, điềm tĩnh, chỉ khi công hội bị gây sự khiêu khích, hắn mới trở nên lạnh lùng, cương quyết. Càng suy nghĩ xa xôi, thì càng thấy bóng dáng của hai người hoàn toàn biến thành một.

Rốt cuộc thì có phải là một hay không? Lòng Tạ Dao rối loạn.

Dương Bác Dịch nhìn Nhiếp Ngôn, càng nhìn càng thấy ưng ý, theo quan sát của hắn, Nhiếp Ngôn chín chắn trầm ổn hơn Lưu Thụy, tính cách của Lưu Thụy quả thực không được tốt cho lắm.

Lần này đúng là lời rồi, cuối năm thế nào cũng được thưởng, Dương Bác Dịch thầm nghĩ, quyết định thu nhận Nhiếp Ngôn trước đó đúng là một quyết định sáng suốt.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi còn lại hoạt động tự do, ngày mai chính thức vào học, tiết đầu tiên là môn vật lộn tự do, các ngươi về chuẩn bị cho tốt đi." Dương Bác Dịch nói rồi bàn giao vài việc trong lớp.

Dương bác Dịch gọi Nhiếp Ngôn đến nói chuyện, chỉ là nói hắn nhanh chóng hòa nhập với mọi người trong lớp.

Thầy giáo này đúng là không tệ, kiếp trước lúc mọi người trong lớp trò chuyện, thường khi nhắc tới thầy đều nói bằng một giọng điệu rất tôn kính.

Lúc Nhiếp Ngôn trở lại lớp, Tạ Dao đã đi khỏi, Nhiếp Ngôn vội đuổi theo, thấy nàng đang nói chuyện với năm, sáu nữ sinh ở cổng trường, Nhiếp Ngôn liền mặt dày chen vào hàn huyên cùng nhóm nữ sinh đó.

"Tạ Dao, để ta tiễn ngươi." Hắn ướm hỏi Tạ Dao.

"Này Nhiếp Ngôn, ta hỏi có phải ngươi có ý gì với Tạ Dao không hả, lại nhiệt tình như vậy. Ngươi phải cố gắng hơn nữa kìa, trong trường chúng ta số người theo đuổi Tạ Dao dù không phải một vạn thì cũng là bày tám ngàn người đó, biểu hiện bây giờ của ngươi còn chưa đủ đâu." Hạ Linh ở bên cạnh cười chọc Nhiếp Ngôn.

Mấy nữ sinh cạnh đó cũng bắt đầu trêu Nhiếp Ngôn.

"Ngoại hình cũng chưa đủ tuấn tú, ngươi xem lại áo quần ngươi đang mặc đi, dù không phải của Sauron thì ít ra cũng phải là hàng Karna chứ? Nếu không mà muốn theo đuổi nữ thần của lớp chúng ta, cũng mất mặt quá đi."

"Thành tích ngon lành thì cũng tốt, nhưng đàn ông con trai quan trọng nhất là phải dịu dàng ôn nhu đó!"

Các nàng nói không hề giữ mồm giữ miệng, đương nhiên chỉ là nói giỡn thôi, tất cả các nữ sinh đều không thể không đồng ý rằng Nhiếp Ngôn có rất nhiều mặt hấp dẫn, khí chất trầm ổn, võ nghệ phi phàm. Một đá của Nhiếp Ngôn đá bay Lưu Thụy kia đến bây giờ vẫn để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng các nàng.

Nhiếp Ngôn cười ha ha, lời nói của mấy nàng đúng là trắng trợn không kiêng nể gì, nhưng Nhiếp Ngôn cũng không hề úy kỵ, chuyện theo đuổi Tạ Dao cho dù có công khai thừa nhận cũng không vấn đề.

"Xe của nhà ta tới rồi, ta về trước đây." Tràng cảnh xấu hổ thế này, tất nhiên là Tạ Dao muốn nhanh chóng rời khỏi.

Tạ Dao chào mọi người, khi ánh mắt chạm phải Nhiếp Ngôn liền lập tức né đi, leo lên xe.

Xe rời đi.

Bóng cũng mất hút, Nhiếp Ngôn chợt cảm thấy mất mát trong lòng.

"Tạ Dao đi rồi, thấy mất mát sao? Nếu bây giờ ngươi ước hẹn với ta, chị đây nói không chừng sẽ cân nhắc xem sao." Một nữ sinh mặt mũi cũng khá xinh đẹp trêu ghẹo Nhiếp Ngôn.

"Này, ngươi đúng là không có nghĩa khí mà, Tạ Dao vừa đi một cái là ngươi đã đào tường nhà người ta." Hạ Linh đứng bên cạnh cười nhạo.

"Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương." Nữ sinh kia phản kích ngay lập tức.

Mấy nữ sinh này thật "dữ dằn" quá đi, nhanh chóng chuồn thôi! Nhiếp Ngôn nhìn về phía xa, nói: "Xe của nhà ta cũng đến rồi, ta đi đây."

Thấy xe nhà mình tới, Nhiếp Ngôn nhanh chóng leo lên.

Nhìn xe riêng của Nhiếp Ngôn rời đi, mấy nàng đều xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc.

"Nhìn hắn ăn mặc cũng bình thường, không ngờ được cũng là một kẻ có tiền, có lái xe riêng lại còn là con Ruifeng đời thứ 7, giá chiếc xe đó cũng phải là hai ba trăm vạn à."

"Người có tiền mà mặc đồ thường, người ta gọi là khiêm tốn đó..."

Mấy nữ sinh bàn tán ầm ĩ, Nhiếp Ngôn có võ nghệ cao cường, thành tích học tập thì ưu tú, giờ lại thêm gia thế giàu có, trong suy nghĩ của mấy nàng Nhiếp Ngôn đã vượt xa Lưu Thụy.

Nhiếp Ngôn sau khi lên xe, ngồi vuốt mồ hôi. Mấy nữ sinh này thiệt "hung hãn" mà. Ngày hôm nay đi học đúng là nhiều thu hoạch, đánh cho Lưu Thụy một trận khiến hắn suốt một thời gian không đi học nổi, hơn nữa còn để lại được một ấn tượng tốt cho Tạ Dao.

Nhìn đồng hồ, vẫn còn rất sớm, đi ăn cơm trước rồi qua công ty của cha mẹ xem thử, công ty đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, tốc độ phát triển khiến cho người khác phải kinh hãi. Giống y như quỹ đạo phát triển của kiếp trước, cha Nhiếp Ngôn thông qua đầu cơ kim loại, nhanh chóng tích góp một lượng tài chính rất lớn, mua hẳn một tòa cao ốc, tìm thuê nhân tài, cả công ty phát triển lên rất nhanh.

Loại làm ăn đầu cơ kim loại này, mặc dù rất mạo hiểm nhưng lợi nhuận cao đến vô cùng. Đầu tư tiền bạc mua nguyên liệu từ nước ngoài, chở về nhà máy tinh luyện thêm rồi đem bán lại cho các xí nghiệp quân sự là có thể kiếm được lợi nhuận gấp tám, chín lần. Với sự phát triển của hệ thống giao thông hiện nay, việc đi lại từ biên giới về đây chỉ mất khoảng hai ba ngày mà thôi, tốc độ kiếm tiền phải nói là còn nhanh hơn in tiền nữa.

Hơn nữa công việc này cũng chỉ có một mình nhà hắn làm, không lo bị cạnh tranh.

Kiếp trước công ty của cha mẹ đúng là phát triển với tốc độc kinh khủng như thế này, khi nhiều tiền hơn, công ty không thể khuếch trương lớn hơn được nữa, nên bắt đầu chuyển hướng kinh doanh sang các lĩnh vực khác giống như rất nhiều công ty. Cha Nhiếp Ngôn liền nhớ tới thị trường sôi động của trò chơi hư cấu Tín Ngưỡng, do anh họ của Nhiếp Ngôn là A Sâm phụ trách, một phần của kế hoạch lập tức được đưa tới bàn làm việc của ông.

Hắn không có cách nào khuyên can cha mình, nên chỉ có thể chú ý tới tiến độ công việc của công ty ở trong Tín Ngưỡng, sắp tới sẽ có một lượng lớn tài chính chảy vào tín ngưỡng, phòng nghị sự của Chiến Thần Bộ Lạc đã bắt đầu lên kế hoạch bàn bạc rồi.

Bởi vì sự tranh đoạt ở Tạp La Nhĩ thành quá mức kịch liệt, nên Chiến Thần Bộ Lạc chọn Ni Tác Đức thành, thành phố lớn thứ hai của Cách Lâm Lan đế quốc để làm nơi phát triển, tạm thời sẽ chưa tiếp xúc với Ngưu Nhân Bộ Lạc. Tên công hội vẫn là Chiến Thần Bộ Lạc, không biết kiếp này sẽ phát triển như thế nào, được một lượng lớn tài chính rót vào như thế chắc cũng sẽ không quá kém.

Vào lúc thích hợp, Nhiếp Ngôn sẽ đem hết thảy những gì mình đã xây dựng ở trong trò chơi bàn giao cho cha mẹ. Mai này, lúc Ngưu Nhân Bộ Lạc và Chiến Thần Bộ Lạc kết hợp với nhau cũng sẽ chính là lúc hắn đập tan thế lực của Tào Húc!

Mặt khác điều khiến Nhiếp Ngôn khá yên tâm đó là dưới sự kiên trì của hắn, đám cậu mợ kia không có bước chân vào công ty, mặc dù mấy người họ tới khóc lóc kể lể nhiều lần nhưng đều bị cha Nhiếp Ngôn cương quyết từ chối. Hiện giờ cha mẹ Nhiếp Ngôn cố gắng kiếm tiền là vì cái gì? Trong lòng hai người chỉ có một tâm niệm, đó là tạo nên một cuộc sống tốt đẹp nhất cho Nhiếp Ngôn, nhất là bây giờ Nhiếp Ngôn cũng rất cố gắng, khiến hai người đều vui vẻ trong lòng.

Những người cậu mợ của Nhiếp Ngôn, dù làm sai điều gì, cha mẹ Nhiếp Ngôn cũng đều có thể niệm tình thân thích mà bỏ qua, nhưng đây là bọn hắn đối xử không tốt với Nhiếp Ngôn, là điều không thể tha thứ được. Nhiếp Ngôn là cháu của bọn họ mà bọn họ nỡ đối xử như vậy, thì còn kể họ hàng, tình nghĩa gì nữa!

Vì thế cho dù bọn họ có cầu xin thế nào, cha mẹ Nhiếp Ngôn cũng không cho bọn họ vào công ty.

Nhiếp Ngôn cũng nhờ vậy mà thở dài nhẹ nhõm vì những mầm tai hoạ ngầm này đã bị nhổ đi, họa từ bên ngoài không đáng sợ bằng những u nhọt bên trong! Những người này nếu bước vào công ty của cha mẹ thì đúng là một đám sâu bọ!

Sau khi ghé thăm công ty của cha mẹ, lòng Nhiếp Ngôn thoải mái hơn nhiều. Đã thế trên đường còn nhận được tin, hắn đã mua được hai tòa đấu giá là Tạp La Nhĩ thành Đấu giá hội trung tâm và Tạp La Nhĩ thành Dong binh Đấu giá hội. Giá cả lần lượt là 1700 và 1600 kim tệ, tuy rằng rẻ hơn nhiều so với giá cả của kiếp trước nhưng cũng rất cao rồi. Bởi vì Nhiếp Ngôn một lần tăng giá lên quá cao khiến vài con cá bự đành phải nhả ra, theo bọn họ thấy mấy khối tài sản khác cũng có được tiềm lực phát triển tốt, không kém bao nhiêu so với Tạp La Nhĩ thành Đấu giá hội trung tâm và Tạp La Nhĩ thành Dong binh Đấu giá hội.

Nhưng với ánh mắt nhìn đời qua hai kiếp của Nhiếp Ngôn thì lại khác hoàn toàn, Tạp La Nhĩ thành Đấu giá hội trung tâm và Tạp La Nhĩ thành Dong binh Đấu giá hội nhất định là hai khối tài sản kiếm được nhiều tiền nhất.

Nhìn lại số dư của tài khoản, vẫn còn thừa hơn 2600 kim tệ, còn có thể tiếp tục tranh đoạt một chỗ khác nữa! Trước cứ nhìn thử xem chỗ nào có lợi rồi tính tiếp.

Sau khi về ăn cơm tối xong thì cũng đến lúc log-in, không biết hệ thống sau khi thăng cấp sẽ như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play