Ai biết chuyện cũng chưa xong, Lý Bảo Quế đi không tới hai ngày sau thì dẫn cha mẹ hắn tới, Lý Lão Căn và Lý Trần thị đến Thạch gia khóc lóc một hồi, chỉ trích Thạch gia đoạt hài tử nhà lão Lý bọn họ.
Tằng Tử Phu vỗ trán, trong nội tâm thật đúng là chịu thua, Lý gia này luôn lựa chọn cơ hội như vậy, mỗi lần cũng chờ Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy ra khỏi cửa mới tới gây náo loạn. Nhìn Thạch Lý thị bị tức đến run rẩy cả người, Tằng Tử Phu thở dài. Thạch Thúy Cúc cũng đi theo đến ‘Ăn uống chơi bời’ trong nhà ngoại trừ Thạch Hoa Lan, Thạch Lý thị còn có chính nàng, chỉ còn lại mấy đứa hài tử. Nhìn trận thế này của Lý gia, bảy bà tám cô, tuy chú ý tới Lý Quang Xuân bên kia không dám cường đoạt, nhưng cũng không đảm bảo chính xác một hồi sẽ làm ra sự tình gì. Nàng đành phải kiên trì tiến lên nói: "Đừng ồn ào nữa, Lý gia các ngươi đừng khinh người quá đáng, Lý Bảo Quế, ngươi cho rằng ngày đó lời nói của ta là giả hay sao?"
Lý Bảo Quế nghe xong cúi đầu, một người tự xưng là thím Lý Bảo Quế, há miệng mắng to: "Quản cái đồ đĩ ngươi là cái gì chứ, quản chuyện thì quản đến lão Lý gia ta hả? Ngươi cũng không hỏi thăm một chút, lão Lý gia chúng ta còn dễ khi nhục sao, cho rằng chỉ có lão Thạch gia các ngươi có phương pháp thôi à! Nói cho ngươi biết, lão Lý gia chúng ta cũng có đường của mình, chọc cho nóng nảy cùng lắm thì một đao cắt đứt."
Tằng Tử Phu cưỡng chế cơn tức giận: "Vị tẩu tử này, nói chuyện cũng phải nể mặt, nói Tiểu Lỗi Tiểu Nguyệt là dã chủng, là Lý gia các ngươi. Được thôi! Thạch gia chúng ta nhận, các ngươi cho rằng hài tử là dã chủng, từ bỏ, Thạch gia chúng ta cần. Đây cũng không phải là ta bịa chuyện, chuyện này người lớn kẻ nhỏ Thạch gia thôn đều có thể làm chứng, lúc này mới đăng ký cho bọn nhỏ ngụ lại ở Thạch gia thôn, đổi sang dòng họ Thạch gia! Hiện tại các ngươi còn nói hài tử là của các ngươi, chuyện quái gì tốt cũng để cho các ngươi dính vào? Các ngươi làm như vậy thích hợp sao?"
Nghe xong lời này trên mặt Lý Trần thị có chút ít không nhịn được, nhưng vẫn là ngồi ở trong sân kêu khóc: "Sao lại thế này, là lỗi của ai vậy chứ, nếu Thạch Hoa Lan tuân thủ nữ tắc, Lỗi tử còn không phải bị nàng ta làm cho liên lụy à, đây chính là lão Lý gia chúng ta yêu thương khảm ở trong lòng."
Vốn Thạch Hoa Lan chỉ ôm Thạch Lý thị không nói lời nào, nhưng Lý gia một câu lại một câu không tuân thủ nữ tắc, một câu một cái đồ đê tiện, rốt cuộc Thạch Hoa Lan bạo phát! Chỉ vào mặt Lý Trần thị nói: "Trời đất chứng giám, ta đến Lý gia các ngươi đã từng làm qua chuyện sai trái gì? Ta tận tâm tận lực hầu hạ cả nhà các ngươi, chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt mỏi. Nhưng ai biết Lý Bảo Quế là thứ không có lương tâm, bởi vì hồ ly tinh lẳng lơ không quan tâm ba mẹ con ta, còn giội nước bẩn lên trên người của ta, ta đều nhịn! Các ngươi không cần phải được một tấc lại muốn tiến một thước! Hôm nay ta nói rõ ràng, nếu, nếu như các ngươi lại ép buộc chúng ta, ta thà mang theo hai đứa con nhảy sông tự vận cũng sẽ không đi theo các ngươi trở về."
Thạch Hoa Lan vừa dứt lời, cái gọi là thím Lý Bảo Quế bắt đầu chửi ầm lên: "Nhìn thấy hay không, độc nhất là lòng dạ đàn bà! Ngươi còn có mặt mũi nói, vì sao ngươi cho là tận tâm tận lực lão Lý gia chúng ta hả, đó là tâm tư thiếu hụt của ngươi! Lúc ngươi làm những chuyện gièm pha kia, bọn ta cũng không biết sao? Bảo Cầm đều nói cho chúng ta biết rồi!"
"Thím." Lý Bảo Quế ở một bên hô lớn, nhưng bà lại đẩy Lý Bảo Quế ra: "Có gì khó mà nói chứ, bọn ta làm được, ngươi còn thay nàng che giấu làm gì? Nếu nàng đã không biết xấu hổ thì ta nói ra! Nói cho ngươi biết, ngươi quen biết lâu năm với Thạch Đầu, đúng lúc Bảo Cầm nhận ra, năm đó các ngươi có chút chuyện hư hỏng! Hừ! Còn cần ta nói tiếp sao? Nhanh đưa hài tử chúng ta dạy dỗ, việc này coi như lão Lý gia chúng ta xui xẻo, nhận tội rồi! Đừng cho sỉ diện cũng không cần!"
Sau khi Thạch Hoa Lan nghe được hai chữ Thạch Đầu, lui về sau một bước... Nắm chặt nắm tay nói: "Năm đó ta và Thạch Đầu cái gì cũng không có làm, ta sợ nói sao? Từ lúc ta gả vào trong lão Lý gia, chưa bao giờ đơn độc gặp mặt Thạch Đầu, ta có gì phải mất mặt chứ?"
Thím Lý Bảo Quế cười lạnh nói: "Bảo Cầm chính là làm nữ đầu bếp trong phủ Thạch Đầu, những thứ khác không nói, làm sao tới bây giờ Thạch Đầu kia ở nơi đó cũng là một nhân vật, cũng không cưới vợ không nạp thiếp, là vì cái gì, tiện nhân ngươi còn không biết sao? Chính Bảo Cầm nói, Thạch Đầu kia cách mỗi ba tháng đều trở về Kim Lan huyện chúng ta, là tới tìm ai hả? Còn không phải tại ngươi ở đó lẳng lơ trêu chọc người hả? Thật là nhìn không ra nha, với cái bộ dạng này của ngươi, Thạch Đầu kia còn để ý, cuối cùng thằng nhãi con cũng chỉ là thằng nhãi con, có tiền phát tài mà vẫn không biết tìm nữ nhân, lại còn nhớ thương cái thứ đàn bà dâm đãng như ngươi, hừ!"
Thạch Hoa Lan cũng có chút chấn kinh Thạch Đầu còn chưa lấy nương tử, giật mình nói: "Ngươi cũng đừng quá đáng, trời đất chứng giám, nếu ta đơn độc gặp Thạch Đầu thì thiên lôi đánh xuống chết không yên lành!"
"Ôi, ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả, không phải Thạch Đầu ba tháng qua Kim Lan huyện một lần, không phải ngươi cũng ba tháng vào thành một lần sao, nói cho hay là đưa mẫu thêu cho người ta, ai tin chứ! Đừng nói nhảm, nhanh chóng giao người ra đây cho ta, nếu không ngươi cũng đừng nghĩ ngẩng đầu làm người nữa!"
Tằng Tử Phu xoay chuyển tròng mắt, có lẽ... Nếu như là Thạch Đầu kia thì thật đáng là đại tỷ phu à, cười nói: "Hôm nay cho dù các ngươi nói toạc bằng trời, cũng không mang được hài tử đi!"
"Vậy cũng đừng trách chúng ta động thủ, nếu bị thương, chúng ta không bồi thường!"
Tằng Tử Phu nghe xong nháy mắt với Thạch Hoa Lan: "Với việc Tiểu Lỗi hiếu thuận đối với nương, có thể khoan dung được mấy người các ngươi nhục mạ nàng như thế sao? Đã sớm đi ra liều mạng với các ngươi, chúng ta cũng trì hoãn không ít thời gian, ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết, muốn hài tử, có thể, đi kinh thành tìm đi!"
Lý Trần thị vừa nghe thì thầm nghĩ hỏng rồi, chỉ vào Tằng Tử Phu nói: "Ngươi làm gì cháu của ta hả?" Tằng Tử Phu trấn an vỗ vỗ tay Thạch Hoa Lan, cười nói: "Đó là cháu ngoại ruột của ta, ta có thể thế nào, hài tử cũng lớn, nhất là Tiểu Lỗi, nơi thâm sơn cùng cốc này thật sự là sợ làm trễ nãi hài tử. Biểu cữu tụi nhỏ trúng trạng nguyên, vào Hàn Lâm viện, trở thành quan ở kinh thành rồi. Chúng ta họp lại thống nhất đưa Tiểu Lỗi qua, dù sao khi nó ở bên người biểu cữu cũng có tiền đồ tốt hơn không phải sao? Về phần Nguyệt nhi, cũng vì có bạn với Tiểu Lỗi nên cũng đưa qua. Nếu như các ngươi thật sự muốn hài tử, chúng ta cũng không tranh đoạt, hiện tại tính toán canh giờ, nếu ra roi thúc ngựa chạy tới ngược lại có thể ở giữa đường ngăn cản được hài tử. Tuy nhiên phải chú ý là xe ngựa, tốc độ cũng không biết được đâu."
Mấy câu nói xong, người Lý gia nghẹn họng không biết trả lời ra sao rồi, người ta vì tốt cho tử, đưa lên kinh thành cho cậu làm đại quan nơi đó rồi. Bây giờ người ta cũng không ngăn cản ngươi, dù sao hài tử đi chưa được bao lâu, có bản lĩnh thì đi ngăn đón đi! Tiền thuê ngựa cũng gom góp được đi, nhưng mà ai biết cỡi ngựa hả? Đuổi tới kinh thành đi đòi hài tử? Đây chính là dưới chân thiên tử, bản thân mình dù không hiểu chuyện cũng không dám đi vào trong đó náo loạn đâu. Nháo không xong đời này cũng không về được, hài tử không đòi trở về được mà mạng lại mất? Nghĩ vậy Lý Trần thị hung hăng trợn mắt nhìn Thạch Hoa Lan: "Thật là nhìn không ra à, trước kia con mắt chúng ta đều hỏng rồi, Thạch Hoa Lan ngươi thật đúng là giỏi!"
Rốt cục đuổi được người Lý gia đi, Tằng Tử Phu ngồi phịch ở trên mặt ghế, vỗ vỗ ngực: "Cũng may buổi sáng Cỏ Nhỏ nháo muốn vào thành, Nguyệt nhi và Lỗi nhi đều đi theo, nếu không lúc này nói dối cũng không xong. Hiện tại ta đi tìm Vương đại ca, đi một chuyến lên thị trấn, trước hết để cho Lỗi nhi và Nguyệt nhi ở lại nhà Nhị thúc đâu vài ngày xem sao."
Thạch Lý thị gật gật đầu: "Vẫn là đầu óc Tử Phu xoay chuyển nhanh, nếu không thật sự mà nháo lên thua thiệt vẫn là chúng ta." Tằng Tử Phu gật gật đầu, trong nội tâm luôn cảm thấy không thích hợp, vì sao người Lý gia cứ chờ đến khi trong nhà không có nam nhân lại đến gây náo loạn? Thật sự là không nghĩ ra liền nói nghi ngờ này ra.
Thạch Lý thị và Thạch Hoa Lan vừa nghe thì cùng chau mày, rốt cuộc là có chuyện gì? Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ nói: "Nương, tỷ, ta suy nghĩ, nhất định là có người mật báo, nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy? Cũng không phải chỉ mới náo một lần hai hai rồi, mỗi lần đều là lúc Phúc ca bọn họ không có nhà?"
Thạch Hoa Lan cúi đầu cẩn thận suy nghĩ, bừng tỉnh hiểu ra: "Phải.. là Tiểu Thuận Tử!" Tằng Tử Phu nhíu mày: "Tiểu Thuận Tử? Tỷ, không có lầm?" Thạch Hoa Lan quả quyết lắc đầu: "Tiểu Thuận Tử không phải Vương gia thôn đấy sao, hai ngày trước trời mưa to, sau khi tan học ta thấy đứa nhỏ này cũng không có mang theo đồ che mưa, chẳng phải cho nó ở lại một đêm à."
Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Việc này ta cũng biết đến, nhưng đứa nhỏ Tiểu Thuận Tử này mặc dù là có rất nhiều tư tưởng xấu, nhưng mà không giống như là mật báo." Thạch Hoa Lan thở dài: "Bây giờ ngươi không nói ra, ta cũng sẽ không nghĩ tới phương diện kia. Sáng sớm ngày đó, cha mẹ Tiểu Thuận Tử tìm đến đây, thấy hài tử bình yên liền đi, ta nhìn nương của Tiểu Thuận Tử rất quen mắt, nhưng mà không có để ở trong lòng. Bây giờ suy nghĩ một chút, là tại thời điểm lễ mừng năm mới, ta đã gặp tại Lý gia, xem như thân thích cùng Lý gia, chính là có chút xa. Mấy ngày nay mỗi ngày Tiểu Thuận Tử luôn nhìn sang chúng ta bên này, hơn nữa mỗi lần người Lý gia tới, Tiểu Thuận Tử đều nói trong nhà có chuyện nên sớm rời đi, vài chuyện hợp lại một chỗ sự cũng không cần chứng thật cái gì."
Tằng Tử Phu gật gật đầu, Thạch Lý thị ở một bên mặc kệ rồi: "Sáng mai trả tiền cho thằng nhãi con, chúng ta không dạy hắn." Tằng Tử Phu đối với chuyện này không có bất kỳ nghi vấn nào, đổi lại ai cũng không muốn có một ‘Bạch nhãn lang’ ở bên người, tùy thời tùy chỗ ngươi đều phải đề phòng. Nói rộng ra, nếu Tiểu Thuận Tử thành tài, nhân phẩm này ở đây, cũng là nguy hại một phương, liền đồng ý.
Ngày hôm sau, cha mẹ Tiểu Thuận Tử liền chạy tới, gặp Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy đang ở đó cũng không dám náo, chỉ là cầu xin Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu nhìn trong ánh mắt Tiểu Thuận Tử cũng không có một chút áy náy mà là khuôn mặt ủy khuất, liền thu hồi một chút ít không đành lòng của mình lại, kiên quyết cự tuyệt. Cuối cùng nhìn vào mắt Tiểu Thuận Tử nói: "Ta không nhìn thấy áy náy, không nhìn thấy xấu hổ ở trong ánh mắt của ngươi, mà là nhìn thấy ủy khuất, nhìn thấy bất mãn. Cho nên ta không thu nhận ngươi. Mỗi người đều nên chịu trách nhiệm việc làm của mình. Tại thời điểm một lần lại một lần ngươi bán đứng nhà của chúng ta, ngươi nên nghĩ đến, sau khi sự việc đã bại lộ ta nhất định sẽ không tiếp tục cho ngươi đi học rồi." Tiểu Thuận Tử nghe xong thì trong mắt hiện lên một chút không được tự nhiên, Tằng Tử Phu thở dài rồi vào phòng.
Cha mẹ Tiểu Thuận Tử thấy vậy trong lòng cũng rất là hối hận, vì họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới mà chặt đứt đường lui của con mình, thật sự là làm bậy mà! Nhưng trong nội tâm còn oán giận Tằng Tử Phu không hiểu nhân tình, sau khi trở về cũng còn nói không ít rằng Tằng Tử Phu không tốt. Thạch Lai Phúc nghe xong vốn là muốn đi tìm bọn họ, nhưng bị Tằng Tử Phu ngăn lại: "Cứ để cho bọn họ nói đi thôi, dù sao ta cũng không rớt một miếng thịt nào."
Thạch Lai Phúc thở dài: "Là ta không có bản lĩnh, lại để cho nương tử chịu ủy khuất, ài."
Tằng Tử Phu cười nói: "Đây coi là ủy khuất gì? Cái nhìn của người khác ta mới không quan tâm, chỉ cần trong lòng Phúc ca hiểu được ta là người như thế nào, là được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT