Tuy hai tấm thẻ không quá nặng nhưng ở trên tay Lão Tam lại giống như có thiên quân, làm hắn thật sự không thở nổi, hắn biết rõ Trang Duệ quan tâm đến mình, nhưng phần nhân tình này là quá nặng rồi.
- Được rồi, Lão Tam, đã đưa thì cậu cứ cầm, đừng tiếp tục làm kiêu nữa, Lão Yêu bây giờ là đại tư bản, nghe nói còn mở Ngao viên và xưởng sửa chữa xe hơi, đừng khách khí với cậu ấy. À, sau này sinh một đứa trẻ mập mạp cho các anh đây làm cha nuôi nhé?
Nhạc Kinh thấy vành mắt Lão Tam có hơi đỏ lên giống như muốn động cảm tình thì vội vàng cầm lấy một tấm thẻ rồi khoa trương nhét vào trong túi, sau đó còn nhìn quanh quanh vài lần, giống như đề phòng sợ bị cướp, điều này làm cho mọi người cười ha ha, vì thế mà bầu không khí ngưng trọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Thật ra cũng không trách được Lão Tam kích động, lần đầu tiên khi Trang Duệ có được ba triệu rưỡi thì biểu hiện cũng không mạnh hơn Lão Tam là bao nhiêu, cảm giác đó thật sự giống như trúng xổ số, có cảm giác giống như một ngôi sao trên trời rơi xuống đầu mình vậy.
- Cậu Trang, sao lại ngồi đây rồi?
Khi đám người Trang Duệ đang ăn dưa hấu thì một âm thanh chợt vang lên.
- Hì, anh Mã, anh cũng đến rồi à? Thu hoạch thế nào rồi?
Trang Duệ nhìn lại, tên mập lúc này đang vã mồ hôi mang theo cô gái trẻ đi vào lều, trên người thật sự là sũng mồ hôi.
Tên mập đi vào cũng không khách khí mà lấy dưa hấu ra ăn, sau đó đưa cho Yến Tử một miếng, sau khi ăn xong thì lau miệng nói:
- Khỏi phải nói, hôm nay thật sự không may, vị chuyên gia đổ thạch đêm qua không biết ăn phải thứ gì mà sáng sớm hôm nay bị tiêu chảy, không còn cách nào khác chỉ có thể đưa đến bệnh viện truyền nước, còn tôi thì đi dạo một vòng.
Những mao liêu tốt đều được coi là "thầm tiêu", hội chợ có ba ngày thầm tiêu, tên mập cũng không quá nóng nảy, qua hô nay còn hai ngày nữa, hắn chủ yếu đặt tiền ở mao liêu thầm tiêu, vì nó là các mao liêu được "mở cửa sổ" và có biểu hiện tốt, thích hợp dùng để trữ hàng.
- Với ánh mắt của anh Mã, còn cần phải mang theo chuyên gia làm gì, tự mình xem xét chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Trang Duệ biết ánh mắt của tên mập là cực cao, vì vậy mới nói như thế.
- Cậu Trang, mỗi ngành đều có sự chuyên biệt, một người mập như tôi nếu nhìn sai thì thật sự là có hại.
Tên mập nói ra lời này cũng không sai, trước kia hắn chơi đồ cổ có thể nhìn vào biểu hiện của đám người tham gia đấu giá để biết thật giả thế nào, nhưng mao liêu này dù là người trong nghề cũng không thể chắc chắn mười phần sẽ có phỉ thúy, cho nên tên mập cũng không thể tự mình gắng gượng được.
- Đúng rồi, cậu trang, đây là quầy số mười ba phải không? Tôi vừa đến thì nghe nói ở đây có người đổ thạch thắng, lúc này mới chạy đến xem, tình huống là thế nào? Giới thiệu cho tôi biết với?
Tên mập nói mfa ánh mắt nhìn qua những tấm card ngân hàng trên bàn, sau đó nhìn biểu hiện của Trang Duệ, cuối cùng hắn trợn trừng mắt nói:
- Cậu Trang, chẳng lẽ...Chẳng lẽ người đổ thạch thắng vừa rồi lại là cậu?
Trang Duệ cười khổ một cái rồi nói:
- Thật sự đúng là tôi, nhưng cũng không lời quá nhiều, tổng cộng chỉ ba triệu, cũng không thể lọt vào mắt của anh Mã được.
- Này tiểu tử, sao cậu lại may mắn như vậy? Không được, cậu phải chọn cho tôi một khối mao liêu mới được.
Tên mập đảo mắt đánh giá Trang Duệ từ trên xuống dưới, thật sự làm cho Trang Duệ có chút khúc mắc, dù là ai thì cũng có bí mật, tóm lại là sợ người ta nhìn ra, vi vậy hắn vội vàng nói:
- Anh Mã, tôi chọn mao liêu cho anh cũng không có vấn đề, nhưng nếu không có gì thì anh cũng phải chấp nhận đấy nhé?
- Cũng được, với chuỗi hạt thiên châu của Phật sống trên tay cậu, muốn thua cũng khó.
Tên mập nói ra lời này thật sự làm cho Trang Duệ thở dài một hơi, xem ra người quen đều quy vận may của hắn cho chuỗi hạt thiên châu.
Khi Trang Duệ nói chuyện phiếm với tên mập họ Mã thì không chú ý ở cách quầy mười ba không xa có một cặp mắt ác độc đang nhìn chằm chằm vào mình, trong án mắt đó còn có chút khó tin.
Hứa Vĩ vừa rồi nghe thấy tiếng pháo nổ thì chạy đến, tuy vào hơi trễ nhưng vẫn thấy tình huống Trang Duệ và Tề lão mua bán phỉ thúy, sau đó hỏi thăm người bên cạnh mới biết Trang Duệ chỉ mất mười ngàn để đổ thạch ra phỉ thúy. Điều này làm Hứa Vĩ nhớ đến đợt đổ thạch thua ba triệu ở Nam Kinh, hắn càng thêm oán hận.
- Con bà nó, tên Đại Bưu kia làm ăn không ra hồn, tên kìa nào có giống như bị thương? Truyện được copy tại Truyện FULL
Hứa Vĩ thầm oán giận.
Đứng bên cạnh Hứa Vĩ còn có hai người, một ông lão hơn sáu mươi, đây là chuyên gia đổ thạch mà gia tộc của hắn cử đến tham gia hội chợ Bình Châu, người còn lại là một ông lão cũng hơn sáu mươi, mái tóc hoa râm, mặc áo quần luyện công màu trắng, hai mắt nhìn quanh mang theo khí thế khó tả, có lẽ là một người thành danh.
- Đi thôi, đến quầy hàng có người vừa đổ thạch thành công xem thế nào, thầy Triệu, lần này kính nhờ anh.
Ông lão mặc quần áo luyện công dùng giọng nhàn nhạt nói một câu, sau đó dẫn đầu nhóm người đi về phía Trang Duệ.
Ông lão kia chính là người cầm lái của công ty châu báu Hứa Thị, đại bản doanh của công ty đặt ở Nghiễm Châu, vốn là người khác đến tham gia hội chợ, nhưng ngày hôm qua Hứa Chấn Đông nhận được vài cuộc điện thoại, yêu cầu ngưng cung cấp nguyên liệu, hơn nữa lại không nói rõ nguyên nhân.
Vài tháng trước công ty châu báu Hứa Thị đến đấu giá phỉ thúy ở Myanmar cũng về tay không, bỏ ra hơn vài chục triệu để mua nguyên liệu nhưng cũng chỉ lấy được thành phẩm hơn vài chục triệu, đây là một đả kích rất lớn với công ty, vì thế có thể nói Hứa Vĩ mất ba triệu đổ thạch ở Nam Kinh cũng căn bản không tính là gì.
Công ty tổn thất khá nặng ở Myanmar, hơn nữa nguồn cung cấp nguyên liệu trong nước cũng hủy hợp đồng, vì vậy mà công ty rơi vào tình cảnh túng quẫn, vì thế Hứa Chấn Đông mới tự mình ra mặt, hy vọng sẽ có thể thu mua được phỉ thúy tốt ở hội chợ Bình Châu, để cứu hỏa vào lúc nguy cấp.
Hứa Vĩ là cháu ruột của Hứa Chấn Đông, dù hắn vừa về nước không lâu, dù trong thời gian nửa năm qua đã làm ra không ít chuyện, nhưng Hứa Chấn Đông vẫn ký thác vào hắn kỳ vọng rát cao. Lão đưa hắn đến Tây Bắc cũng vì muốn rèn luyện, cho nên lần này đưa đến hội chợ đổ thạch, muốn hắn tiếp xúc những tri thức và các đồng môn chuyên nghiệp trong ngành ngọc thạch.
- Ủa, Hứa Vĩ, sao còn chưa đi?
Hứa Chấn Đông đi ra ngoài bảy thước, khi lão quay đầu nhìn lại thì thấy Hứa Vĩ vẫn còn đứng yên tại chỗ, vì vậy mà không khỏi nhíu mày.
- À, cháu đến đây bác.
Hứa Vĩ thật sự không muốn đến quầy hàng số mười ba, vì như vậy hắn sẽ đối diện với Trang Duệ, dù khi Đại Bưu ra tay thì hắn cũng không xuất hiện, nhưng tỏng lòng hắn có mười phần khẳng định Trang Duệ biết những gì xảy ra ở sân bay là do mình làm. Nhưng tục ngữ có câu có tật giật mình, Hứa Vĩ cũng không muốn tiếp xúc chính diện với Trang Duệ.
Trang Duệ đang cùng tán gẫu với tên mập họ Mã, hắn đột nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, vì vậy mà xoay người nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Hứa Vĩ. Lúc này lửa giận trong lòng hắn chợt bùng lên, vì thế chợt đứng lên nói:
- Hứa Vĩ.
Hứa Chấn Đông đi đầu nghe được tiếng gọi thì nhìn thoáng qua Trang Duệ, sau đó nói với Hứa Vĩ ở sau lưng:
- Hứa Vĩ, gọi tôi hay gọi cậu? Nếu là bạn bè của cậu thì cứ đi lên chào hỏi, tôi và thầy Triệu sẽ đi xem mao liêu.
Hứa Vĩ cố gắng đi sau lưng Hứa Chấn Đông để tránh gặp Trang Duệ, không ngờ lúc này vẫn bị đối phương phát hiện ra, vì vậy trong lòng thầm kêu khổ, hắn sợ bác biết mình có mâu thuẫn với Trang Duệ vì vậy mới kiên trì đi về phía trước.
- Tên kia là Hứa Vĩ sao? Lão Yêu, có phải tên khốn đã ám hại cậu ở sân bay không?
Sau khi nghe Trang Duệ nói ra cái tên Hứa Vĩ, Lão Tam cũng đứng lên, mặt mũi tràn đầy tức giận.
Tiểu Bạch Sư giống như cũng cảm nhận được địch ý của Trang Duệ, vì vậy mà trong miệng phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình bóng đang đi về phía bên này.
Trang Duệ nhìn thấy bộ dạng của Lão Tam và Tiểu Bạch Sư thì lửa giận trong lòng giảm xuống rất nhiều, không phải hắn không muốn dạy cho Hứa Vĩ một bà học vào lúc này, chỉ sợ Tiểu Bạch Sư bùng lên dã tính sẽ xé xác Hứa Vĩ. Phải biết rằng gần đây tuy Tiểu Bạch Sư rất biết nghe lời, nhưng nếu nó trở nên điên cuồng thì sợ rằng Trang Duệ cũng không có năng lực cản lại, nếu là như vậy thì thật sự là được không bù mất.
- Tam ca, đừng kích động, tôi tự mình giải quyết.
Trang Duệ đẩy Lão Tam ngồi xuống ghế, sau đó chính mình đi đến đối diện với Hứa Vĩ.
- Thì ra là giám đốc Hứa, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm người. Đúng rồi, giám đốc Hứa thật là chuyên nghiệp, ngày hôm qua vừa xuống máy bay thì hôm nay đã đến hội chợ giao dịch này, chậc chậc, đúng là bội phục.
Trang Duệ nói làm cho Hứa Vĩ thật sự giật mình:
"Chẳng lẽ ngày hôm qua hắn nhận ra mình?"
Hứa Vĩ thấy bên trong có vài ánh mắt bất thiện nhìn mình, hắn thật sự cảm thấy hối tiếc vì đi vào chỗ này, vì nếu có xích mích thì mình là người chịu thiệt nhiều nhất.
Hứa Vĩ cố gắng áp chế khủng hoảng, hắn tỏ ra không thể giải thích được nói:
- Ông chủ Trang hôm qua thấy tôi sao? Không thể nào, tôi đã đến Nghiễm Châu một tuần trước, có thể là anh nhận lầm người rồi.
Trang Duệ nhìn bộ mặt dối trá của Hứa Vĩ mà phải cố gắng rất nhiều mới áp chế kích động muốn đấm vào mặt đối phương, hắn thầm tính toán, vì sao mới có thể báo thù một chưởng của tên khốn nơi sân bay.
Chuyện cắt đứt nguồn cung nguyên liệu cho công ty Hứa Thị thì Trang Duệ đã nhờ Cổ lão gia tử, nhưng dù như vậy cũng không thể nào giải được lửa giận của Trang Duệ với Hứa Vĩ.
- Ông chủ Trang, tôi còn phải đi chọn mua mao liêu, nếu hôm nào có thời gian tôi sẽ làm chủ mời mọi người làm vài ly, chút hiểu lầm trước kia xem như cho qua.
Khi thấy vẻ mặt âm tình bất định của Trang Duệ thì Hứa Vĩ có chút chột dạ, vì thế vội vàng cười ha hả rồi xoay người bỏ đi.
- Chọn mua mao liêu sao?
Trang Duệ nhìn Hứa Vĩ xoay người bỏ đi mà khóe miệng xuất hiện một đường vòng cung.
Một chưởng ở sân bay ngày hôm qua chính là quả đắng mà hai mươi năm qua Trang Duệ mới phải nếm trải, nếu như không phải có linh khí, chỉ sợ sẽ phải nằm trên giường vài tháng, vì không tìm thấy Hứa Vĩ nên Trang Duệ cũng muốn cho qua.
Ngày hôm qua sau khi quay về khách sạn thì Trang Duệ nói ra mâu thuẫn của mình với Hứa Vĩ cho Cổ lão gia tử.
Cổ lão gia tử rất quan tâm đến đứa cháu Trang Duệ, sau khi được nghe những gì đã xảy ra thì lập tức gọi điện thoại đến cho vài công ty cung cấp nguyên liệu châu báu lớn trong nước, chặt đứt nguồn cung cấp ngọc thạch của công ty Hứa Thị. Lúc đó Trang Duệ cũng có mặt ở bên cạnh, vì vậy hắn cũng đoán được vài phần mục đích của nhóm người Hứa Vĩ đến đây hôm nay.
Trang Duệ từ nhỏ đã không thích bạo lực, tuy đã không ít lần đánh nhau nhưng đều là vì Lưu Xuyên quá xúc động, chỉ nói vài câu đã muốn đánh người, tất nhiên hắn là huynh đệ tất nhiên sẽ phải giúp người của mình.
Nhưng sau này Trang Duệ luôn thích tính toán để cho đối phương phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không nói nên lời, như vậy hắn mới cảm thấy khoái cảm của sự trả thù.
Đánh chỉ có thể làm cho ngươi đau đớn mười ngày nửa tháng, giống như loại người Hứa Vĩ, nhất định là không nên đánh. Trang Duệ đã có một biện pháp, nhưng có thực hiện được hay không thì còn phải xem tâm lý khao khát của công ty Hứa Thị với châu báu là thế nào.
Sau khi có quyết định thì Trang Duệ ngôi xuống đối diện và nói với Lão Tam đang tức giận:
- Tam ca, phía sau chiếc xe của tôi có một khối mao liêu, anh giúp tôi đưa đến đây, hôm nay tôi khá may mắn, chúng ta sẽ mở thêm một khối mao liêu nữa.
- Bây giờ cậu còn có tâm tư cắt đá nữa sao?
Lão Tam thật sự khó hiểu, ngày hôm qua tên khốn kia rõ ràng chĩa mũi dùi vào Trang Duệ, lúc này thấy kẻ thù đến, không ngờ Trang Duệ lại còn có ý muốn mở mao liêu.
Nếu nói có người hiểu rõ Trang Duệ nhất ngoài Lưu Xuyên thì chỉ có thể là Dương Vĩ, sự việc xảy ra hôm qua Dương Vĩ cũng được biết, nhưng hắn cũng biết với tính cách của Trang Duệ thì sẽ tuyệt đối sẽ báo oán. Vừa rồi hắn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Trang Duệ, trong lòng cũng hiểu rõ vài phần.
Dương Vĩ nhìn ra vài phần mánh khóe vì vậy mà há miệng hét lên với Lão Tam:
- Lão Tam, cậu khi nào thì thấy Lão Yêu thích chịu thiệt thòi? Bảo cậu đi thì cứ đi, đừng nói nhảm.
Trang Duệ thấy Lão Tam vẫn có vẻ không tình nguyện thì mở miệng nói:
- Tam ca, đi thôi, tôi đã có toan tính chắc chắn rồi.
Lão Tam nghe nói như vậy thì thầm hiểu ra, thì ra Trang Duệ đang bày mưu tính kế.
Phải biết rằng thời học đại học, vì trong lớp có hơn bốn mươi nữ sinh, chỉ có năm nam sinh nên thế đơn lực bạc, vì vậy đám gia súc các khoa khác vì hormone phát tác mà liên tục ngáng chân bới móc bọn họ. Nhưng mỗi lần như vậy kẻ bị hại đều là đám khốn kiếp kia.