Dưới ánh đèn trong phòng, vẻ mặt của Hứa Vĩ thật sự trắng bệch không còn chút máu, lúc này Tần Huyên Băng xinh đẹp đứng trước mặt hắn lại giống như một hình tượng ác ma hung ác và đáng sợ. Hắn biết rõ những chuyện xay ra hôm nay nếu truyền ra ngoài thì sẽ là phiền toái không nhỏ với công ty châu báu Hứa Thị, tuy tốn chút tiền và sử dụng quan hệ thì có thể giải quyết được vấn đề, nhưng đối với bản thân hắn thì thật sự là phiền toái cực lớn, có khả năng hắn sẽ rời khỏi vị trí giám đốc công ty ở Hoa Đông.
Hứa Vĩ không biết vì sao Tần Huyên Băng lại châm chích mình như vậy, tục ngữ nói: "Làm việc không nên quá tuyệt tình, làm người cần phải chừa lại ba phần", mình và cô ta không thù oán, hơn nữa từ đầu đến giờ mình luôn bợ đỡ nịnh nọt nàng, không ngờ đối phương lại là một người phụ nữ lòng dạ rắn rết. Hắn nghĩ đến đây mà ánh mắt nhìn về phía Tần Huyên Băng không khỏi tràn đầy oán độc.
Phần lớn những loại người như Hứa Vĩ đều coi mình là trung tâm trong những trường hợp như thế này, cho đến bây giờ hắn đều có thói quen đẩy sai lầm ra khỏi người mình, hắn cũng không muốn nghĩ, nếu như mình không mời Tần Huyên Băng xem xét vật phẩm, như vậy đối phương cũng sẽ không tuyệt tình như thế.
Thật ra trong nghề thiết kế châu báu thì nhờ vào lý niệm của người khác để thiết kế sản phẩm mới cũng có thể tiếp nhận được, nhưng nhà thiết kế Carol Bonnie kia căn bản là trực tiếp sử dụng khuôn mẫu trang sức của Tần Huyên Băng vào năm ngoái, không có chút cải biến nào. Khốn nổi người kia lại dùng bạch kim và kim cương với phẩm chất cực kém, điều này làm cho Tần Huyên Băng thật sự cảm thấy khó tiếp nhận.
Mặt khác trong lòng Tần Huyên Băng còn có chút cảm xúc mà chính mình còn chưa hiểu, không biết vì sao khi nàng thấy Trang Duệ rõ ràng là tri thức uyên bác nhưng lại rất ẩn nhẫn thì chợt bức bối, mà thấy Hứa Vĩ vài lần khiêu khích Trang Duệ thì cũng phiền chán, nhưng nàng cũng quên vài ngày trước mình cũng có cảm giác giống như Hứa Vĩ với Trang Duệ.
Còn Tần Huyên Băng mở miệng muốn giám định châu báu mà Hứa Vĩ mang đến, chẳng qua nàng chỉ muốn xem xét trình độ thiết kế của công ty châu báu Hứa Thị, vì vậy mà suy đoán xu thế của các nhà sản xuất châu báu trong nước. Nào ngờ giả Lý Quỳ và gặp được Lý Quỳ thật, chỉ có thể nói hôm nay Hứa Vĩ ra khỏi cửa mà không xem giờ, là số con rệp mà thôi.
- Tần tiểu thư, cá nhân tôi thật sự không biết nhà thiết kế Carol Bonnie sao chép tác phẩm của cô, lúc này tôi cũng xin cảm ơn vì cô đã vạch mặt một tên lường gạt, sau khi tôi về sẽ lập tức báo cáo cho tổng bộ công ty, cũng sẽ ngừng công tác tuyên truyền với sản phẩm này, nếu như cô còn có yêu cầu gì khác thì có thể nói ra, chúng tôi sẽ chăm chú suy xét.
Hứa Vĩ ngồi lên vị trí giám đốc công ty châu báu Hứa Thị ở Hoa Đông thì có chút nhanh trí, những câu nói của hắn cực kỳ có trình độ, không những trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa còn đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề, xem như có đủ thành ý. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ mong quý công ty có thể thực hiện mua bán công bằng, đừng nên làm ra những chuyện gạt người, còn Carol Bonnie, hắn sau này sẽ không tiếp tục xuất hiện trong ngành sản xuất châu báu.
Tần Huyên Băng nhàn nhạt hiểu rõ và trả lời, nàng có thể đưa ra phán đoán đại khái vê thị trường châu báu trong nước nhờ vào thủ đoạn kinh doanh của công ty Hứa Vĩ. Thương nhân thích lãi nặng, điều này không đáng trách, nhưng vì lợi mà mất nghĩa là hành vi rất ngu ngốc, nàng tin chắc những công ty như vậy sau này sẽ chỉ ăn vào quả đắng.
Còn nhà thiết kế người Anh đã sao chép tác phẩm của mình, Tần Huyên Băng cũng căn bản không quan tâm, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì tin chắc sẽ không còn ai thuê kẻ này về làm, đặc biệt là ngành sản xuất châu báu trong nước, nếu không có chữ tín thì căn bản đừng hòng còn chỗ dựa. Thường chỉ vì một nguy cơ danh dự nho nhỏ cũng đủ làm suy sụp một nhãn hiệu, vào thời điểm này các xí nghiệp trong nước đều đang cố gắng tạo nên thương hiệu cho mình nhưng lại quên mất quá trình bảo vệ nó.
- Ông chủ Lữ, chú xem...
Hứa Vĩ khi thấy Tần Huyên Băng không chịu nói ra điều kiện thì trong lòng thật sự cảm thấy không ổn, vì vậy hắn nhìn về phía Lữ lão gia tử, hy vọng đối phương có thể giảng hòa giúp mình. Thật ra hắn cũng không biết Tần Huyên Băng cũng chẳng còn ý nghĩ truy đuổi sự việc này, đối với nàng và Lôi Lôi thì thị trường châu báu trong nước càng hỗn loạn thì cơ hội phát triển sau khi tiến vào thị trường này sẽ càng lớn.
Lữ lão gia tử vốn trầm mặc không nói gì, vì tất cả là do Hứa Vĩ mang đến, không những lấy ra hàng nhái còn là sản phẩm sao chép của người khác, trình diễn vở kịch Lý Quỳ đánh Lý Quỳ. Lão đã sớm cảm thấy mất mặt, nếu không phải vì chính mình là người mời đối phương đến, sợ rằng lão đã lên tiếng từ lâu rồi.
Lúc này nghe thấy Hứa Vĩ lên tiếng như muốn cầu cứu, Lữ lão gia tử không nhịn được phải quát lớn một tiếng nói:
- Tiểu Hứa sau khi quay về nên xem xét lại phẩm chất của sản phẩm, nếu không sau này tiến vào thị trường Bành Thành, tôi là người đầu tiên không đồng ý.
Lữ lão gia tử nói lời này đã rất rõ ràng, nói anh là người làm ra hàng giả hàng nhái thì đừng mong thông qua quan hệ với tôi để tuồn vào thành phố Bành Thành. Câu nói này của lão làm cho vẻ mặt Hứa Vĩ chợt đỏ chợt trắng, cực kỳ xấu hổ.
- Vậy chúng ta bây giờ đi dùng cơm, coi như tôi bồi tội với Tần tiểu thư...
Hứa Vĩ còn cố gắng làm ra động tác cuối cùng, chỉ cần Tần Huyên Băng tỏ vẻ sẽ không truy cứu chuyện sao chép tác phẩm, như vậy dư vị có đường sống trong công ty sẽ tăng lên. Còn chuyện hàng nhái thì là hiện tượng phổ biến trong tất cả các ngành sản xuất, chỉ cần có chút phương án xử lý ở truyền thông, người tiêu thụ sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu nổi.
- Không cần...
Tần Huyên Băng thẳng thừng cự tuyệt lời mời của Hứa Vĩ, tuy bữa cơm này thật sự phải do Hứa Vĩ phụ trách.
- Hứa tiên sinh có lẽ bây giờ còn nhiều việc cần xử lý, bữa cơm này xem như thiếu nợ, sau này nếu có cơ hội sẽ bổ sung sau.
Tống Quân là người làm chủ đã mở miệng nói, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu với Hứa Vĩ, vì là người sưu tầm đồ cổ, đã nhiều lần bỏ tiền đóng học phí, vì thế mà căm thù đám người chế tạo hàng giả đến tận xương tủy. Lúc này công ty của Hứa Vĩ làm nhái sản phẩm của người ta, điều này làm cho Tống Quân rất xem thường.
Sau khi nghe được lời nói của Tống Quân thì Hứa Vĩ cũng không còn mặt mũi nào ở lại, chỉ có thể nói vài câu rồi cáo từ bỏ đi, nhưng sau khi rời khỏi phòng thì trong mắt hắn chợt lóe lên cái nhìn lạnh lẽo, hắn đã ghi hận những người ở chỗ này.
Sau khi Hứa Vĩ rời khỏi phòng thì bầu không khí đã bình thường trở lại, Lưu Xuyên cười hì hì nói với Trang Duệ:
- Tên khốn kia chỉ nhìn qua là thấy không vừa mắt rồi, bây giờ thì tốt lắm, thế giới đã thanh tĩnh. Đúng rồi, Mộc Đầu, tên kia nãy giờ luôn gây khó cho cậu, vùa rồi còn mở miệng lớn tiếng với Tần tiểu thư, cậu xem, trưa nay cậu phải mời mọi người dùng cơm đấy.
- Đại Xuyên nói rất đúng.
- Đúng vậy, Tiểu Trang, cậu đã kiếm được một món tiền lớn từ bản thảo, còn nhiều hơn lợi nhuận vài năm qua của tôi, giữa trưa nhất định phải mời khách mới được.
Mọi người đều ồn ào Trang Duệ phải mời khách.