Khối mao liêu đã được mở một nửa, đã lộ ra một mặt phỉ thúy, điều đáng mừng chính là màu sắc của phần phỉ thúy lộ ra là rất đều, màu xanh nhạt, bừng bừng sức sống.

- Tiểu tử, không cần tiếp tục chà xát nữa, mép sương bên này đã đến, đáng tiếc vì phỉ thúy dừng lại quá sớm, khối mao liêu này phải có giá một triệu rưỡi, bây giờ có lẽ chỉ còn giá một triệu hai.

Tề lão lại lên tiếng, lão tiến lên quan sát phỉ thúy thật kỹ, nếu nhìn từ góc độ đổ thạch thì Dương Hạo vừa rồi xem như thất thủ, vì vậy sự không quan sát thấy lớp sương trắng bên kia.

Nhưng Trang Duệ không quan tâm, vì hắn biết nếu tiếp tục cắt vào hai ba centimet thì bên phía lớp sương trắng sẽ còn phỉ thúy, hơn nữa phần còn lại chỉ cách lớp vỏ bên ngoài hai centimet, toàn bộ đều là phỉ thúy, thể tích còn lớn hơn một phần ba so với phỉ thúy đã lộ ra.

- Tiểu huynh đệ, cậu xem khối mao liêu này đã được mở ra khá hoàn thiện, có cần bán đi được chưa? Vừa rồi Tề lão nói giá trị một triệu hai, bây giờ tôi tăng lên một triệu ba, thế nào, bán cho tôi chứ?

Một người đàn ông trung niên mập mạp từ trong đám người chen lấn đến bên cạnh Trang Duệ, hắn lấy ra một cái bật lửa giúp Trang Duệ châm thuốc, sau đó cho ra giá cả. Nếu chỉ nhìn vào một mặt phỉ thúy, như vậy giá cả của tên mập là cực kỳ hợp lý.

- Vừa rồi ông làm gì? Những âm thanh khinh bỉ lúc đầu hình như đều xuất phát từ ông.

Trang Duệ nhìn tên mập mà chậm rãi lắc đầu, trong lòng tuy sảng khoái nhưng cũng không tuyên bố lời nào.

- Khối mao liêu này sao?

Trang Duệ mở miệng, đám người chung quanh đều dựng lỗ tai lên nghe ngóng, chỉ là hắn nói một câu rồi dừng, không khỏi làm cho người ta thầm mắng trong lòng.

Trang Duệ uống một hớp nước rồi nói tiếp:

- Tất nhiên là sẽ bán, nhưng đã mở đá đến mức này thì đã gần xong, mọi người nếu có hào hứng thì chờ thêm một lát...

- Được, được, chờ thêm một lát nữa, nhưng tiểu huynh đệ phải tưu tiên cho tôi đấy nhé?

Lúc này bên ngoài đã lên đến ba mươi lăm độ, bây giờ đứng dưới ánh nắng nên tên mập liên tục lau mồ hôi trán, ngoài miệng tuy nói lời hay nhưng trong lòng lại thầm mắng Trang Duệ.

Giá cả của Minh liêu(mao liêu đã rõ ràng) và mao liêu bán đổ cũng giống như nhau, đó là có mức độ rõ ràng, hơn nữa lại có nhiều người quan tâm đến khối mao liêu này, muốn chiếm chút tiện nghi, nhưng rõ ràng là không dễ. Vì vậy đám người vây quanh xem xét không khỏi thầm mắng Trang Duệ là tiểu hồ ly.

- Cậu trang, lúc này phía sau lại đụng sương, là nên cắt bỏ hay là...

Dương Hạo nghỉ ngơi một lúc, rồi đứng lên dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn Trang Duệ. Hắn cũng biết nếu dừng tay trước khi đụng sương trắng thì giá trị của mao liêu sẽ là rất cao, nhưng khi đó hắn có chút mất tập trung, vì vậy mà cắt đến phần biên giới cuối cùng của phỉ thúy.

- Không có gì, chúng ta tiếp tục cắt, để xem sau phần sương trắng kia còn xuất hiện sắc xanh nữa không?

Trang Duệ nói không khỏi làm cho đám người thầm mắng hắn lòng tham không đáy, bây giờ khối phỉ thúy kia đã bị ngăn cách bằng sương trắng, đồng nghĩ với không còn gì, bây giờ nếu ở phía sau tiếp tục có phỉ thúy thì thật sự là không tưởng. Lúc này những người tinh thông đổ thạch thậm chí còn có ý nghĩ đánh cuộ với Trang Duệ, nếu có thể có ra sắc xanh, bọn họ se đâm đầu vào đậu hũ mà chết đi.

- Được, nghe lời cậu.

Dương Hạo đứng lên cầm lấy máy mài tiếp tục cắt mỏng qua lớp sương trắng. Chính hắn cũng không ôm nhiều hy vọng, vì vậy mà động tác nhanh hơn trước đó rất nhiều, nhưng khi cắt đi một lớp vài centimet thì lại xuất hiện màu xanh động lòng người.

- Trời...Lại có màu xanh...

Đại học dừng máy mài và dùng nước rửa lớp màu xanh, sau đó lớn tiếng hô lên, đám người vốn có chút huyên náo, bây giờ nhanh chóng yên tĩnh. Một khối mao liêu phế liệu nhưng lại có hai lần cắt ra sắc xanh, điều này làm cho những kẻ tự nhận là tinh thông đổ thạch cũng phải mở rộng tầm mắt.

- Quá tốt, Dương Tuấn, mau lấy pháo...

Dương Hạo dùng âm thanh run rẩy nói, tuy dù là thể lực hay tinh thần thì lúc này hắn rất mệt mỏi, nhưng mở mao liêu này thật sự giống như có chất gây nghiện, vừa rồi là sương trắng, bây giờ lại có màu xanh, sự thay đổi quá nhanh, thật sự không phải là những gì mà người thường có thể thừa nhận.

Dương Tuấn nghe thấy lời của anh họ thì chen chúc đi ra, sau đó quay lại thì trên tay có một cây pháo. Dương Hạo tiếp nhận pháo, sau đó tách đám người đang vây quanh để treo lên một góc lều, lại nói với Trang Duệ:

- Cậu Trang, cậu đến châm lửa đi.

Đổ thạch thành công và đốt pháo chính là quy củ của thương nhân mao liêu, người đốt pháo thường là chủ nhân của mao liêu, đây cũng có tác dụng như vẽ rồng điểm mắt, là một việc rất quang vinh.

Trang Duệ cũng chẳng phải không hiểu quy củ này, hắn tiến lên dùng tàn thuốc đốt pháo, những tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên trong toàn bộ hội trường.

Những vị khách tham gia đổ thạch lần này đều là thương nhân và người đổ thạch, bọn họ nghe tiếng pháp nổ và hiểu có gì phát sinh, vì vậy đều đặt mao liêu trong tay xuống và chạy đến xem.

Vốn chỉ có hai trăm người vây quanh một quầy hàng, nhưng bây giờ thật sự là đã chật như nêm, hơn nữa người phía sau còn liều mạng chen lấn. Mục đích của bọn họ đến đây cũng không phải mua khối mao liêu tốt quay về, chẳng qua chỉ muốn xem đổ thạch mà thôi.

Khi thấy trước quầy hàng của mình đầy ắp người thì vẻ mặt Dương Hạo vui sướng nở hoa, cũng không cảm thấy phiền hà mà nhanh chóng mở khối mao liêu của Trang Duệ ra.

Lúc này khối mao liêu hiện ra trước mặt mọi người phải gọi là phỉ thúy minh liệu, lúc này tất cả đã hầu như được mở, cả khối phỉ thúy có hình cầu và lớn hơn quả bóng, có màu xanh nhạt tương đối đẹp, dưới ánh sáng mặ trời thấy giống như một quả dưa hấu ngọc bích.

Ở khoảng cách gần có thể thấy chính giữa khối phỉ thúy có một tầng sương trắng dày hai centimet, nó chia khối phỉ thúy thành hai nửa.

Nhưng điều đáng tiếc chính là khối phỉ thúy là điển hình của mao liêu nhà máy Bạch Bích, thế nước không quá trong suốt, nếu như trong suốt thì phải có giá hơn mười triệu, nếu là thủy tinh thì giá sẽ là cả trăm triệu.

- Tiểu huynh đệ thật quá may mắn, một khối phế liệu cũng mở ra phỉ thúy, tôi ra giá hai triệu, cậu thấy sao? Truyện được copy tại Truyện FULL

- Tôi ra giá hai triệu năm chục ngàn...

- Hai triệu một trăm ngàn...

- Tôi ra giá hai triệu năm trăm ngàn, không, giá này không đẹp, phải là hai triệu năm trăm năm mươi ngàn.

Tên mập ra giá sớm nhất cũng là người hét giá đầu tiên, nhưng không đợi Trang Duệ đáp lời thì vài người thương nhân mao liêu khác cũng hô giá, người cuối hô giá làm cho cả đám người cười vang.

Lão Tam nghe thấy những âm thanh trả giá như mua rau cải ngoài chợ, lúc này hắn đã sớm trợn tròn mắt, sau đó ngơ ngác hỏi Chương Dung ở bên cạnh:

- Vợ, em xác đinh bọn họ đang trả giá là hai triệu rưỡi sao? Không phải là hai trăm năm mươi đồng đấy chứ? Không phải, cảm giác này sao giống nằm mơ như vậy, vợ, em véo anh một cái xem...

- Ôi, em véo mạnh thế...

Lão Tam chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, toàn thân thật sự thanh tỉnh.

- Không phải là em véo.

Chương Dung lúc này cũng bị tình huống làm cho chấn động, nào kịp phản ứng lời nói của Lão Tam.

Dương Vĩ đứng sau lưng Lão Tam cười với vẻ mặt xấu xa:

- Hì hì, Lão Tam, có cần đại ca véo nữa không?

- Thôi khỏi, xem như kiến thức của tôi hạn hẹp.

Lão Tam đẩy cánh tay của Dương Vĩ ra rồi nói.

Trong những huynh đệ của Trang Duệ thì gia cảnh của Dương Vĩ không cần phải nói, tuy quản giáo rất nghiêm nhưng vài triệu cũng không là vấn đề. Còn Lão Tứ, người này đang chạy Ferrari, tất nhiên sẽ không quan tâm đến chút tiền như vậy, chỉ có Nhạc Kinh và Lão Tam là hơi căng mà thôi, vì vậy mà tình huống chấn động của bọn họ là lớn nhất.

Biểu hiện của Nhạc Kinh thật sự là mạnh hơn Lão Tam rất nhiều, hắn dù thật sự rung động nhưng trưởng bối trong nhà cũng không yếu, hơn nữa hắn trước nay cũng chưa thiếu tiền. Nhưng hắn thấy một tảng đá vứt đi bây giờ có giá cả đắt đỏ như vậy, cũng không khỏi cảm thấy cực kỳ tò mò.

Dương Hạo đốt phát càng thu hút đến nhiều thương nhân ngọc khí, tình huống đấu giá càng thêm căng thẳng.

Tuy khối phỉ thúy kia không tính là xa hoa, nhưng người Trung Quốc có ấn tượng rất trực quan với phỉ thúy, chi cần là màu xanh sẽ được hoan nghênh. Khối phỉ thúy này có màu xanh dương, phân bố màu sắc khá đều, dù là làm vòng tay hay trang sức thì đều có giá trị chủ lực, cho nên những thương nhân ngọc khí kia sẽ không bỏ qua, tất nhiên giá cả cũng tăng dần.

- Hai triệu chín trăm năm chục ngàn.

Người đàn ông trung niên trắng trẻo mập mạp lúc này giống như một dân cờ bạc, hắn mặt đỏ tía tai nâng giá.

Nếu xét đung thực chất thì giá cả của khối phỉ thúy kia đã đến đỉnh, dù sao thì màu xanh dương cũng khôn phải loại cực tốt, tuy có thể bán với giá tốt một chút nhưng lúc này người ta tiêu phí cũng có hạn.

Sau khi người đàn ông trung niên mập mạp trắng trẻo ra giá thì nơi đây có chút yên ắng, mọi người đều tính toán ích lợi trước mắt, để xem có nên mua lại khối phỉ thúy kia hay không. Lợi nhuận ít một chút cũng không sao, nhưng nếu phải lỗ thì sẽ chẳng ai ra tay.

Lúc này ở đây có hai mươi người đấu giá với nhau, từ khi lên đến hai triệu sáu trăm ngàn thì mỗi lần chỉ tăng lên mười ngàn, nhưng tên mập kia lại hét giá hai triệu chín trăm năm chục ngàn, xem ra đã tiến vào tình thế bắt buộc phải mua khối phỉ thúy của Trang Duệ.

Khi thấy không có ai tiếp tục ra giá, Trang Duệ chuẩn bị đồng ý thì Tề lão nãy giờ đang ngồi xem phỉ thúy chợt đứng lên duỗi ba ngón tay rồi thản nhiên nói:

- Tôi ra giá ba triệu.

Sau khi nghe Tề lão báo giá thì vẻ mặt không nếp nhăn của tên mập chợt biến thành giống như mướp đắng, hắn nói với Tề lão:

- Tề lão ca, anh ra giá có hơi cao, cũng không cho tiểu đệ ra tay một lần.

- Cậu Hàn, vừa rồi tôi đã nhìn kỹ, khối phỉ thúy này nếu thật sự ra tay thì có thể làm ra được ba mươi cái vòng tay, cộng thêm nhiều mặt trang sức, cũng hơn ba triệu, cậu cũng không phải không biết, bây giờ hàng tồn trong kho của tôi cũng không nhiều.

Tề lão vừa rồi ngồi chồm hổm trên đất đã tính toán xem khối phỉ thúy kia điêu khắc được bao nhiêu vật phẩm, với tài nghệ của lão mà mua lại với giá ba triệu thì lợi nhuận cũng không quá lớn.

- Được, anh Tề, tôi không bàn cãi với anh, tôi mua với giá hai triệu chín trăm năm chục ngàn đã là chịu thiệt thòi, vì vậy chỉ có thể nhường lại cho anh.

Ông chủ Hàn kia cười khổ một tiếng, cũng không tiếp tục ra giá.

- Lão Yêu, ông lão kia không phải nói phỉ thúy này làm ra trang sức có thể bán hơn giá ba triệu sao? Thế nào tên họ Hàn kia lại nói hai triệu chín trăm năm chục ngàn thì đã lỗ?

Dương Vĩ dùng tay đụng vào Trang Duệ rồi khẽ hỏi.

- Anh Vĩ, sao anh không hỏi ông lão kia xem, tôi làm sao biết được.

Trang Duệ nào biết bên trong có chuyện gì, đối với hắn thì bán như vậy cũng là quá hợp giá rồi.

Dương Hạo ở bên cạnh lại lên tiếng:

- Tề lão là người có tay nghề, là truyền nhân của nghề chạm trổ Dương Châu chính tông, chỉ một bậc thầy như vậy mới có thể chế tác được khối phỉ thúy này và tìm được lợi ích lớn nhất, người bình thường mà muốn tạo hình khối phỉ thúy này cũng sẽ có chút hao tổn.

- Ông chủ Tề ra giá ba triệu thật sự làm cho đám thương nhân chấn động, bọn họ đều đã xem xét khối phỉ thúy kia, đều thấy nếu tự mình mua lại và chế thành thành phẩm thì chỉ có thể bán được giá ba triệu mà thôi. Vì vậy mà ba năm phút sau cũng không còn ai tiếp tục ra giá.

Đổ thạch đã xong, phỉ thúy cũng đã bán đi, Trang Duệ cùng Tề lão đi chuyển khoản thì những người vây quanh quầy hàng của Dương Hạo cũng tản đi, nhưng có rất nhiều người đến quầy của Dương Hạo mua mao liêu, đây cũng là chỗ tốt khi đổ thạch thành công.

Nhưng chỗ cắt đá vẫn còn đứng hai người, một là người đàn ông trung niên cao gầy mà lúc đầu bỏ ra một trăm năm chục ngàn để mua mao liêu toàn đổ, biểu hiện của hắn là cực kỳ khó nói nên lời, cũng không biết là nên khóc hay cười. Người còn lại chính là vi thương nhân mua hai khối mao liêu được cắt ra có màu xanh, bọn họ ngây người, một lúc lâu sau mới rời khỏi nơi này.

Sau khi Trang Duệ mở ra phỉ thúy thì Chương Dung luôn thấy hai người kia có biểu hiện cực kỳ ảm đạm, nàng có chút không đành lòng nói:

- Chồng, hai người kia bị đả kích như vậy có phát điên không?

- Anh cũng không biết.

Lão Tam thật sự không dám trả lời, vấn đề này nếu thật sự đặt lên người hắn, sợ rằng cũng bị kích thích mà nổi điên.

Dương Hạo lúc này đi đến chào hàng các vị thương nhân mao liêu, hắn biết rõ nhóm người này là bạn của Trang Duệ, vì vậy chỉ để lại em họ là Dương Tuấn ở lại mà thôi.

Sau khi nghe được lời của Chương Dung thì Dương Tuấn đứng ở bên cạnh nhếch mép cười nói:

- Chắc chắn sẽ không, cũng không đáng là bao, chỉ hơn một trăm ngàn mà thôi, chỉ cần người kia đánh cuộc thắng một lần thì sẽ thu về số tiền đã mất. Nhưng đổ thạch thật sự rất rủi ro, nếu ánh mắt không tốt, vậy may không đến, chỉ sợ sẽ tay trắng.

Dương Tuấn tuy tuổi tác không lớn nhưng lại có xuất thân trong gia tộc thế gia ngọc thạch, ánh mắt tất nhiên phải cao. Trong vòng quan hệ đổ thạch thì thường tốt khoe xấu che, chính Dương Tuấn hiểu rất rõ, đám người táng gia bại sản vì đổ thạch thật sự nhiều hơn đám người phất lên sau một đêm rất nhiều lần.

Dương Tuấn lúc này cũng căn bản chịu phục Trang Duệ, anh mình nói không sai, đây tuyệt đối là "mèo thần tài", ngay cả mua khối mao liêu phế liệu cũng có thể mở ra phỉ thúy bán với giá ba triệu, xem ra chuyện ở Nam Kinh mở ra phỉ thúy hơn hai chục triệu là chuyện có thật.

- Này, các anh đều đứng đây như cột điện, không thấy nóng sao?

Trang Duệ đi về, khối phỉ thúy đã không còn, có lẽ sau khi trả tiền thì đã bị Tề lão mang đi.

- Tiểu tử thối, chia tiền mau, các huynh đệ, tiến lên cướp.

Dương Vĩ ra lệnh một tiếng, bốn anh em vây quanh Trang Duệ như sói như hổ, dùng tay lột túi tiền của Trang Duệ ra vài lần.

- Này, đừng bóp chứ, ai lại giấu tiền chỗ đó...

Không biết là kẻ nào cắm tay vào túi quần của Trang Duệ, lại dùng sức hơi mạnh, trực tiếp bóp vào "tiểu đệ" của hắn.

- Đi vào trong lều, ở đây không thấy nóng sao?

Sau khi vui đùa ầm ĩ một lúc, Trang Duệ đi đầu vào trong lều, Dương Tuấn không biết lại lấy dưa hấu từ đâu ra để mời mọi người, lúc này bọn họ đã phơi nắng khá lâu, tất nhiên sẽ rất khát, vì vậy nhanh chóng cắn nuốt.

- Ba triệu, có sáu phần, mỗi người năm trăm ngàn, mỗi người một thẻ, mật mã là 123456, không có ký danh, chỉ cần mọi người đến ngân hàng chuyển sang tài khoản của mình là được.

Trang Duệ chùi nước dưa hấu dính bên mép rồi lấy ra thể lưu trữ của ngân hàng đặt lên mặt bàn.

Ai cũng có chút hưng phấn, nhưng không ai đưa tay lên lấy thẻ, vì bọn họ cảm thấy phân phối như vậy là không công bằng, vì mở ra phỉ thúy đều là công lao của Trang Duệ.

Lão Tam trầm mặc một lúc rồi mở miệng hỏi:

- Lão Yêu, chúng ta không phải có năm người sao? Cậu làm sáu thẻ làm gì? Nhưng như vậy cũng tốt, cậu cầm hai phần, mỗi người chúng tôi lấy một phần.

Đám người Dương Vĩ liên tục gật đầu, đều tỏ ra đồng ý, trước đó mọi người chỉ nói giỡn mà thôi, ai cũng không cho là thật. Vài triệu cũng không phải nhỏ nhưng cũng không ít, vì những gia đình bình thường sợ rằng cả đời cũng khó có được số tiền như vậy, đám người Dương Vĩ tất nhiên sẽ không muốn vì chút tiền mà ảnh hưởng đến tình cảm anh em.

Trang Duệ cũng không có phản ứng với Lão Tam, hắn nhìn về phía Chương Dung rồi nói:

- Chị dâu, cậu quay về phải dạy bảo lại Tam ca, anh ấy rõ ràng không coi chị ra gì, chúng ta có sáu người mà anh ấy lại tính thiếu chị, chậc chậc, việc này...

Lão Tam nghe được lời của Trang Duệ thì chợt hiểu ra, hắn vội vàng mở miệng nói:

- Trang Duệ, như vậy là không phù hợp, thật sự không phù hợp, chúng tôi lấy tiền cũng cảm thấy hỗ thẹn, không được, tuyệt đối không được.

- Tam ca, đừng chối từ nữa, đây là những gì tôi đã nói trước đó, hơn nữa anh và chị dâu dư dả một chút sẽ không phạm sai lầm trong công tác, còn có Nhị ca, đến lúc tôi đến Bắc Kinh còn cần anh quan tâm.

Trang Duệ cũng không đợi Lão Tam tiếp tục nói nhiều, hắn cầm lấy hai tấm thẻ đẩy vào tay Lão Tam, vì hắn còn có món phỉ thúy khác, lúc này đưa một triệu cho Lão Tam mới là phù hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play