- Này anh Cổ, anh cầm thứ này đến cho tôi giám định hay là sao vậy? Thứ này đã rõ ràng, chính anh không nhìn ra sao?
Tiền Diêu Tư đợi ông lão họ Cổ giải thích xong thì dùng giọng chậm rì rì nói.
- Ôi, cậu Tiền, tôi đã vài năm không đến Nam Kinh, bây giờ khó có cơ hội đến đây một lần, toi và cậu thì cần gì đùa với nhau. Vật phẩm này nhìn thì có vẻ là chính phẩm nhưng tôi lấy cho vài người xem và bọn họ đều nói là không chính xác, vì vậy mới tìm đến cậu.
Ông lão họ Cổ liên tục nói lời oan uổng, đầu tiên lão thấy bức tượng Bồ Tát màu xanh này thì cũng có cảm giác đây là chính phẩm, vì thế mới bỏ ra ba trăm ngàn để mua về. Nhưng lão vẫn không thể khẳng định chắc chắn, vì vậy mà tìm vài người đến xem, có người nói thế này thế nọ, vì vậy lần này mới đưa đến cho Tiền Diêu Tư xem xét. Tiền Diêu Tư dù có thanh danh không quá tốt nhưng ánh mắt rất tốt, nổi danh trong giới sưu tầm.
- Thứ này là chính phẩm, anh Cổ, sở dĩ anh nhìn không quá rõ vì bức tượng này được lấy từ trong hầm ra, hơn nữa đã truyền thừa rất lâu, nhìn qua như được "tắm rửa" nhưng thật ra thường xuyên có người lấy xem, mặt ngoài vì thường xuyên tiếp xúc với mồ hôi mà xuất hiện vẻ sáng bóng quen thuộc.
- Anh cũng thấy đấy, bức tượng Bồ Tát này chế tác hoàn mỹ, công nghệ tinh xảo đến mức khó thể bắt bẻ, tôi nhiều năm đã thấy nhiều đồng xanh nhưng đây là vật phẩm tốt nhất, nếu có người thích thì bán giá ba năm trăm ngàn cũng không phải là vấn đề.
Tiền Diêu Tư không đặt tâm tư lên bức tượng đồng xanh của ông lão họ Cổ, lão dùng giọng mất hết sức lực nói, rõ ràng vẫn canh cánh trong lòng vì thua cuộc Trang Duệ.
Ông lão họ Cổ nghe thấy như vậy thì rất vui vẻ, lão để cho người thanh niên đi theo thu bức tượng vào thùng, sau đó vỗ vai của Tiền Diêu Tư nói:
- Cậu Tiền, có hại mới là phúc, cả đời cứ mãi thuận lợi cũng không quá tốt.
Những lời này xem như đánh thức Tiền Diêu Tư, vì vậy mà gương mặt mập không khỏi nở nụ cười:
- Đúng vậy, hôm nay tôi làm chủ, chúng ta đi uống vài ly coi như đón gió tẩy trần cho anh Cổ. Cậu Trang cũng cùng đi, mọi người gặp mặt nhau là duyên phận, có nể mặt ông lão này không?
- Hãy để cho tiểu tử cháu làm ông chủ, hôm nay ngài đã xuất huyết nhiều rồi.
Trang Duệ trưng cầu ý kiến của nhóm Tần Huyên Băng, sau đó hắn vừa cười vừa nói, nếu để chủ nhà mời khách thì thật sự khó thể nào nói nổi, đồng thời Trang Duệ cũng muốn trao đổi với hại ông lão này, ít nhất thì hắn cũng cực kỳ có hứng thú với phương diện đồ cổ. Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay Trang Duệ có thể thắng cũng nhờ linh khí trong mắt, vì thế trong lòng cũng không có được bao nhiêu thành tựu.
Tiền Diêu Tư khoát tay nói:
- Đến đây là địa bàn của tôi, nào để cậu mời khách? Đi thôi, hai người thu thập một chút, nhanh chóng tan tầm, hôm nay tôi coi như là "ngã trâu"(Có ý là sinh chuyện xấu trong khẩu âm Nam Kinh).
Khi mọi người nói chuyện thì điện thoại của Trang Duệ vang lên, hắn nghe máy, thì ra là đồ đệ của Triệu Quốc Đống điện thoại đến. Trang Duệ nói vài câu rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói với Tiền Diêu Tư và ông Cổ:
- Hai vị lão gia tử, hôm nay thật sự không hợp, nếu có ngày khác thì tiểu tử sẽ xin bồi tội với hai vị.
Khi thấy Trang Duệ có việc thì hai người Tiền Diêu Tư cũng không cưỡng ép, bọn họ để lại số điện thoại cho nhau, sau đó Trang Duệ đưa theo Tiểu Bạch Sư cùng nhóm Lưu Xuyên ra khỏi cửa hàng của Tiền Diêu Tư. Sau khi ra ngoài thì Trang Duệ không khỏi quay đầu nhìn biển hiệu cửa hàng, nó là "Tụng Bảo Trai", đây không phải là tặng bảo vật cho mình à?
- Mộc Đầu, ai điện thoại đến mà cậu vội vã bỏ đi vậy? Cậu sẽ không có một cô bạn gái thân mật nào ở Nam Kinh đấy chứ?
Lưu Xuyên vừa đi ra khỏi cửa hàng của Tiền Diêu Tư thì hỏi ngay, ánh mắt cũng không khỏi nhìn sang Tần Huyên Băng. Đáng lý ra Tần Huyên Băng cũng không có ý nghĩ như vậy, nhưng bây giờ nàng bị Lưu Xuyên cổ động, vì thế cũng không khỏi nhìn về phía Trang Duệ.
- Cút sang một bên, tôi nào có nữ đồng nghiệp hay bạn gái nào ở Nam Kinh? Anh rể của tôi uống rượu say, Tiểu Hào điện thoại đến hỏi chúng ta tối nay sắp xếp thế nào. Thế này đi, Đại Xuyên, trước tiên cậu đưa Huyên Băng và Lôi Lôi quay về, tôi sẽ đi sắp xếp chuyện của anh rể, chút nữa sẽ đến giúp mọi người bày biện ở triển lãm.
Trang Duệ tức giận đá Lưu Xuyên một cái, tất nhiên Lưu Xuyên cũng sẽ định đá lại, nhưng khi thấy Tiểu Bạch Sư ở bên cạnh nhìn chằm chằm thì tức giận thu chân về, điều này làm cho Lôi Lôi và Tần Huyên Băng ở bên cạnh phải nở nụ cười.
- Anh Trang, anh đến rồi, sư phụ uống nhiều quá, em lại không quá quen thuộc Nam Kinh, vì không còn biện pháp nào khác mới điện thoại cho anh.
Trang Duệ dừng xe lại thì thấy chiếc xe Toyota của Lưu Xuyên, cửa xe mở ra, Tiểu Hào từ bên trong đi ra.
- Không có gì, cậu lái xe chạy theo tôi, chúng ta sẽ tìm khách sạn ở lại.
Trang Duệ biết rõ vị đệ tử của anh rể mình là người thành thật, bình thường còn chưa đi qua địa giới của Bành Thành. Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, xem ra bọn họ ở quán đồ cổ của Tiền Diêu Tư là khá lâu. Hắn đưa mắt nhìn vào trong xe, Triệu Quốc Đống với gương mặt đỏ bừng đang ngủ khò khè.
Trang Duệ nhìn anh rể của mình mà có chút buồn cười, Triệu Quốc Đống làm người quá chân thật, chỉ cần là người khác mời rượu thì sẽ uống, sau này nếu có cơ hội thì nhất định phải nói ra vấn đề này, nếu không sau này xã giao nhiều hơn, ngày nào cũng say thì đừng hòng nói đến chuyện đẩy mạnh phát triển.
Trang Duệ đi trên con đường ven sông Tần Hoài, hắn thấy một khách sạn cấp bậc không tệ, vì vậy trực tiếp đi vào. Hắn đặt hai gian phòng, hắn vốn nghĩ buổi tối giúp Tần Huyên Băng sắp xếp gian hàng ở triển lãm xong sẽ quay về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó lái xe đến Trung Hải. Dù sao thì từ Nam Kinh đến Trung Hải chỉ mất bốn năm giờ đường cao tốc, hắn cũng không đám khinh thường.
Sau khi sắp xếp xong thì Trang Duệ điện thoại cho Lưu Xuyên, hỏi thăm địa chỉ của triển lãm, sau đó dựa theo GPS để chạy đến nơi, đến đại sảnh tổ chức triển lãm châu báu ở Nam Kinh lần này.
- Mộc Đầu, đây này, mau đến đây giúp huynh đệ một tay. Này Lôi Lôi, sống như thế này sao thích hợp với hai cô gái chứ?
Lưu Xuyên bây giờ hoàn toàn biến thành công nhân, hắn đang leo lên thang để dán giấy cọ sơn, vô tình thấy Trang Duệ đứng ở cổng đại sảnh, vì thế không khỏi gào lên, thiếu chút nữa thì té xuống.
Trang Duệ cũng không phải không muốn đi vào mà bị bảo vệ cản lại, triển lãm châu báu không phải bình thường, phần lớn đá quý rất nhỏ nhưng có giá trị xa xỉ, chỉ cần sơ suất một chút là tổn thất cực lớn. Vì vậy các công ty vào đây đều có nhân viên bảo vệ hai bốn trên hai bốn, không phải nhân viên công tác đều không được vào.
Trang Duệ cũng không phải người xấu, con dẫn theo một con chó Ngao trắng như tuyết, nhưng gần đây người xấu cũng không khác gì kẻ tốt, bảo vệ vì chức trác mà giữ Trang Duệ ở lại vài phút phút không cho vào, hắn cũng chuẩn bị điện thoại cho Tần Huyên Băng.
Lúc này Tần Huyên Băng đang đứng ở một góc đại sảnh thấy Trang Duệ thì vội vàng chạy đến giải thích với bảo vệ, lại đăng ký giấy chứng nhận cho Trang Duệ, vì vậy mà mới được đi vào.
Hội trường của triển lãm châu báu là rất lớn nhưng bên trong được chia thành nhiều gian, những gian phòng này được chế tác tinh xảo, có phòng trực tiếp có hình đá quý, thậm chí có vài công ty còn chế tác đồng hồ lớn, giống như muốn biểu hiện cho mình. Cũng giống như gian phòng của Tần Huyên Băng, những gian của công ty bên cạnh cũng đang bận rộn tối mắt.
- Huyên Băng, các em tham gia một gian hàng lần này xem ra đầu tư cũng không nhỏ nhỉ?
Trang Duệ cùng đi với Tần Huyên Băng, hắn thuận miệng hỏi.
- Tất nhiên, phí tổn vào đây không cao nhưng lắp đặt trang thiết bị thì hơn một triệu, chưa nói đến tiền phí gửi đá quý ở ngân hàng, đến khi tổ chức triển lãm thì mỗi ngày cần ngân hàng đến đưa và nhận hàng, mọi thứ đều cần dùng tiền.
Tần Huyên Băng cũng có chút đau đầu, trước kia nàng chỉ phụ trách phương diện thiết kế, chưa từng làm quản lý, nàng nào biết chỉ một sự kiện cỏn con thế này mà bận rộn sứt đầu mẻ trán? Lôi Lôi thì tốt hơn một chút, nàng làm quản lý trong công ty gia tộc nhưng cũng được chưa lâu, hai người phối hợp nên hiệu suất cũng không cao.
Có lẽ trưởng bối của hai nhà muốn khảo sát năng lực của hai cô gái, vì vậy bọn họ đều không điều phối nhân viên có kinh nghiệm đến hỗ trợ. Tần Huyên Băng và Lôi Lôi đánh phải tự làm lấy, ngay cả màu sơn cũng tự mua, ban ngày thì có người của công ty lắp đặt hỗ trợ, đến tối thì công nhân về nghỉ, vẫn còn vài nơi chưa sơn và dán xong, bọn họ chỉ có thể tự làm mà thôi.
- Mọi người sẽ không mời người mẫu chứ?
Trang Duệ đi vào trong khu trưng bày của Tần Huyên Băng và Lôi Lôi, hắn thấy một cái đài hình chữ T, vì vậy mà không khỏi giật mình hỏi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Nếu tiểu tử cậu làm không tốt thì ngày mai sẽ cho làm người mẫu.
Lưu Xuyên đứng trên cầu thang hô lên, hắn phải leo cao năm sáu mét để sơn, lúc nãy thì khoác lác, bây giờ leo lên thì thật sự sợ vã mồ hôi.
Cũng không có nhiều việc, chỉ là sơn vài thứ phụ, vì vậy Trang Duệ giúp đỡ nửa giờ là xong.
- Trang Duệ, hôm nay cám ơn anh, nếu chỉ có tôi và Lôi Lôi thì sẽ không biết khi nào mới xong. Đúng rồi, mai anh nhớ đến tham gia ngày triển lãm đầu tiên nhé?
Sau khi bận rộn xong thì Tần Huyên Băng nói lời mời với Trang Duệ.