- Được, hôm nay tôi mời khách, chúng ta đến khách sạn Thiên Đô, tôi trước nay cũng thật sự chưa từng đến khách sạn năm sao, đến lúc đó mọi người ăn rau cháo cũng đủ rồi...

Trang Duệ thấy trước mặt có nhiều người đang bức bối, vì vậy hắn đưa tay sờ vào chi phiếu trong túi áo, trong lòng lo lắng mười phần nhưng lại lên tiếng đồng ý, nhưng câu nói tiếp theo thật sự làm cho mọi người sững sờ, sau đó tiện đà cười vang.

Đoàn người nhanh chóng tiến về khách sạn Thiên Đô, bữa cơm trưa ngày hôm nay cũng không ai tiết kiệm cho Trang Duệ, ai cũng chọn món đắt tiền và xa hoa một chút, ngay cả Lôi Lôi và Tần Huyên Băng cũng cười đùa muốn ăn vi cá canh yến làm cho Trang Duệ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Nếu không phải trong túi áo có hai chục ngàn và một tờ chi phiếu hơn ba triệu, chỉ sợ chưa kịp đợi đến khi món ăn được đưa lên thì hắn đã trốn mất dạng rồi.

Sau khi ăn xong bữa cơm này thì Trang Duệ mới cảm thấy tờ chi phiếu hơn ba triệu trong túi của mình cũng không phải số tiền lớn quá mức như trong tưởng tượng, vì lúc tính tiền thì hắn phát hiện hơn hai chục ngàn tiền lương tích góp trong những năm tháng làm việc chỉ đủ để trả tiền ăn, với suy luận này thì hơn ba triệu cũng chỉ đủ để ăn cơm nơi đây vài tháng mà thôi.

Nhưng bữa cơm này cũng có chút thu hoạch, đó là Trang Duệ rõ ràng cảm giác được thái độ của Tần Huyên Băng với mình hình như tốt lên khá nhiều, trong bữa cơm đã vài lần khen ngợi những nhận thức của hắn trên phương diện đồ cổ. Tuy hắn tự nhận chưa từng dám có tâm tư với người phụ nữ xinh đẹp và lạnh băng này, nhưng bây giờ được mỹ nhân ưu ái thì hắn cũng cảm thấy lâng lâng, hơn hai chục ngàn bỏ ra cho một bữa cơm cũng không phải quá khó chịu.

- Tiểu tử cậu cười toét cả miệng ra, có phải là nghĩ đến mỹ nữ khối băng không? Ngày mai các cô ấy sẽ đến Nam Kinh, nếu không thì tối nay tôi lại hẹn bọn họ, để cho cậu có cơ hội?

Trên đường đưa Trang Duệ về nhà, Lưu Xuyên vừa lái xe vừa nói.

- Lo mà lái xe của cậu đi, ngày mai chẳng phải chúng ta sẽ đến Tây Tạng sao? Cậu đã chuẩn bị xong chưa?

Trang Duệ cũng không muốn thảo luận với Lưu Xuyên về vấn đề này, vì chưa nói được vài câu thì đã bị Lưu Xuyên dùng từ xử nam để cười nhạo mình. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Hì hì, cậu cứ yên tâm, sáng mai tôi đến đón, tôi cần phải ra ngoài mua vài sản phẩm chuẩn bị, đúng rồi, đến lúc đó sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ.

Lưu Xuyên giẫm phanh lại, xe dừng vững vàng dưới nhà Trang Duệ, hắn dùng giọng thần bí nói.

...

- Này tiểu tử, đây là buổi sáng mà cậu nói sao?

Trang Duệ nhìn đồng hồ và thật sự bực bội, chính mình tám giờ sáng đã thức dậy đợi Lưu Xuyên, mãi mà chẳng thấy bóng dáng của đối phương ở đâu, điện thoại cũng không thông, luôn nhắc rằng "số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được", mãi đến mười hai giờ trưa thì tên khốn kia mới lộ diện.

- Hì hì, anh em, đừng nóng, tôi cũng phải đưa hai vị tiểu thư ra sân bay, chuyện của chúng ta dời sang xế chiều, chậm trễ không mất bao nhiêu thời gian.

Lưu Xuyên vừa vào cửa chính là cúi đầu thở dài, điều này làm cho Trang Duệ dù có lửa giận cũng không bộc phát được. Thật ra tối qua Lưu Xuyên điện thoại "hâm nóng" tình cảm với Lôi Lôi, sau đó quên xạc pin, buổi sáng đưa Lôi Lôi và Tần Huyên Băng ra sân bay mới nhớ cuôc hẹn vào buổi sáng với Trang Duệ, nhưng chuyện bạn bè và chuyện người yêu thì bên nào quan trọng hơn? Lưu Xuyên suy xét một giây đồng hồ, sau đó lựa chọn Lôi Lôi.

- Đại Xuyên, Tiểu Duệ, có gì cơm nước xong rồi nói sau...

Trang Mẫu thấy hai tiểu tử kia đang vui đùa ầm ĩ ngoài cửa thì mở miệng hô.

- Đại Xuyên, cậu và Tiểu Duệ đi Tây Tạng, trên đường đi nên cẩn thận một chút, đoạn đường này vài ngàn kilomet, trên đường đi nếu có mệt thì nghỉ ngơi, cũng đừng lên lái xe lúc mệt mỏi.

Sau khi dùng cơm xong thì Trang Mẫu vừa thu dọn bát đũa vừa dặn dò Trang Duệ và Lưu Xuyên, chuyện đi Tây Tạng thì hôm qua Trang Duệ đã nói với Trang Mẫu, tuy Trang Mẫu gần đây rất yên tâm về con trai của mình nhưng con đi xa thì mẹ luôn lo lắng, lái xe đến một nơi xa như vậy bà vẫn không thể không lo.

- Mẹ nuôi, không có việc gì, năm ngoái con chạy đến Vân Nam, còn xa hơn cả Tây Tạng, mẹ cứ chờ ở nhà, chúng con về sẽ mang theo Tuyết Liên Thiên Sơn và Hồng Hoa Xá, đảm bảo cho mẹ trẻ như gái hai mươi.

Lưu Xuyên vừa lên tiếng chọc cười Trang Mẫu vừa kéo Trang Duệ xuống lầu, vì từ nhỏ hắn đã được nghe cả mẹ ruột và mẹ nuôi lên tiếng "dạy bảo" nên lúc này vừa thấy "dấu hiệu" là hắn đã đau đầu.

Sau khi lên xe thì Lưu Xuyên chạy thẳng ra ngoài thành phố, Trang Duệ nhìn tuyến đường và biết có lẽ là lên vân vụ sơn trang. Quả nhiên mười phút sau thì Lưu Xuyên thật sự lái xe đến bên ngoài cổng Vân Vụ sơn trang.

Vân Vụ sơn trang nằm ở vùng giao tiếp giữa hồ Vân Long và núi Vân Long Sơn, là một khu dân cư xa hoa chỉ có ba mươi hai biệt thự. Ba mươi hai biệt thự này được xây dựng trên khu đất hơn sáu chục ngàn mét vuông, hơn nữa hoàn cảnh phụ cận lại rất đẹp, Vân Long Sơn, hồ Vân Long, hồ Tiểu Nam đều là thắng cảnh du lịch, tài nguyên du lịch phong phú, từ xưa là vùng bảo địa phong thủy đối với nhiều văn nhân mặc khách, phú quý thân hào.

Hơn nữa vài năm gần đây chính quyền đã nghiêm khắc hạn chế sử dụng thắng cảnh du lịch ở những vùng gần hồ Vân Long, làm cho tài nguyên đất ở đây ngày càng khan hiếm, vì vậy mà Vân Vụ sơn trang càng thêm thần bí trong suy nghĩ của nhiều người, mà thân phận của chủ nhân ba mươi hai căn biệt thự nơi đây cũng được mọi người bàn tán.

Trang Duệ trước kia nghe nói một căn biệt thự rẻ nhất nơi đây cũng có giá hơn một trăm triệu, cứ như vậy mà có nhiều người xem đó là biểu tượng thân phận. Lúc đó hắn nghe thấy vậy mà cực kỳ líu lưỡi, tuy nơi đây nổi tiếng như vậy nhưng lúc này cũng là lần đầu tiên hắn được đi vào.

Công tác bảo vệ của Vân Vụ sơn trang rất chặt chẽ, sau khi xem xét chứng minh của Lưu Xuyên và Trang Duệ thì bảo vệ ngoài cửa dùng bộ đàm điện thoại cho hộ gia đình ở bên trong, lúc này mới cho bọn họ đi qua. Nhưng xe của hai người bọn họ bắt buộc phải để lại nơi bãi đậu xe, một chiếc xe điện bình thường đưa bọn họ đi vào bên trong.

Sau khi tiến vào sơn trang thì Trang Duệ chợt phát hiện cây cối nơi đây phần lớn là có xuất xứ từ phương nam, tuy bây giờ là vào đông và phần lớn cây cối đều trụi lủi nhưng sau khi tiến vào sơn trang thì giống như đi vào hai thế giới, vì ngay cả cỏ cũng là loại chịu rét. Lúc này đưa mắt nhìn lại thì thấy khắp nơi đều là màu xanh, một vùng tràn đầy sức sống làm cho tâm tình người ta không khỏi trở nên thoải mái.

Những biệt thự bên trong cũng khá đặc sắc, tuy nhìn bề ngoài đại khái là giống nhau nhưng những phần nhỏ khác lại có chút thay đổi, ví dụ có người sửa cổng nhà mình thành kiểu phương Tây, cũng có người xây hòn non bộ, kiến trúc cổ...

Trang Duệ thậm chí thấy trước một căn biệt thự còn có một mảnh đất trồng rau, bên trên còn đắp màng nhựa mỏng như một nhà nông chính hiệu, vì vậy mà hắn thật sự không biết nói gì hơn, đám người có tiền thật sự có ham mê khác người.

- Tiểu tử cậu đúng là, có chuông mà không dùng, đập cửa làm gì?

Cửa chính mở ra, bên trong có người ra đón, Trang Duệ đưa mắt nhìn, không khỏi sững sờ, lại là người quen...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play