Bất kể A Địch Quải có đồng ý hay không, lễ thầy trò, một chút cũng không thể thiếu.
Nếu như là ở Hứa Đô thì không thể thiếu việc thông báo với mọi người, mở tiệc chiêu đãi khách và bằng hữu. Nhưng đây lại là Hà Tây, tất cả đều được giản lược, lễ tiết cũng không quá phiền phức. A Địch Quải dưới cái nhìn nghiêm khắc của Thái Diễm, nâng chén rượu sữa ngựa đưa tới trước mặt Tào Bằng, sau đó dập đầu ba cái.
A Mi Quải giật giật góc áo của Thái Diễm, hiếu kỳ nhìn ca ca làm lễ bái sư.
Làm lễ xong, Tào Bằng tháo trường đao bên hông xuống, đưa cho A Địch Quải.
- Trên người ta không có gì đáng giá, chỉ có cây đao này là phụ thân ta tự tay chế tạo ra, giờ ta tặng cho con làm quà gặp mặt.
A Địch Quải bĩu môi, dường như muốn nói: Chỉ là một thanh đao mà thôi, có gì đặc biệt đâu?
Nhưng khi thấy ký hiệu thiết chùy trên đao, thì ngẩn ra.
- Đây là bảo đao Cự Tử của Tào Cự Tử chế tạo ư?
- Hả?
Tào Bằng ngẩn ra, có chút không hiểu lắm.
A Địch Quải hưng phấn gọi, nói:
- Mẹ ơi, đây là bảo đao Cự Tử, đây là bảo đao Cự Tử.
Thái Diễm cũng sững sờ bước lên trước, tiếp nhận trường đao từ trong tay A Địch Quải, trên mặt cũng lộ vẻ nghiêm trang.
Đúng như dự đoán của Tào Bằng, sở dĩ Thái Diễm để A Địch Quải bái hắn làm thầy là có mục đích khác.
Nàng tuy rằng không rõ Tào Bằng có địa vị gì trong Sĩ Lâm, thế nhưng xem qua tám trăm bài văn, Tam Tự Kinh kia, đơn giản từ văn chương mà thấy, Thái Diễm đã kết luận, địa vị của Tào Bằng tại Sĩ Lâm không hề thấp. Ít nhất cũng không hề kém so với thế gia vọng tộc. Mà hắn lại là tộc chất của Tào Tháo, Thái Diễm không biết Tào Bằng, nhưng lại biết thái độ làm người của Tào Tháo.
Nếu như Tào Bằng là một kẻ bất lực, cho dù hắn là ruột thịt của Tào Tháo, Tào Tháo cũng sẽ không ủy nhiệm trọng trách.
Để Tào Bằng đóng ở Hà Tây, nhìn qua đúng là hắn không được coi trọng, nhưng Hà Tây này lại liên quan đến sự an toàn của Lương Châu Mạc Bắc, sao có thể để một người tầm thường đi chấp chưởng chứ? Tào Tháo phái Tào Bằng đến một địa phương hoang vắng như Hà Tây, chính là chứng tỏ Tào Tháo coi trọng Tào Bằng. Nếu không có thực tài, Tào Tháo sẽ kiên quyết không phái Tào Bằng đến chấp chưởng Hà Tây.
Có tài năng, có danh vọng, có địa vị.
Cả ba thứ này đủ để chứng minh tất cả vấn đề.
Nếu như A Địch Quải cùng với Tào Bằng có nghĩa thầy trò, vậy thì việc đi tới Trung Nguyên cũng có thể đảm bảo rất nhiều.
Có thể nói, sự lo lắng của Thái Diễm quá chu toàn.
Ngày hôm nay có thể nói là Thái Diễm hơi cưỡng ép Tào Bằng một chút. Thái Diễm chỉ hy vọng, giữa Tào Bằng và A Địch Quải có danh nghĩa thầy trò là cũng đủ rồi, không cần Tào Bằng quá coi trọng đối với A Địch Quải. Nhưng không ngờ Tào Bằng lại tặng cho A Địch Quải thanh bảo đao kia. Bảo đao Cự Tử này rất có danh tiếng tại Nam Hung Nô, nghe nói là được bậc thầy Trung Nguyên chế tác, giá trị ngàn tiền vàng, hơn nữa còn là vô giá. Trong tay Lưu Báo cũng có một thanh Long Tước Cự Tử, giá trị hai mươi bảy con ngựa lương câu ( ý nói là ngựa non khỏe)...thường ngày vô cùng coi trọng, thậm chí ngay cả A Địch Quải vô tình chạm vào cũng sẽ bị Lưu Báo nổi trận lôi đình.
Mà lúc này, Tào Bằng lại tặng một lễ vật quý giá như thế cho A Địch Quải khiến cho Thái Diễm ít nhiều có chút xấu hổ.
- Bảo đao Cự Tử?
Tào Bằng nở nụ cười:
- Thái đại gia hiểu lầm rồi, đao này là gia phụ chế tạo, trước khi ta đi còn tặng ta hơn mười ngọn đao. Thường ngày ta rất ít khi sử dụng, nếu A Địch Quải thích, hãy cứ giữ lấy món quà đó đi.
- Lệnh tôn của Tào tướng quân có phải là Cự Tử?
- Có lẽ là cùng một người.
- Chẳng lẽ Tào tướng quân không phải là tộc chất của Mạnh Đức Công sao?
- Quan hệ cháu chắt này nói ra rất dài.
Thấy A Địch Quải hăng hái bừng bừng, Tào Bằng cũng tươi cười.
Quả nhiên là đứa trẻ, rất dễ lừa gạt! Hắn không hề ghét A Địch Quải, dù lúc trước cậu bé có hành vi thất lễ đối với hắn, hắn cũng không hề trách tội.Trẻ con có tránh khỏi tính tình nóng nảy dễ cáu kỉnh, huống chi xuất thân của A Địch Quải cũng không hề đơn giản.
Thái Diễm trước tiên là nói một tiếng cám ơn, sau đó bảo A Địch Quải và A Mi Quải đi ra ngoài chơi đùa.
- Ta vốn không phải là người huyện Tiêu, mà là người Nam Dương
Tào Bằng uống một ngụm sữa rượu, chậm rãi nói xuất thân lai lịch của hắn và quan hệ giữa hắn và Tào Tháo cho Thái Diễm nghe. Thái Diễm nghe xong, liên tục gật đầu, đôi mắt đẹp sáng long lanh. Vốn tưởng rằng Tào Bằng dựa vào quan hệ với Tào Tháo mà lên được vị trí ngày hôm nay, không ngờ hắn tuổi còn trẻ mà lại trải qua nhiều chuyện như vậy.
Bị người hãm hại, gặp cơ may liên tục, xa xứ, tạo nên công lao sự nghiệp...
Những việc trải qua của Tào Bằng cũng được viết thành một cuốn tự truyện.
Thái Diễm đứng lên nâng một chén rượu kính Tào Bằng:
- Không ngờ tướng quân lại có kỳ công như vậy, khó trách lại được Mạnh Đức Công coi trọng.
Tào Bằng cười.
Chuyện về ta, đâu chỉ có như vậy thôi.
Ta còn là một người xuyên qua, nếu không có sự xuất hiện của ta, nói không chừng hôm nay nàng đã trở thành một người bị người đời vứt bỏ rồi.
- Ta nghe nói, bá phụ năm xưa có rất nhiều tàng thư.
- Đúng vậy, gia phụ từng có hơn ngàn quyển tàng thư, chỉ tiếc loạn lạc tại Trường An nên có thể tàng thư này đã bị hóa thành tro tàn rồi, hoặc chẳng còn tung tích nữa.
- Thật là đáng tiếc.
Ánh mắt Thái Diễm lay động, cười nói:
- Chẳng lẽ Tướng quân cũng là người yêu sách?
- Ồ, yêu sách thì chưa tới, nhưng nghĩ nhiều tác phẩm của thánh hiền bị thất truyền, trong lòng có chút tiếc nuối.
- Tàng thư của gia phụ, hầu hết ta đã từng đọc qua. Mặc dù không thể nhớ hết toàn bộ nội dung ghi trong đó, nhưng có thể thuộc lòng một phần mười trong đó. Nếu tướng quân cần, ta có thể viết ra tặng tướng quân. Tướng quân tặng lễ vật quý giá cho A Địch Quải mà ta lại không có gì đáp tạ, thì lấy sách này làm quà lễ bái sư.
Hai mắt Tào Bằng mở to.
Hắn biết Thái Diễm tài học hơn người nhưng không ngờ nữ tử này trình độ lại có thể đến mức cao siêu đến vậy.
Hơn bốn ngàn thư tịch, cho dù là một phần mười cũng phải là bốn trăm quyển sách. Nàng lại có thể đọc thuộc lòng, thật sự là trí nhớ đáng sợ? Tào Bằng không biết, vốn trên lịch sử, Thái Diễm cũng từng cầu xin Tào Tháo, đảm nhiệm viết ra bốn trăm quyển thư tịch. Có những quyển phải có mấy trăm ngàn từ, bốn trăm quyển cũng có hơn một trăm ngàn từ, thậm chí hàng trăm ngàn từ. Nội dung phong phú như vậy mà nữ tử này lại có thể viết ra được, quả nhiên là xứng với tên Thái Văn Cơ.
- Nếu thật sự được như vậy, thay mặt cho người đọc sách khắp thiên hạ, đa tạ Thái đại gia.
Thái Diễm chỉ cười lãnh đạm, thái độ thong dong nhẹ nhàng.
***
Tào Bằng lệnh cho Giả Quỳ tìm bút giấy đến cung cấp cho Thái Diễm để viết sách.
Đồng thời, hắn viết một phong thư cả đêm sai người đưa tới tay Tào Tháo.
Cổ nhân thường không thể thiếu sách trong tay, đối với thư tịch cực kỳ coi trọng. Thời Đông Hán nó có tính đại diện cho các văn sĩ, ở thời đại này, cũng có địa vị hết sức quan trọng. Quan trọng hơn là, tàng thư này của hắn có thể xem như là tinh hoa được ngưng kết ở thời đại này.
Loạn Trường An đã đem tàng thư này đốt sạch, tuyệt đối là đã làm mất đi nền văn mình của nó.
Mà nay, Thái Diễm viết lại những tàng thư này, dù chỉ là một phần mười trong đó, cũng có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Tào Bằng biết những thư tịch này được biết ra, Tào Tháo tất sẽ tìm hắn để đòi lấy.
Cùng với việc bị động bị đòi lấy, không bằng chủ động báo cho Tào Tháo biết. Như vậy, Tào Bằng còn có thể đề nghị nhiều yêu cầu đối với Tào Tháo nhằm đáp ứng đủ cho Thái Diễm viết thư tịch.
Đêm đó, Tào Bằng lại sai Doãn Phụng điều ra hơn mười nhân mã ở lại trong bộ tộc.
Hắn không thể cứ đứng xem Thái Diễm viết thư tịch mãi được, bởi vì trong tay hắn còn có nhiều chuyện phải làm. Tốc độ xây dựng Liêm Bảo cần phải nhanh hơn, đợi khi Liêm bảo xây dựng xong, hắn có thể đem toàn bộ binh lực tập trung xây dựng thành lũy, doanh trại.
Ngày hôm sau, Tào Bằng mang theo Lương Khoan đi dò xét công trường.
Giữa trưa, hắn trở lại quân doanh, vừa ngồi xuống chợt nghe tiếng bẩm báo:
- A Địch Quải con trai Thái Đại gia cầu kiến.
Tào Bằng lúc này mới nhớ hắn là thầy của A Địch Quải.
Hôm qua Thái Diễm đã nói, từ giờ trở đi, A Địch Quải sẽ theo Tào Bằng, nghe theo sự dạy bảo của Tào Bằng.
Nhưng ngày hôm nay Tào Bằng suýt chút nữa thì quên.
Vì vậy, hắn đứng lên đi ra khỏi quân trướng, thấy A Địch Quải đang đứng ở bãi đất trống bên ngoài lều lớn đang đánh giá quân doanh của mình.
- A Địch Quải ra mắt tiên sinh.
Thấy Tào Bằng, A Địch Quải tiến lên hành lễ.
Ngày hôm qua, Tào Bằng đã tặng cậu ta một thanh bảo đao, khiến cho thái độ của A Địch Quải đối với Tào Bằng rõ ràng là thay đổi rõ rệt.
Nhưng trên vẻ mặt của cậu ta vẫn lộ ra nét bướng bỉnh.
- Mẹ ta bảo ta theo tiên sinh học tập, nhưng tiên sinh có gì để dạy ta?
Tiểu tử này, vẫn còn chưa phục mình.
Tào Bằng thấy vậy, không khỏi nở nụ cười.
- A Địch Quải, con muốn học gì?
- Ta muốn học gì, tiên sinh có thể dạy ta sao?
- Ha hả, con nói xem nào.
- Ta....
A Địch Quải đảo mắt:
- Ta muốn học quyền thuật, không biết tiên sinh có thể dạy ta không?
- Quyền thuật ư?
Tào Bằng nheo mắt lại:
- Con muốn học quyền thuật gì?
- Đương nhiên là quyền thuật có thể đánh thắng được người khác rồi.
- Việc này cũng không khó, nhưng ngươi muốn học quyền thuật, có thể phải chịu khổ đó. Muốn đánh người, trước tiên mình phải chịu đòn. A Địch Quải, ta biết trong lòng con vẫn không chịu phục ta, vậy trước tiên ta sẽ dạy con cách chịu đòn là như nào.
- Ngươi thật sự muốn dạy ta quyền thuật?
Tào Bằng biết, đối với cậu bé kiêu ngạo này, đương nhiên không thể khách khí. Thái Diễm đã giao phó A Địch Quải cho hắn, là ký thác hy vọng cho hắn. Tào Bằng đương nhiên không thể qua loa.
Trước tiên phải thu thập cậu bé đã, những chuyện khác sẽ giải quyết sau.
Nghĩ tới đây, Tào Bằng lấy trường mâu vẽ một vòng tròn trên mặt đất, hắn đứng vào trong vòng tròn, cười ha ha nhìn A Địch Quải, nói:
- A Địch Quải, ta biết con không phục ta. Như này đi, ta sẽ đứng ở trong vòng tròn, chỉ cần con có thể bức ta ra khỏi vòng tròn, thì là con thắng...Ta cũng sẽ không ép buộc con học bất cứ gì nữa, mà sẽ còn che giấu cho con. Ta lớn hơn con, cũng không khinh thường con, con có thể dùng mọi thủ đoạn, mọi cách, ta tuyệt đối không dùng tay chân để công kích lại.
Nói xong, Tào Bằng đi vào trong vòng tròn:
- A Địch Quải, để ta xem con bản lĩnh lớn thế nào nào.
Trong giọng nói lộ vẻ xem thường khiến A Địch Quải vô cùng tức giận.
- Là người nói đó nhé.
- Không sai, ta đã nói, hơn nữa nói được thì làm được.
Mà nếu con thua, ta muốn con làm gì con nhất định phải nghe theo lời ta. Nếu dám không nghe lời, đừng trách ta trừng phạt con.
- Được!
A Địch Quải gầm lên giận giữ, giậm chân đẩy mạnh người lao về phía Tào Bằng.
Lúc này, xung quanh lều lớn đều tụ tập khá nhiều người, ba người Doãn Phụng, Lương Khoan, Giả Quỳ đều đứng ở bên cạnh, hăng hái bừng bừng quan sát.
A Địch Quải vọt tới trước mặt Tào Bằng, dùng quả đấm hết sức đánh về phía Tào Bằng.
Mà Tào Bằng vẫn đứng yên tại chỗ, sau một tiếng cười lạnh thân thể như quỷ dị khẽ nghiêng đi tránh cú đấm của A Địch Quải. Cũng không thấy hắn cử động tay chân, chỉ đơn giản dùng hông huých một cái, trực tiếp hất A Địch Quải bay ra ngoài vòng tròn.
A Địch Quải choáng váng, đứng lên vô cùng kinh ngạc nhìn Tào Bằng.
- Thế nào, chút bản lĩnh cỏn con ấy mà cũng dám liều lĩnh với ta sao?
- Ai nói, vừa rồi ta sợ ngươi bị thương nên không dùng toàn lực. Tiếp theo, ta sẽ không nương tay với ngươi nữa, xem quyền đây!
Nói xong, A Địch Quải đứng lên lần thứ hai đánh về phía Tào Bằng....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT