Bịch! Bịch! Bịch...

Lúc A Địch Quải cường tráng hơn những người cùng tuổi khác bị đánh bay, ngã trên mặt đất, Tào Bằng không khỏi âm thầm tán thưởng, tên tiểu tử này quả thực phi thường, nếu đổi thành người khác thì khó lòng có thể bò lên được! Nhưng A Địch Quải vẫn cố gắng đứng lên, xông đến, sau đó lại bị Tào Bằng đánh bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất.

Tuy rằng Tào Bằng khống chế được lực lượng, nhưng cũng không thể ngưng được năm lần bảy lượt đánh.

Trong thời gian một nén nhang, A Địch Quải không ngừng lặp lại các động tác như cũ. Ngã sấp xuống, đứng lên, rồi lại ngã sấp xuống, đứng lên…

Đám người Doãn Phụng đang đứng một bên xem trận đấu, cũng đã bắt đầu âm thầm khen ngợi A Địch Quải.

Tào Bằng đứng trong vòng tròn, nhìn A Địch Quải lồm chồm đứng lên, mặt không chút thay đổi:

- Sao nào, nhận thua chưa?

- Không!

A Địch Quải lảo đảo đi tới phía Tào Bằng, quật cường hét.

Trong lòng Tào Bằng nghĩ, tên tiểu tử này quả thực không tồi!

Chỉ là một đứa trẻ nhưng tính tình quật cường không chịu khuất phục đã đủ khiến Tào Bằng coi trọng.

Nếu so về sức lực, A Địch Quải không thể so được với Tào Bằng, nhưng nếu so về sự quật cường, Tào Bằng lại khó có thể địch được A Địch Khải.

Nhìn sắc trời, Tào Bằng không muốn trì hoãn hơn nữa.

Lúc A Địch Quải lại vồ lên lần nữa, Tào Bằng trượt dài một chân, lại đồng thời dùng lực ở hông, chân nhẹ nhàng nhấc lên. Lần này, A Địch Quải không phải bình thường lao tới, chỉ nghe bịch một tiếng, tên tiểu tử lại ngã trên mặt đất, lập tức ngất đi. Tào Bằng nhìn y một cái, phủi bụi bặm trên người, xoay người đi vào trong lều trại.

- Lương Đạo, dìu y xuống, tìm đại phu chăm sóc cho tốt. Sau khi y tỉnh lại, hãy đưa y trở về. Nói với y, cố chấp không nhận thua là việc tốt, nhưng biết rõ không làm được mà cố làm, chính là kẻ không khôn ngoan. Cúi đầu, không phải là nhận thua, tự cho rằng mình đúng, mới là hành vi ngu xuẩn…

Nói xong, Tào Bằng liền đi vào lều lớn.

- Một kẻ không chịu thua, một kẻ mặt lạnh tâm nóng.

Giả Quỳ đột nhiên lắc đầu mỉm cười, nhìn Doãn Phụng nói:

- Tên tiểu tử này thật có phúc! Tướng quân lần này, xem như coi trọng cậu ta rồi.

Coi trọng, cũng thể hiện cho việc Tào Bằng chấp nhận tiếp nhận A Địch Quải.

Nói cách khác, tương lai của A Địch Quải sẽ rất xán lạn.

Chỉ cần Tào Bằng còn sống, sẽ che chở cho y. Giả Quỳ không tiếp xúc nhiều với Tào Bằng, nhưng hiểu biết về Tào Bằng, lại cực kỳ sâu sắc.

Hai người hộ tống, đưa A Địch Quải về lều trại.

Sau khi đại phu kiểm tra cho y xong, nhận định không có gì lo ngại, Giả Quỳ liền thở phào nhẹ nhõm.

Đợi A Địch Quải tỉnh lại, trời đã tối.

Giả Quỳ đem lời nói của Tào Bằng lặp lại một lần, sau đó hạ giọng nói:

- Đi về trước đi, tướng quân có việc, hiện không có trong doanh trại. Cố gắng nghỉ ngơi, nếu thật sự nguyện ý nghe theo tướng quân dạy bảo, bắt đầu từ ngày mai, tới đây học.

A Địch Quải cúi đầu, đi!

Giả Quỳ sai người đưa A Địch Quải rời khỏi doanh trại, rồi sau đó trực tiếp vào quân trướng.

Tào Bằng không hề ra ngoài, nhưng hắn hiểu, A Địch Quải cần thời gian suy xét, hiện tại gặp y, vẫn chưa phải lúc thích hợp. Vì thế, hắn trực tiếp nói với Giả Quỳ, sau khi A Địch Quải tỉnh lại, cho y về nhà suy xét. Lúc Giả Quỳ đi vào lều lớn, Tào Bằng đang ngồi sau soái án, giơ nến, nhìn lên tấm bản đồ trên bức án.

Trên bức bản đồ là kết cấu thành trì, bút tích của Giả Quỳ.

Đây là thành trì mới sắp được xây dựng ở bên cạnh Hồng Trạch, với việc này, Giả Quỳ khá là nhọc lòng.

Suy xét tới khả năng phát triển sau này của thành thị, kế hoạch phải thật tỉ mỉ.

Tuy rằng không thể so sánh được với những thành thị sau này, nhưng thoạt nhìn, ít nhất cũng thỏa mãn yêu cầu của Tào Bằng.

- Lương Đạo, ngươi tới rất đúng lúc!

Tào Bằng đứng lên, xua tay ra hiệu Giả Quỳ ngồi xuống:

- Tân thành trì, ta rất vừa lòng. Tuy nhiên, cần tìm một cái tên phù hợp, sau đó báo cáo cho Hứa Đô. Ta vừa có suy nghĩ, tên của tân thành trì hãy gọi là huyện Hồng Thủy, ngươi thấy sao?

Giả Quỳ lập tức mỉm cười!

- Mạt tướng cũng cho rằng, ba từ huyện Hồng Thủy là thích hợp nhất. Hồng Trạch, có một Hồng Thủy Tập, là trung tâm Hồng Trạch. Sở dĩ gọi là huyện Hồng Thủy, chính là muốn chứng tỏ rằng, tân thành trì này mới chính là trung tâm chân chính của Hồng Trạch. Ít nhất xem xét từ cái tên, những người không biết có thể cho rằng, Hồng Thủy Tập chỉ là một thị trấn cấp dưới huyện Hồng Thủy. Chớ xem thường tân thành trì này mà xây dựng xong, sẽ tạo thành lực tấn công lớn với Hồng Thủy Tập.

Tào Bằng vẫy tay, gọi Giả Quỳ tiến lên.

Hai người lại thảo luận về một số thiếu sót của thành trì, rồi sau đó thu hồi bản vẽ, giao cho Giả Quỳ, bảo y sửa chữa một chút.

- Tên tiểu tử kia đi rồi à?

- Trở về rồi!

- Cảm xúc của y ra sao?

Giả Quỳ mỉm cười:

- Tướng quân, nếu trong thời gian một nén nhang, người bị quẳng ra ngoài ba mươi bảy lần, cuối cùng bị đánh ngất xỉu, người sẽ ra sao?

- Điều này…

- Ha ha, tướng quân yên tâm, tên tiểu tử đó cũng không phải không phân biệt được người tốt người xấu. Miệng cậu ta không nói gì, nhưng ta cảm giác thấy, trong lòng cậu ta đã bị khuất phục. Tuy nhiên, ta lại khá hâm mộ cậu ta.

- Hâm mộ điều gì?

Tào Bằng cười nói:

- Hay là ngươi cũng muốn bị ta quẳng ra ngoài ba mươi bảy lần.

Giả Quỳ nghe xong, lập tức cảm thấy sợ hãi, liên tục xua tay:

- Tướng quân xin tha cho ta, Quỳ này tuy rằng xương cốt vẫn cứng chắc, nhưng nếu thật sự bị quẳng ra ngoài ba mươi bảy lần, chỉ sợ trong vài ngày, cũng khó đứng dậy được.

Tào Bằng nghe xong, cất tiếng cười to.

Ấn tượng của hắn với Giả Quỳ cực kì tốt, người này có năng lực, thông hiểu chính vụ, có tầm nhìn xa trông rộng, lại có khả năng ứng biến. Đem ra so sánh, Bàng Thống giỏi đại cục, nhưng vấn đề chi tiết, không thể bì được với Giả Quỳ. Mà quan trọng nhất là, Giả Quỳ có kinh nghiệm thống trị địa phương, điều này đối với Tào Bằng mà nói, vô cùng quan trọng.

Đồn điền Hà Tây một khi thi hành, tất sẽ cần một lượng lớn nhân lực.

Cần biết rằng, diện tích Hà Tâythì phải rộng hơn ít nhất cũng vài lầnso với Hải Tây.

Tào Bằng tuy rằng có chút kinh nghiệm, nhưng luận về chính sự, lại cần có người giúp sức. Lúc trước, ở Hải Tây, có Đặng Tắc, có Bộc Dương. Sau đó lại có sự giúp đỡ của đám người Bộ Chất mới có thể làm cho đồn điền được thuận lợi mà thi hành, Hải Tây đại trị. Mà nay ở Hà Tây, diện tích gấp mấy lần Hải Tây, mặc dù là có Bộ Chất hỗ trợ, nhưng cũng khó tránh những khó khăn.

Giả Quỳ này, nếu có thể dùng được thì tốt, chưa chắc gã đã thua Bộ Chất…

Giả Quỳ nói:

- Thái đại gia một đời đã trải qua nhiều cực khổ. Hiện giờ, hi vọng của nàng đều phó thác nơi đứa con này. A Địch Quải tuy rằng hôm nay bị tướng quân quăng ngã ba mươi bảy lần, nhưng sau này, sẽ bớt đi rất nhiều khổ đau. Điều này, chẳng phải sẽ khiến người khác hâm mộ? Mạt tướng vẫn chưa thành thân, nếu không sẽ cho con tới đây, bị tướng quân đánh cho một trận, nói không chừng cũng sẽ có tương lai tươi sáng giống như tên A Địch Quải kia.

Những lời nói dễ nghe người ta thường nói, nhưng cũng cần phải xem xem lời nói là tốt hay xấu.

Giả Quỳ từ đầu tới cuối không hề có lời nào quá khen, nhưng mỗi câu đều như đang nịnh hót Tào Bằng.

Tào Bằng tuy rằng tái sinh hai kiếp, nhưng nói cho cùng vẫn là người bình thường. Thừa nhận cao minh này, cũng khiến hắn đắc ý, vỗ bả vai Giả Quỳ cười nói:

- Lương Đạo, nói rất hay. Được rồi, nếu ngươi nói như vậy, nếu tương lai ngươi có con nối dõi, ta cũng sẽ đánh cho y một trận. Chỉ có điều đến lúc đó, ngươi chớ có đau lòng.

Giả Quỳ mừng rỡ, vội vàng khom người nói:

- Nếu vậy thì đúng là phúc phận của mạt tướng.

- Tốt lắm, sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm. Hai ngày nữa đám người Hưu Chư sẽ đến đây, chúng ta cần hoàn thành xây dựng Liêm Bảo trong cuối tháng này, rồi sau đó bắt tay vào xây dựng tân thành. Đến lúc đó, ngươi sẽ rất vất vả…Ta hi vọng, khi di dân tới đây, sẽ có một chỗ trú thân an toàn.

- Mạt tướng, nhất định sẽ không phụ sự phó thác của tướng quân.

-------------------------

Ngày hôm sau, Tào Bằng vừa tỉnh lại.

Mấy ngày vất vả, khiến hắn cảm thấy hơi mỏi mệt, vì thế thức dậy có phần muộn hơn mọi ngày, tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Ánh sáng mặt trời mùa thu, nhìn ra rất đẹp.

Nhưng đằng sau sự rực rỡ đó là cảnh sắc hiu quạnh, tiêu điều, khiến lòng người có chút lạnh lẽo.

Tào Bằng nắm thật chặt vạt áo, cất bước đi vào lều lớn.

- A?

Hắn ngạc nhiên, nhìn thấy một dáng người nhỏ bé, đang ghé vào trên soái án, dùng khăn lau chùi bụi bặm.

- A Địch Quải?

Thiếu niên vội vàng ngừng tay, xoay người, cung kính thi lễ với Tào Bằng:

- Học sinh Thái Địch, thỉnh an thầy.

- Thái Địch?

A Địch Quải gãi gãi đầu, trên mặt vẫn còn bị sưng.

Y hạ giọng nói:

- Mẹ nói, A Địch Quải là đệ tử của thầy, không thể không có họ tên. Cho nên liền đặt cho trò cái tên Thái Địch, từ này về sau, A Địch Quải không còn nữa, chỉ có học sinh của thầy, Thái Địch!

- Thái Địch?

- Thái Địa (đất trồng rau)!

Tào Bằng không kìm nổi cười lớn.

Thái Diễm đúng là biết cách đặt tên, không ngờ lại đặt cho A Địch Quải cái tên đất trồng rau.

Nghĩ lại, là do lấy chữ “Địch” trong tên của A Địch Quải.

- Vậy muội muội con, không phải tên là Thái Mi chứ?

Thái Địch không khỏi sửng sốt, thốt ra nói:

- Thầy sao biết được vậy? Mẹ đúng là đặt cho muội muội cái tên Thái Mi.

- Thái Diễm này, đúng thật là nhàn hạ.

Tào Bằng mỉm cười, ngồi dưới soái án, ngoắc tay ra hiệu cho Thái Địch lại gần.

- Thái Địch, nếu con bái ta làm thầy, thì cần nghe theo chỉ bảo của ta. Ta biết, con thật ra không thích đọc sách, nhưng nếu chỉ biết múa đao cầm thương, thì khó đạt được thành tựu lớn. Mẹ con kỳ vọng rất nhiều vào con, không chỉ cho con bái sư, mà còn đặt cho con cái tên của binh sĩ nhà Hán. Vì thế, nàng ta dốc hết tâm huyết, viết bốn trăm bộ sách, những vất vả đó, sau này con sẽ hiểu. Con giờ đã có tên mới, sau khi lớn lên, sẽ tiếp xúc với đủ loại người, thích ứng đủ mọi hoàn cảnh, nếu như không biết chữ, không đọc sách, thì sẽ phải chịu thiệt, thậm chí còn bị người khác coi thường. Cho nên, con không chỉ cần tập võ mà còn phải chăm chỉ đọc sách.

Thái Địch nghe xong, cúi đầu.

- Trò đã hiểu!

- Tốt lắm, ngày mai bắt đầu, mỗi ngày canh năm thức dậy, theo ta luyện công.Buổi trưa ta sẽ sắp xếp lịch học cho con, nếu hoàn thành, sau giờ ngọ mới có thể tập luyện công phu. Buổi tối trở về, hãy bẩm báo những gì con học được cho mẹ con, phải đạt được sự tán thành của mẹ con, ngày hôm sau ta mới dạy con những chiêu thức mới…Bây giờ, đi thay một bộ quần áo khác. Từ hôm nay trở đi, con là người hầu cận dưới trướng ta, giữa tháng nào cũng sẽ được nhận bổng lộc.

- Trò còn có bổng lộc?

Thái Địch giật mình, mở to hai mắt hỏi.

- Nói nhảm, con đã mười tuổi, cũng được coi là người lớn…Lẽ nào, con vẫn muốn sống dựa vào mẹ?

- Đương nhiên là không…

- Tốt lắm, hiện tại nghe theo lệnh ta, đi tìm Giả Tư Mã, lĩnh y binh giáp giới, rồi nhận một ít lương hướng, trở về giao cho mẹ con…Sau buổi trưa, trở về doanh trại nghe lệnh. Nếu chậm trễ, đừng trách ta trách phạt con.

Thái Địch giống như gà mổ thóc, liên tục gật đầu.

Nhìn bóng dáng cậu ta vội vàng chạy khỏi quân trướng, Tào Bằng lắc đầu, mỉm cười!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play