Tất cả cùng nhau ào ào chạy về lớp, Nhiếp Ngôn cũng theo vào.
"Này bạn, ngươi có chơi Tín Ngưỡng không?" Địch Hạo ở một bên hỏi. Chủ đề bàn tán hiện nay của mỗi người, cơ bản đều xoay quanh Tín Ngưỡng, Tín Ngưỡng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của rất nhiều người.
Tạ Dao ngồi bên cạnh cũng nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt của nàng cứ dừng trên người Nhiếp Ngôn, nàng cảm thấy Nhiếp Ngôn rất giống người kia, tên đọc lên cũng gần giống, cách thức, ngữ khí nói chuyện cũng giống, còn có một cảm giác quen thuộc sâu sắc.
Có người tính cách trong trò chơi với ngoài đời hoàn toàn khác nhau.
Chẳng hạn như nàng, ở ngoài đời là một Tạ Dao trầm ổn ít nói, nhưng khi đăng nhập tín ngưỡng, con người trở nên sổi nổi, tính cách cũng thoải mái phóng khoáng Trong trò chơi, mọi người dễ dàng cởi bỏ các áp lực tâm lý hơn.
Mà có người thì lại giống vô cùng.
"Đương nhiên là có chơi." Nhiếp Ngôn nói. Đề tài mọi người nói tới nhiều nhất là trang bị và đẳng cấp trong trò chơi, nếu đẳng cấp cao, trang bị tốt liền được mọi người nể nang. Vì thế khi kiếm được hàng ngon là muốn đem ra khoe ngay. Ngẫm ra cảm thấy rất ấu trĩ, nhưng đó lại là chủ đề không thể thiếu được.
"Ngươi cấp mấy rồi?" Địch Hạo nghe Nhiếp Ngôn nói có chơi, lập tức hưng phấn hỏi.
"23 cấp." Nhiếp Ngôn nói. Hiện tại, hắn đúng là mới 23 cấp.
Bên cạnh, vẻ mặt Tạ Dao lộ rõ thất vọng, người kia đã 35 cấp lâu rồi, đẳng cấp hiện tại có khi lại càng kinh khủng hơn, nghe Nhiếp Ngôn nói thì hắn chỉ mới 23 cấp, chẳng lẽ không phải là hắn? Tạ Dao hơi suy nghĩ, ngẫm lại thì với tính cách ẩn mình của Nhiếp Ngôn, không chừng ở ngoài đời hắn sẽ không nói ra đẳng cấp thật.
Vì vậy cũng đỡ thất vọng hơn.
Tâm tình của Tạ Dao sinh ra một mâu thuẫn thật lớn. Nàng vừa hy vọng Nhiếp Ngôn chính là kẻ đó, hai người thật sự rất giống nhau, sự ăn ý quen thuộc này thật ảnh hưởng tới tâm tình của nàng. Nhưng nàng lại vừa hy vọng Nhiếp Ngôn không phải là người đó, nếu thật sự là như vậy, nàng cũng không biết sẽ phải đối mặt với Nhiếp Ngôn như thế nào.
Nếu như hai người gần nhau như vậy ở cả thế giới giả tưởng và ngoài đời thật, có phải cuối cùng nàng và Nhiếp Ngôn sẽ tới với nhau hay không? Nghĩ đến đó tim nàng đập như trống dồn.
Nàng ngưỡng mộ một Niết Viêm đứng đầu bang hội, oai phong một cõi, nhưng dù sao khoảng cách giữa hai người cũng rất xa xôi. Nếu như Niết Viêm đi vào cuộc sống của nàng, nàng phải làm như thế nào?
"Ta 26 cấp, mấy bằng hữu chúng ta thành lập một đội ngũ, tổng cộng có sáu người, lần tới mang ngươi cùng luyện cấp nha." Trong lòng Địch Hạo hơi tự đắc, đẳng cấp của hắn cũng là tương đối cao trong tất cả ngoạn gia rồi, xét trong đám bạn học cũng chỉ vài người có đẳng cấp trên hắn mà thôi. Tâm lý tuổi trẻ, tựu chung đều có lòng ưa hư vinh một chút. Địch Hạo khá chất phác, nhưng cũng không ngoại lệ.
"Được, tới lúc đó thì gọi ta." Nhiếp Ngôn sảng khoái đáp. Đám bằng hữu này của Địch Hạo, kiếp trước đều là bạn tốt của Nhiếp Ngôn, hắn nhất định phải gặp gỡ.
"Hoa khôi đại nhân, ngươi có chơi Tín Ngưỡng không, có muốn cùng đi luôn không?" Địch Hạo có chút chờ mong hỏi thăm, nếu có Tạ Dao gia nhập, đám sói con kia chắc chắn sẽ kêu gào ầm ĩ, tinh thần phấn khởi.
Tạ Dao cười, lắc đầu: "Ta không đi đâu, ngươi có thể gọi nhóm Hạ Linh đi cùng."
Trong lớp rất ít người biết Tạ Dao đang chơi du hí, càng không biết nàng cấp mấy và như thế nào. Ngay cả những nữ sinh đang chơi Tín ngưỡng, đều chưa từng gặp qua Tạ Dao ở trong trò chơi.
"Cũng được, Hạ Linh các nàng có chịu đến không?" Địch Hạo nói, nhìn về bóng người xinh đẹp ở góc phòng phía xa, vẻ mặt hơi khẩn trương.
Nhiếp Ngôn thấy dáng vẻ đó của Địch Hạo, mỉm cười, kiếp trước Hạ Linh và Địch Hạo đều có tình ý với nhau, khi lên đại học vẫn luôn giữ liên lạc, sau này mỗi người làm việc một thành phố khác nhau, xa cách hết tám năm, rốt cuộc mới tu thành chính quả, cũng xem như là "những người hữu tình sẽ thành quyến thuộc."
"Các nàng chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý, chỉ là các ngươi phải chiếu cố mấy nàng một chút, đẳng cấp của các nàng cũng không cao như các ngươi vậy. Ta giúp ngươi hẹn với mấy nàng ấy nha." Tạ Dao nói. Nàng cũng nhận ra là Địch Hạo có ý với Hạ Linh.
"Vậy thì đa tạ hoa khôi đại nhân." Địch Hạo hưng phấn nói, rồi nhìn về phía Nhiếp Ngôn: "Chừng nào thì ngươi có thời gian, ngày mai thế nào? Chúng ta tập hợp lúc bắt đầu trò chơi luôn."
Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, cũng muốn nối lại sợi dây tình cảm với đám người Địch Hạo, chỉ là ngày mai hắn rất bận rộn.
"Cũng được, nhưng ta chỉ có thể cùng chơi chừng hai tiếng thôi, ta và vài người bạn khác đã hẹn trước có việc rồi." Nhiếp Ngôn nói. Hắn có thể tách ra hai tiếng, nhân tiện gặp laị những bằng hữu trước kia. Kiếp trước bọn họ đều chơi cùng nhau hàng ngày, cùng bị Khải Hoàn Đế Quốc đuổi giết, trốn vào tận rừng sâu để luyện cấp. Ngẫm lại khoảng thời gian cùng chung hoạn nạn khi đó, thật là nhớ quá. Không thể vì bản thân phát đạt, mà quên đi các huynh đệ này được, trước cứ gặp mặt bọn họ đã rồi sau đó kéo tất cả vào Ngưu Nhân Bộ Lạc.
"Gì mà bận dữ vậy?" Địch Hạo kinh ngạc hỏi. Bọn họ lấy lý do là giao thiệp với học sinh mới Nhiếp Ngôn để rủ mấy người Hạ Linh cùng nhau luyện cấp. Biểu hiện hôm nay của Nhiếp Ngôn quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt, mọi người đều hiếu kỳ về hắn. Nếu Nhiếp Ngôn đi rồi, bọn họ biết lấy cớ gì để đám Hạ Linh chịu ở lại?"
"Ta đi gặp các ngươi thôi, sau khi ta đi không phải các ngươi vẫn có thể tiếp tục luyện cấp ư? Hôm nào ta lại cùng luyện cấp với các ngươi sau." Nhiếp Ngôn nói. Đây chính là khoảng thời gian hiếm hoi mà Địch Hạo và Hạ Linh ở chung với nhau, hắn không nghĩ lại bị đi tong vì hắn.
Địch hạo suy nghĩ một chút nói: "Vậy cũng được. Ngươi đã vội thế thì ngày mai chúng ta cứ gặp mặt trước, hôm nào lại cùng tụ tập. Chúng ta liên lạc thế nào?"
"Tên của ngươi trong trò chơi là gì." Nhiếp Ngôn hỏi. Nếu tự mình nói ra tên trong trò chơi, chỉ sợ sẽ khiến cả lớp xảy ra động đất. Cuồng tặc Niết Viêm! Có ai không biết, có ai không hiểu chứ. Tuy kiếp trước đã biết tên trong trò chơi của Địch Hạo, hắn vẫn hỏi qua.
"Ta là Cuồng Bạo Chiến Khải, cuồng kiếm sĩ." Địch hạo nói.
"Ngày mai ta sẽ tìm ngươi." Nhiếp Ngôn nói. Hắn không muốn nói những chuyện trong trò chơi ở đây, ngày mai lúc gặp bọn Địch Hạo, cũng sẽ bảo họ giữ bí mật.
"Ngươi còn chưa nói tên trong trò chơi của ngươi là gì?" Địch Hạo hỏi. Bộ dạng Nhiếp Ngôn giữ kín như bưng với những thứ trong trò chơi, khiến hắn hơi hiếu kỳ.
Nhiếp Ngôn cười lắc đầu: "Chúng ta đến lúc đó rồi nói sau."
"Được rồi." Địch Hạo nói một cách bất đắc dĩ. Người này đúng là ra vẻ thần bí mà.
Nếu Địch Hạo biết được tên của Nhiếp Ngôn ở trong trò chơi, sẽ không còn nghĩ như thế.
Nghe Nhiếp Ngôn và Địch Hạo nói chuyện, Tạ Dao nhìn Nhiếp Ngôn, đôi mắt trong trẻo chớp chớp, trong lòng càng hoài nghi, Nhiếp Ngôn vì sao không chịu tiết lộ tên trong trò chơi.
"Ta đi rủ Hạ Linh các nàng." Tạ Dao nói. Trong lòng đắc ý, cho dù ngươi không chịu nói, thì đến khi login tối nay, ngươi cũng phải lộ tẩy thôi, Hạ Linh là bạn thân của ta mà.
Rất nhanh, Địch Hạo nhận được hồi âm của Tạ Dao, Hạ Linh đồng ý rồi, còn có hai nữ sinh khác cùng đi nữa. Các nàng đều khoảng hai mốt, hai hai cấp. Đẳng cấp không cao nhưng cũng không quá thấp.
Chuông vào học vang lên, mọi người đều ngồi xuống chỗ của mình.
Nhiếp Ngôn giả bộ tìm kiếm một chút, đi đến bên cạnh Tạ Dao, cười nói: "Khéo thế, số chỗ ngồi của ta, lại đúng ở bên cạnh ngươi."
Tạ Dao nhìn qua tên trên máy vi tính bên cạnh, đúng là Nhiếp Ngôn. Lúc trước ngồi cạnh nàng là một nữ sinh, về sau chuyển trường, vị trí này cũng bỏ trống, không ngờ lại được xếp cho Nhiếp Ngôn.
Tạ Dao phùng má, làm sao lại trùng hợp như vậy. Cả lớp có ít nhất cũng hơn mười chỗ trống, Nhiếp Ngôn lại ngồi bên cạnh nàng là sao.
Nhiếp Ngôn ngồi xuống bên cạnh, nhìn Tạ Dao, trong lòng thầm nghĩ, này mỹ nhân chung bàn, chúng ta lại ngồi cùng một chỗ.
Mỹ nhân vẫn đó, gần trong gang tấc.
Hắn sẽ không để nàng rời xa nữa.
Nhiếp Ngôn cảm giác mình thật sự may mắn, tuy kiếp trước của hắn chịu nhiều đau đớn nhưng lại được bồi thường bằng cả kiếp này. Có một câu nói rất đúng, ông trời khiến người ta chịu khổ cực, là vì muốn bọn họ càng biết quý trọng những khi hạnh phúc vui vẻ.
Thầy chủ nhiệm Dương Bác Dịch đi từ ngoài vào, nhìn khắp tất cả mọi học sinh trong lớp, ánh mắt dừng lại chỗ Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn đối mặt với thầy không khiếp sợ chút nào, kiếp trước Dương Bác Dịch tuy rất nghiêm khắc nhưng là một người công bằng.
"Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới gia nhập, chắc hẳn mọi người đều đã biết tên cả rồi. Chuyện của Lưu Thụy, ta cũng đã nhận được tin từ phòng y tế, hắn không sao nhưng chắc phải nghỉ ngơi một thời gian. Việc hôm nay ta sẽ không nhắc tới nữa, bởi vì là luận bàn thi đấu chứ không phải ẩu đả với nhau. Căn cứ vào điều lệ tố tụng dân sự, Nhiếp Ngôn không cần phải chịu trách nhiệm về chuyện lần này. Bởi vì Lưu Thụy bị thương, không thể đi học, chức trợ giảng này tạm thời do Nhiếp Ngôn đảm nhiệm, đợi Lưu Thụy trở lại, mọi người sẽ bỏ phiếu bầu cử lần nữa."
Lời của Dương Bác Dịch khiến cả lớp đều xì xào bàn tán, Lưu Thụy xem như xong rồi, ngay cả chức trợ giảng cũng tiêu luôn. Nhưng lại có rất nhiều người thấy hả hê, sự huênh hoang thái quá của Lưu Thụy làm nhiều người khó chịu vô cùng.
Chấp hành trợ giảng, Nhiếp Ngôn mừng thầm trong lòng, sau này hắn sẽ có nhiều cơ hội mượn cớ để tiếp xúc với Tạ Dao rồi. Trợ giảng có quyền bảo học sinh kém ở lại để phụ đạo thêm. Tạ Dao không hề kém, thậm chí còn được xem là ưu tú, chỉ là muốn viện cớ thì rất đơn giản, có một câu nói là "làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật."
Dương Bác Dịch thoáng nhìn qua Nhiếp Ngôn, nói: "Lớp chúng ta có nhiều học sinh rất có tiềm lực, có hi vọng vào được Đệ nhất Học viện quân sự, các ngươi hãy cố gắng nỗ lực, nhưng văn hóa cũng không được yếu kém, muốn vào Đệ nhất Học viện quân sự, cũng phải vượt qua kỳ kiểm tra văn hóa. Bây giờ chúng ta làm thử bài kiểm tra nhập học nào."
Mọi người than thở một tiếng, bài thi dài mấy trang đã hiện lên trên máy vi tính. Tổng cộng có một ngàn hai trăm câu hỏi, toán học, cơ giới lý luận, vật lý vân.. vân.., không sót một môn nào, đề ra cũng rất khó khăn, nhưng đa phần đều là đề bài mang tính thực tế.
Nhiếp ngôn không khỏi cảm khái, đây là cuộc sống thời trung học của hắn!
Hắn quay nhìn Tạ Dao, Tạ Dao đang cúi đầu nhìn màn hình máy tính, ngón tay chạm chạm màn hình, chuyên tâm làm bài. Cảm giác được ánh mắt của Nhiếp Ngôn nhìn sang, đôi mi dài của nàng run nhẹ, biểu thị tâm tình chủ nhân của nó đang bất an cùng hoảng hốt.
"Làm bài cho tốt đi!" Tạ Dao giậm chân, chẳng biết vì sao, nàng lại bị Nhiếp Ngôn nhiễu loạn tâm trí, có thể vì giữa hai người tồn tại thứ cảm giác quen thuộc kia, nên giọng điệu của nàng thiếu đi sự nghiêm khắc, nghe ra lại giống như đang đùa giỡn với người yêu.
Nghe mỹ nhân cùng bàn lên tiếng, Nhiếp Ngôn không dám lỗ mãng nữa, chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính.
Những hình ảnh từ kiếp trước hiện ra, tràn đầy ôn nhu ấm áp, tựa như một dòng suối thanh mát đang chảy qua lòng Nhiếp Ngôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT