Trang Duệ lên tiếng làm cho Tiền Diêu Tư và ông lão họ Cổ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều có biểu hiện khó tin, dù nghề đồ cổ này cần sư phụ đưa vào cửa, nhưng ở phương diện cá nhân lại tách biệt với sự dạy bảo của sư phụ, nó cần sự nổ lực của bản thân.
Vì những món đồ cổ có thể được truyền thừa vài trăm hoặc cả ngàn năm, nó là tinh huyết của tiền nhân sáng tạo ra, muốn giám định nó là thật hay giả cần có tri thứ và kinh nghiệm tiếp xúc với những vật phẩm tương tự. Lý luận có thể học hỏi ở phương diện sách vở, nhưng kinh nghiệm giám định cũng không phải chỉ dựa vào sách vở là được, thứ này cần có danh sư chỉ điểm, như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian.
Tất nhiên có sư phụ chỉ bảo hay không cũng chẳng quá quan trọng, ví dụ như chú Đức ở Điển Đương Hành, từ nhỏ là một nhân viên tiệm cầm đồ ở thành phố Trung Hải, dù không được ai dạy bảo nhưng vì là người thông minh, bình thường lại hay chú ý đến những hành vi của nhóm chưởng quầy, đến lúc bọn họ giám định hay thưởng thức một vật phẩm thường hay đến xem. Thời gian cứ như vậy trôi qua, kinh nghiệm tiếp xúc ngày càng tăng, chú Đức từng bước phát triển đến cấp bậc chưởng quầy, lại từ tiểu chưởng quầy đến đại chưởng quầy, nếu không phải sau giải phóng hủy bỏ những tiệm cầm đồ, chỉ sợ chú Đức đã sớm mở một gian hàng rồi.
Nhưng tình huống với Trang Duệ thì Tiền Diêu Tư và ông lão họ Cổ dù là cả đời chơi đồ cổ cũng chưa từng được thấy, vì hắn quá nhỏ tuổi, độ tuổi như vậy nếu như không phải có xuất thân từ gia tộc giàu có thì khó có cơ hội tiếp xúc với đồ cổ, thứ hai là hán có thể phân biệt ra thứ nào là thật là giả, hai điểm này cũng làm cho hai ông lão cảm thấy cực kỳ giật mình. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Anh Cổ, chúng ta sống cả đời người rồi, nhưng nếu so sánh với cậu Trangh đây thì rõ ràng là sống uổng phí. Đúng rồi, cậu Trang, cậu có muốn nhượng lại thiên châu không? Tôi thật tâm muốn mua, cậu có thể ra giá cao hơn, chỉ cần cậu tình nguyện bán...
Tiền Diêu Tư thật sự rất nhung nhớ đến chuỗi hại thiên châu của Trang Duệ, lão tự hạ mình khen ngợi Trang Duệ một câu rồi nhanh chóng nói ra ý muốn mua thiên châu.
- Tiền lão gia tử, không phải ngài ra giá quá thấp, chỉ là vòng thiên châu này do Phật sống của Đại Chiêu Tự ở Tây Tạng ban tặng cho cháu, ý nghĩa của nó là rất nặng, không được ông ấy đồng ý, cháu cũng không dám tặng cho người ta. Hơn nữa dùng tiền tài để đong đếm chuỗi thiên châu này cũng không phù hợp, vì vậy mong chú thông cảm cho nổi khổ tâm của cháu.
Trang Duệ lắc đầu cười rồi đứng lên đánh giá chung quanh, hắn gọi nhân viên cửa hàng lấy một mảnh lụa đem ra, sau đó trải xuống bàn, đặt chuỗi hạt thiên châu xuống mảnh lụa cho hai ông lão xem xét.
Trước tiên thì thiên châu là một chuỗi hạt làm từ bảo thạch có từ tính rất mạnh, bình thường trong thiên châu đều có từ trường cao hơn gấp ba bốn lần các loại đá quý khác, mà chuỗi thiên châu của Trang Duệ có từ trường mạnh hơn gấp năm lần. Hơn nữa sau khi tiếp xúc thời gian dài với thiên châu thì sẽ căn cứ vào từ trường trên cơ thể để thiên châu có thể phóng ra từ tính thích hợp, đây cũng là một nguyên lý cực kỳ có ích với sức khỏe của thiên châu.
Mỗi người đều có một từ trường khác biệt, vì vậy sử dụng thiên châu như đồ trang sức thì bình thường không cho người khác động đến, như vậy sẽ dễ dàng làm cho từ trường của thiên châu trở nên hỗn loạn.
Tiền Diêu Tư và ông lão họ Cổ cũng hiểu điều này, bọn họ cầm kính lúp trong tay, hầu như dán cả gương mặt lên, nhưng bọn họ cũng không cho làn da của mình tiếp xúc với thiên châu, năm sáu phút sau bọn họ mới quay về chỗ cũ.
- Cậu Trang, cậu thu chuỗi hạt về đi, có thể thấy được trang sức của Phật sống thì chúng tôi coi như mở mắt, nhưng sau này nếu cậu Trang còn có được thiên châu, nhất định phải bán cho ông lão tôi đây.
Vất vả lắm mới dứt ánh mắt ra khỏi thiên châu, Tiền Diêu Tư dùng giọng trịnh trọng nói với Trang Duệ. Đeo thiên châu thường làm cho người ta may mắn và có phúc duyên, Trang Duệ tuy nhỏ tuổi nhưng may mắn có được thứ tốt này, bây giờ nếu nói trước, sau này biết đâu lão sẽ có một niềm vui từ hắn?
- Cậu chơi đồ cổ thì muốn thiên châu làm gì? Lão nhân tôi đây mới cần thiên châu, nhưng này cậu Trang, chuỗi thiên châu này nếu cậu đưa vào triển lãm đá quý ngày mai ở Nam Kinh, chắc chắn sẽ tỏa sang. Thế nào, cậu có xem xét lại không, ông lão tôi có thể sắp xếp cho cậu một chuyên đề.
Ông lão họ Cố lại không có ý thu thiên châu vào túi, nhưng lại đề nghị Trang Duệ đưa thiên châu ra triển lãm. Trang Duệ suy nghĩ một chút, cuối cùng từ chối lời đề nghị của đối phương, vì đó là vật của bản thân, sẽ không có ý muốn sản xuất, cũng chẳng muốn gây xôn xao.
Mọi người tiếp tục trò chuyện, nhân viên cửa hàng được Tiền Diêu Tư gọi đến, vì thế đưa bộ ấm trà Bình Vân Long của Chu Khả Tâm đi rửa sạch sẽ, cũng tìm một chiếc hộp tinh xảo đựng vào cho Trang Duệ. Khi Trang Duệ thấy đã gần chín giờ tối thì thích thú đứng lên nói:
- Hai lão gia tử, tiểu tử còn có chút chuyện, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ thỉnh giáo với hai vị.
Tiền Diêu Tư hôm nay dù trộm gà không được lại mất một nắm gạo nhưng lời nói cho ra giống như hắt nước ra ngoài, việc đã đến nước này thì lão quyết địn sảng khoái một phen, lão lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Trang Duệ, nói rằng sau này có thứ gì tốt nhất định phải ưu tiên cho mình.
- Cậu Trang, nếu cậu không có việc gì thì chờ một chút rồi đi, hôm nay tôi có mang theo một món bằng đồng xanh, định cho cậu Tiền xem xét, nếu cậu có hứng thú thì có thể ở lại xem.
Ông chủ Cổ không ngờ lại mở miệng giữ Trang Duệ ở lại làm mọi người khá ngạc nhiên, vì lão cảm thấy mình dù có chút nghiên cứu với phương diện đồ cổ nhưng cũng không thể nào chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để có thể phân biệt thật giả giữa mê hồn trận những vật phẩm giả cổ của Tiền Diêu Tư.
Ngọc thạch và đồ cổ có chút tương thông, thời cổ thì ngọc luôn chiếm địa vị cực kỳ quan trọng, ví dụ như ngọc tỉ của hoàng đế đến bây giờ là vật phẩm cực kỳ xa xỉ. Nhưng tinh lực của một người dù sao cũng chỉ có hạn, ông lão họ Cổ tuy có quyền uy ở phương diện giám định ngọc thạch nhưng nếu nói về chuyện đồ cổ thì thua kém hơn Tiền Diêu Tư rất nhiều. Vì vậy lần này ông đến Nam Kinh cũng mang theo một vật phẩm của mình đến, hy vọng Tiền Diêu Tư có thể đưa ra nhận định.
Trang Duệ nghe vậy thì dùng ánh mắt khó cử nhìn Lưu Xuyên, lúc này Lưu Xuyên đang ôm hộp dụng cụ pha trà của Tiền Diêu Tư, tục ngữ nói bắt người tay ngắn, hắn cũng không ồn ào muốn bỏ đi. Còn Tần Huyên Băng và Lôi Lôi, tối nay bọn họ thật sự mở rộng tầm mắt, Trang Duệ chợt nghịch chuyển phần thắng làm cho hai người bọn họ ngây cả người, lúc này có kịch hay để tiếp tục xem, tất nhiên bọn họ sẽ không muốn đi.
Khi thấy mọi người không phản đối thì Trang Duệ ngồi xuống, khoảng thời gian qua hắn thật sự chú trọng nhiều vào sách vở, chủ yếu xem xét thư họa là nhiều, trên cơ bản chưa xem sách liên quan đến đồng xanh. Bây giờ hắn có cơ hội tất nhiên cũng muốn tìm chút kinh nghiệm, tìm tri thức trong sách sẽ không bao giờ bằng thực nghiệm.
Ông lão họ Cổ khoát tay, người thanh niên đi theo đặt thùng gỗ luôn ôm bên người xuống bàn, sau đó mở thùng ra, một pho tượng Bồ Tát bằng đồng xanh xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là một bức tượng có tư thế ngồi, thể tích cũng không quá lớn, chỉ khoảng ba mươi centimet. Tiền Diêu Tư đeo một cặp bao tay lấy bức tượng đồng xanh ra, lại đưa lên nhìn dưới ánh đèn hơn mười phút, sau đó đặt bức tượng vào trong hộp, vẻ mặt không có gì khác thường, lão nói với Trang Duệ:
- Cậu Trang, cậu cũng xem thế nào?
Trang Duệ thấy đó là một vật phẩm bằng đồng xanh, giống như cây rụng tiền bằng đồng xanh được bán ở chợ đen, hắn cũng không hiểu nhiều về đồng xanh, cũng không biết nói gì hơn. Vừa rồi khi Tiền Diêu Tư giám định thì hắn cũng dùng linh khí để xem xét vật phẩm này, nó là vật phẩm đồ cổ thật sự, vì hắn thấy rõ bên trong pho tượng phật có chứa linh khí màu tím cực kỳ phong phú.
Sau khi nghe được lời của Tiền Diêu Tư thì Trang Duệ tiếp nhận bao tay của đối phương, sau đó lấy bức tượng đồng xanh ra trước mặt quan sát.
Tuy Trang Duệ không biết gì nhiều về đồng xanh nhưng cũng có thể thấy rõ bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát bùng ra ánh sáng xanh, chế tác tinh mỹ. Quan Thế Âm đặt một tay lên đầu gối, một tay nâng lên như liên hoa chỉ, những đặc điểm như quần áo, chuỗi ngọc, hoa văn trên đầu, tòa sen cao, tất cả đều được chế tác cực kỳ sống động, đặc biệt là diện mạo của Bồ Tát lại đoan trang rộng lượng giống như người thật.
- Cổ lão gia tử, vật phẩm này có lẽ chính ngài cũng đã nhìn ra rồi.
Trang Duệ đặt tượng đồng xanh vào rương rồi nhìn ông lão họ Cổ rồi nói.
Ông lão họ Cổ thấy Trang Duệ nói như vậy thì trả lời:
- Không gạt cậu Trang, nếu đây là chính phẩm thì quá tốt, tôi chỉ sợ "tắm rửa qua" sẽ lầm, sẽ làm cho cậu Tiền chê cười, lớn tuổi rồi mà thật sự bị lừa thì đúng là đáng cười.
- Lão gia tử đúng là nói không quá dễ hiểu, ngài cũng đừng nên nói những câu chuyên môn.
Trang Duệ có chút phàn nàn, hắn cũng không quá hiểu rõ về những vật phẩm bằng đồng xanh, chỉ biết chút câu về đồ cổ mà thôi, mà đám người Lưu Xuyên thì càng cảm thấy khó hiểu.
- Ha ha, tôi đã quên, các vị cũng không phải người trong nghề, để tôi giải thích vậy.
Ông lão họ Cổ thấy vẻ mặt của nhóm Lưu Xuyên thì mở miệng nói, bắt đầu giải thích.
Hai chữ "tắm rửa" và "đấu vật" là hai từ giám định và thưởng thức đồng xanh của người trong nghề, có những vật phẩm đồng xanh để lại quá lâu mà bị vấy bẩn, thợ thủ công phải dùng axit axetic tẩy rửa, như vậy mới sáng bóng, tuy như vậy sẽ đẹp hơn nhưng sẽ mất đi vẻ đẹp tự nhiên, giá trị tất nhiên cũng sẽ giảm.
Đấu vật chính là khi thương nhân đồ cổ giám định đồng khí, hoặc phán đoán sai về niên đại của vật phẩm đồng xanh, hoặc giao học phí vì nhìn lầm, tất cả có cùng một ý.