Qua bốn ngày, mới nhận được thư của Lý Sở Hà, trong thư đầu tiên là báo bình an, vừa cảm tạ Thạch gia chiếu cố với Lý Quang Xuân. Nhìn đến đây, ngược lại Tằng Tử Phu cảm thấy có chút ngượng ngùng, bây giờ là Thạch gia dựa vào Lý Quang Xuân, có vài sự kiện đều là bởi vì mặt mũi Lý Quang Xuân, mới làm thỏa đáng, nói thí dụ như chuyện của Lý Bảo Quế.
Nếu không còn có mặt mũi Lý Quang Xuân ở đó, dựa theo quy củ, cô nương gả đi ra ngoài, như nước tát đi. Lý gia hoàn toàn có quyền lợi dìm lồng heo với Thạch Hoa Lan, dù sao Lý Bảo Quế là thuộc chi mạch dòng chính, vào tộc phổ Lý gia tộc, là có quyền lợi tộc trưởng, ai! Mạng dân thường mà, lại một lần nữa Tằng Tử Phu cảm thán, cổ đại không có nhân quyền.
Trong thư cũng đơn độc cảm tạ Tằng Tử Phu chiếu cố ‘Tư thục Thư Hương’ cũng đề cập đến ở kinh thành đã mua một ít các loại sách vở đều cần dùng đến, không cần đệ tử trả bạc. Dù sao cũng là học trò mình từng dạy qua, coi như là một lễ nhỏ, có lẽ mấy ngày nữa có thể đến, để cho Tằng Tử Phu để ý một chút. Lại nói chính mình muốn vào Hàn Lâm viện, còn cần chuẩn bị một số việc, chuyện hồi hương phải để sau này, cũng có khả năng không về được, thỉnh Thạch gia hỗ trợ chăm sóc nhiều cho Lý Quang Xuân.
Tin tức Thạch gia thôn xuất hiện Trạng nguyên lang trong một đêm lan truyền cả Kim Lan huyện, đương nhiên cũng tới Lý gia thôn. Không tới hai ngày, Lý Bảo Quế liền mang theo ‘hạ lễ’ đến Thạch gia, nói gần nói xa có ý tứ là hi vọng đón Thạch Hoa Lan trở về. Tuy trong nội tâm Thạch Lý thị hận Lý Bảo Quế đến nghiến răng, nhưng ở niên đại này, tóm lại nếu Lý Bảo Quế chịu hồi tâm chuyển ý đón cô nương mình trở về, còn không phải là quá tốt ư.
Trong chuyện này Tằng Tử Phu không có xen vào, theo như Tằng Tử Phu suy nghĩ, mặc dù Thạch Hoa Lan trở về, cuộc sống cũng sẽ không quá thoải mái. Hiện tại một nhà Lý Bảo Quế vừa ý chính là danh hào ‘trạng nguyên lang’, không biết về sau sẽ có những yêu cầu gì nữa. Trước không nói gì khác, kỳ thật trong trong ngoài ngoài Thạch gia đối với phụ tử Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà cũng không còn cái ân tình gì. Tuy rằng thu lưu và giúp đỡ bọn họ, nhưng đừng quên còn thu năm lượng bạc! Cũng không thể chuyện gì cũng gây phiền phức đến nhà người ta.
Thạch Hoa Lan quyết tâm không trở về, nói đã chết tâm, Thạch Lý thị nghe xong thì đập đùi, xem như tận tình khuyên bảo, khuyên lại khuyên, Lý Bảo Quế ở một bên nói lời nói dễ nghe. Đến khi thật sự là không lay chuyển được Thạch Lý thị, Thạch Hoa Lan nắm chặt nắm tay. Tằng Tử Phu thấy vậy, trong lòng có chút thất vọng, cảm thấy Thạch Hoa Lan rất không biết tranh giành cho mình rồi. Nhưng nghĩ lại, ở thời đại này không phải nữ nhân đều là như thế sao? Chồng to như trời!
Tuy bởi vì mặt mũi Lý Quang Xuân, hiện tại không ai dám ở trước mặt gây khó chịu cho Thạch gia. Nhưng nữ nhân bị bỏ, lại dùng lý do là bất trinh, nếu đổi thành Thạch gia trước kia, chỉ sợ Thạch Hoa Lan sớm bị người ta phun nước miếng cho chết đuối. Cho dù là hiện tại, Thạch Hoa Lan cũng là không ra khỏi cửa trước không bước cổng trong.
"Lý Bảo Cầm à?" Lý Bảo Quế giật mình có chút xấu hổ nói: "Nàng là biểu tỷ ta, hiện tại..." Thạch Hoa Lan đứng người lên cắt đứt lời nói Lý Bảo Quế: "Muốn ta trở về, có thể! Để cho tiện nhân kia lăn ra ngoài!" Lý Bảo Quế kinh ngạc trừng mắt nhìn Thạch Hoa Lan, thật sự là không tưởng tượng nổi Thạch Hoa Lan vẫn luôn ôn nhu làm sao có thể nói ra lời nói như thế.
Hắn ta nhíu mày nói: "Nàng là biểu tỷ ta, hiện tại không chỗ nương tựa, cũng không thể cứ đuổi đi ra như vậy!"
Thạch Lý thị ở một bên nhìn mở miệng nói: "Muốn cô nương của ta trở về, thì phải cho cái đồ đĩ kia cút ra khỏi Lý gia các ngươi!" Sắc mặt Lý Bảo Quế có chút không tốt: "Hoa Lan, ta đã đáp ứng Bảo Cầm phải chiếu cố nàng."
Thạch Hoa Lan nở nụ cười, một loại cười tự giễu, mặc dù chỉ là trong một chớp mắt liền mất đi, nhưng Tằng Tử Phu vẫn luôn quan sát Thạch Hoa Lan bắt được. Tằng Tử Phu mím môi, đi ra ngoài, cũng tiếp nhận suy đoán của mình, nữ nhân này là thật thật sự đau lòng đi......
"Bảo Cầm? Ngươi muốn kết hôn với nàng?" Mắt Lý Bảo Quế nhìn Thạch Hoa Lan, trong nội tâm có chút sợ nhưng mà vẫn gật gật đầu, còn mở miệng giải thích nói: "Dù gả vào thì cũng là ngươi lớn, huống hồ ngươi còn có Lỗi và Nguyệt chúng ta, nói sao cũng không qua được ngươi, không phải còn có người giúp ngươi lo liệu việc nhà nhiều hơn, tiết kiệm cho ngươi mỗi ngày mệt mỏi đến tối muộn sao, Hoa Lan."
"Cút! Lăn ra ngoài!" Thạch Hoa Lan hét lớn, trên mặt Lý Bảo Quế càng khó coi, cắn răng nói: "Ngươi thật sự là không muốn trở về coi như xong, nhưng mà Tiểu Lỗi và Tiểu Nguyệt phải theo ta trở về, đó là con cháu Lý gia chúng ta!"
Thạch Lý thị nghe xong lời này, tức giận tới mức run rẩy, Tằng Tử Phu ở trong nội viện nghe được Thạch Hoa Lan rống to một tiếng, vội vàng chạy vào phòng, đỡ lấy Thạch Lý thị lung la lung lay, mắt lo lắng nhìn Thạch Hoa Lan. Thạch Hoa Lan lắc đầu: "Con cháu Lý gia các ngươi? Không phải ngươi đã nói đây không phải là con của ngươi sao? Không phải ngươi nói ngươi là cháu con rùa đen sao? Không phải ngươi nói bọn nó là dã chủng sao? Sao hiện tại lại được là con cháu Lý gia các ngươi?"
"Khi đó ta nói không phải nói nhảm sao?"
"Nói nhảm? Nói nhảm là muốn dẫn người đến, dìm lồng heo ta? Nói nhảm, khiến cho hồ ly tinh lẳng lơ kia ném hưu thư trên mặt của ta? Hôm nay Thạch Hoa Lan ta nói rõ ràng tại đây, ngươi hãy nghe cho kỹ! Ngươi đã bỏ ta, hưu thư ta cũng cầm ở trong tay rồi, sau này chúng ta chính là người xa lạ, một chút quan hệ cũng không có. Mà Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt, từ lúc ngươi phủ nhận bọn họ, bọn họ cũng không còn quan hệ với ngươi, hiện tại gọi Thạch Gia Lỗi, Thạch Giai Nguyệt mà không phải là Lý Lỗi, Lý Nguyệt! Còn có, bọn họ đã đang ký hộ khẩu tại Thạch gia thôn, cho dù náo đến đâu, cũng không có nửa phần quan hệ với Lý gia các ngươi! Hiện tại, lăn đi! Cầm những vật này lăn đi!"
Lý Bảo Quế vừa nghe hai đứa con bị sửa lại tên còn nhập hộ khẩu ở Thạch gia thôn, khuôn mặt nóng nảy lên: "Thạch Hoa Lan, ngươi đừng cho mặt chút mặt mũi mà lên mặt, ruồi bọ không bâu trứng không nút! Nếu ngươi không làm chuyện người không thấy được, ta sẽ hoài nghi ngươi sao? Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt chính là bị người làm nương không biết xấu hổ như ngươi làm liên lụy, ngươi dám thay đổi dòng họ hài tử của ta! Ai cho ngươi lá gan đó!"
Thạch Lý thị run rẩy chỉ chỉ Lý Bảo Quế: "Biến, ngươi là tên súc sinh, cũng may khuê nữ ta không có nghe lời của ngươi trở về với ngươi. Ngươi là cái thứ người gì hả, ta còn tin lời nói ăn năn của ngươi, ngươi cút ra khỏi Thạch gia cho ta! Nếu không ta kêu cháu ta xử lý ngươi! Cút!"
Vốn Lý Bảo Quế dự định động thủ, nghe được Thạch Lý thị đề cập đến cháu, liền dừng lại. Bản thân mình sao lại hồ đồ như vậy, trước tiên hẳn là nên dụ dỗ mang người trở về, nếu không vì biểu đệ cái bà nương này thành Trạng nguyên lang làm sao ta đến mức bị khinh thường như vậy! Nhìn bộ dáng Thạch Hoa Lan quyết tâm không đi cùng với mình, Lý Bảo Quế nắm chặt nắm tay vừa đi vừa quay đầu lại mắng to: "Xem như ngươi lợi hại, nếu không phải ngươi có một biểu đệ là Trạng nguyên lang, ngươi cho là ta hiếm lạ ngươi lắm sao? Ngươi là bà già mặt vàng, làm sao thân thiết như biểu tỷ ta? Cũng không tự soi gương, nhìn một cái mô dạng của ngươi, không biết còn tưởng rằng ngươi là đại tỷ của biểu tỷ ta kìa. Cặp tay kia của ngươi giống như đàn ông, ta hiếm lạ ngươi chắc.
Ta cho ngươi biết, Thạch Hoa Lan! Hôm nay ngươi không theo ta trở về, sau này cho dù ngươi quỳ cầu xin Lý Bảo Quế ta làm thiếp, Lý Bảo Quế ta cũng không cần ngươi! Ngươi nhớ kỹ cho ta! Còn có, ngươi ngoan ngoãn trả lại Tiểu Lỗi cho ta, về phần Tiểu Nguyệt cái hàng hóa lỗ tiền vốn đó nếu ngươi hiếm có thì ngươi cứ giữ đi!"
Những lời này, bị Thạch Gia Lỗi, Thạch Giai Nguyệt nghe được động tĩnh, từ ‘Tư thục Thư Hương’ chạy đến nghe được một câu cũng không bỏ sót trong lỗ tai. Thạch Gia Lỗi nắm chặt nắm tay, đẩy mọi người đang xem náo nhiệt ở trước cửa nhà ra, chỉ vào cửa chính hô lớn đối với Lý Bảo Quế: "Ngươi cút ra ngoài cho ta! Cút! Nếu còn dám tới khi nhục mẹ ta, ta lấy dao phay băm ngươi!"
Lý Bảo Quế ngẩn người, chỉ vào Thạch Gia Lỗi gào lên: "Ngươi là con bất hiếu, ta là cha mày! Sao ngươi lại có một cái bộ dáng không biết xấu hổ như nương ngươi!"
Thạch Gia Lỗi tiến lên túm cổ áo Lý Bảo Quế: "Lý Bảo Quế, ngươi nghe kỹ cho ta, lại để cho ta nghe được từ trong miệng ngươi nói ra một câu mẹ ta là không tốt, ta liền phế ngươi! Còn có, ngươi không phải cha ta, trước mặt tất cả mọi người ngươi đã nói qua, ta là dã chủng! Dã chủng!"
Thạch Giai Nguyệt và Tằng Tử Phu đều chạy tới, kéo Thạch Gia Lỗi ra: "Ca, đừng nói nữa, ta vào nhà đi, nương còn đang ở trong phòng." Thạch Gia Lỗi phun nước bọt rồi lôi kéo Thạch Giai Nguyệt vào phòng, không lâu lắm thì trong phòng truyền ra tiếng khóc của ba mẹ con. Lý Bảo Quế nhìn tư thế thôn dân chung quanh, cũng biết chính mình không được chào đón, vừa định quẳng xuống vài câu ngoan thoại, Tằng Tử Phu liền mở miệng nói: "Lý Bảo Quế, trước khi nói chuyện phải suy nghĩ giá trị con người của mình, chớ vì vài câu thống khoái, cuối cùng rơi vào kết cục ‘cửa nát nhà tan’!"
Lý Bảo Quế há hốc mồm, liền vội vàng chạy đi, thôn dân chung quanh xem náo nhiệt, có mấy người ngày thường có giao tình với Tằng Tử Phu đều tới nói vài câu, cũng có đi theo mắng: "Tằng tẩu tử, vừa rồi bộ dạng Tiểu Lỗi của nhà ngươi túm lấy súc sinh kia, thật sự là, hai người là từ một cái khuôn mẫu khắc ra, sao súc sinh kia lại tin lời nói cái ả kia chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, để cho hắn hối hận đi, ta nghe tiểu tử nhà của ta nói, Tiểu Lỗi rất thông minh, học thuộc lòng nhanh, có thể về sau cũng là làm Trạng nguyên."
"Để cho súc sinh kia khóc đi thôi! Nguyệt nhi, cô nương thật tốt lại bị hắn nói thành hàng hóa lỗ vốn, ta muốn có con gái có hiểu biết như Nguyệt nhi như vậy, sẽ coi nàng trở thành bảo bối mà nuông chiều."
"Còn nói sao, lão Thạch gia sinh ra hài tử, nam tuấn, nữ Thủy Linh, Nguyệt nhi này chính là giống Thạch gia, bộ dáng nhỏ nhắn xinh đẹp, lớn lên còn không biết mười dặm tám thôn quanh chúng ta biết bao người tới cầu xin muốn cưới về nhà."
"Làm sao? Ngươi nhớ thương rồi hả?"
"Còn không phải ư, nhưng mà tiểu tử kia nhà ta cũng không cái phúc khí đó, hiện tại Tiểu Nguyệt đi theo đọc sách biết chữ, còn không phải là chuẩn bị gả làm quan thái thái sao."
"Người Lão Thạch gia cũng có tâm tư này ư?"
"Biết đâu."
Tằng Tử Phu ứng phó vài câu rồi lại nghe đến vài câu nói linh tinh thì thở dài. Nếu hôm nay Phúc ca có ở nhà, chắc hẳn Lý Bảo Quế cũng không dám kiêu ngạo như vậy đâu!
Vào phòng, nhìn thấy Thạch Giai Nguyệt đang nhu thuận cầm khăn tay lau nước mắt cho Thạch Hoa Lan, mà Thạch Gia Lỗi chỉ là ôm đầu ngồi xổm ở một bên. Tằng Tử Phu thở dài, ngồi ở bên cạnh Thạch Lý thị, vừa thuận khí cho Thạch Lý thị, vừa nói: "Nương, người chú ý thân thể, lúc này trời rất nóng, tức giận với hắn làm chi?"
Thạch Lý thị thở dài: "Ngươi nói ta tạo nghiệt gì chứ, năm đó nhiều người cầu hôn như vậy, sao ta lại chọn như vậy cho khuê nữ, ngàn chọn vạn chọn, chọn lấy một tên súc sinh như vậy chứ! Khuê nữ à, là nương xin lỗi ngươi! Nếu năm đó, năm đó dựa vào lời ngươi nói, gả cho Cẩu Oa tử cùng thôn ta, tuy cuộc sống sẽ vất vả, nhưng mà không ai dám khi nhục ngươi như vậy, sao lúc trước nương lại đối xử ngươi như vậy, hại khổ khuê nữ của ta..."
Thạch Hoa Lan nghe vậy càng khóc nhiều hơn. Cẩu Oa tử kia tên thật là Thạch Đầu, bị mồ côi từ trong bụng mẹ, vừa sinh ra thì mẹ ruột cũng đi theo, được ông bà nội nuôi dưỡng. Điều kiện trong nhà có thể nghĩ, thường xuyên một bữa đói một bữa no, cùng Thạch Hoa Lan có thể nói là thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ vô tư. Nhưng cuối cùng bị Thạch Lý thị gậy đánh uyên ương, Thạch Hoa Lan gả cho Lý Bảo Quế. Lý Bảo Quế nhìn cũng là người thành thật, đối với Thạch Hoa Lan lại tốt. Thời đại này, tư tưởng gả chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó thâm căn cố đế ăn sâu vào trong đầu nữ nhân. Thời gian lâu dài, hơn nữa, Tiểu Lỗi, Tiểu Nguyệt được sinh ra, Thạch Hoa Lan cũng chôn vùi phần tình yêu này ở trong lòng, ổn định sinh hoạt qua ngày cùng Lý Bảo Quế.
Từ lúc Thạch Hoa Lan gả cho người, Thạch Đầu kia cũng vụng trộm đi gặp Thạch Hoa Lan mấy lần, nhưng đều bị Thạch Hoa Lan cự tuyệt. Cuối cùng liền đi theo thương đội đi ngang qua Thạch gia thôn, lưu lạc ở bên ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT