Editor: Hương Cỏ

Tự Cẩm xem canh giờ, hôm nay Tiêu Kỳ tới hơi trễ, trong lòng liền hiểu được khẳng định là triều đình có chuyện làm chậm trễ. Thấy ánh mắt hắn quan sát mình, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thấy Thi cô cô cũng cùng theo vào bèn chậm rãi thu tay lại, nhìn hắn nói: "Thần thiếp pha trà cho Hoàng thượng, người ngồi xuống nghỉ ngơi trước một chút đi."

Tiêu Kỳ liền bị Tự Cẩm kéo ngồi xuống giường, nhìn Tự Cẩm xoay người đi sang phòng trà. Thái hậu đang nghỉ ngơi ở trong phòng ngủ, lúc này Tiêu Kỳ cũng không tiện đi vào thăm hỏi. Do đó một mình ngồi đó cũng không thấy tự nhiên. Thi cô cô đứng ở một bên, cũng nghiêm mặt, có mấy lời khó nói ra miệng, trong lòng do do dự dự.

Vừa lúc đó, Tự Cẩm nâng khay trà trong tay vào, trên khay trà đặt chén trà. Nàng bưng trà dâng cho Tiêu Kỳ, vừa cười vừa nói: "Chỗ Thái hậu nương nương thường xuyên chuẩn bị trà Hoàng thượng thích uống, người nếm thử có phải hương vị này hay không?"

Tự Cẩm nói xong còn tự tay bưng chén trà đưa tới, Tiêu Kỳ giương mắt nhìn Tự Cẩm một cái, thuận tay nhận chén trà, khẽ nhấp một cái, hơi nhíu mày, khá nóng, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nuốt xuống. Thi cô cô đứng một bên nhìn thấy cảnh này không khỏi sững sờ, trong lúc nhất thời nhìn ánh mắt nhìn về phía Hi Phi trở nên phức tạp khó tả.

Hoàng thượng là ở bên thái hậu lớn lên. Các thói quen ăn uống sinh hoạt của Hoàng thượng, Thi cô cô ở gần thái hậu hầu hạ nhiều năm như thế, có thể nói là hiểu rõ ràng. Hoàng thượng không thích uống trà nóng, mỗi lần pha trà cũng chỉ bảy phần nhiệt. Hi Phi ngâm bình trà này, bà ta thấy hơi nước bay lên thì biết là còn rất nóng. Vậy mà Hoàng thượng không chỉ uống, ngay cả chút mất hứng, lời trách cứ cũng không có.

Tự Cẩm cười mỉm ngồi trên ghế con. Ở trong cung của thái hậu nàng chẳng qua là một Hi Phi, đương nhiên không có tư cách ngồi đối diện với hoàng đế trên sập lớn. Không thể để cho Thi cô cô tìm được bất cứ sai lầm, lấy cớ khiển trách nàng, Tự Cẩm cực kỳ nhu thuận ngồi trên ghế con, sau đó đẩy đĩa anh đào đặt trên bàn về phía hắn, cũng không nói bất luận lời nào.

Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm đĩa anh đào đặt trên bàn. Hắn thích ăn anh đào tươi, không thích ăn kiểu ngâm chua mặn ngọt thế này. Đầu tiên là uống trà nóng, rồi tới anh đào chua ngọt. Lúc ấy làm gì Tiêu Kỳ không hiểu nữa, đây là Tự Cẩm vòng vèo thị uy với Thi cô cô.

Để hoàn thành vai trò đạo cụ quan trọng để thị uy người khác, Tiêu Kỳ lặng yên, lặng yên nhặt một viên anh đào đưa vào miệng, sau đó bình thản nhai nuốt xuống, rồi nâng chén trà lên uống một ngụm.

Đối với sự phối hợp của Tiêu Kỳ, Tự Cẩm tỏ ra hoàn toàn không phát hiện, cười mỉm nói: "Thi cô cô nói với thần thiếp, thuở nhỏ Hoàng thượng đã thích ăn anh đào như vậy. Trước đây thần thiếp không nghe Hoàng thượng nói qua. Sau khi cô cô nói, thần thiếp liền cố ý chuẩn bị đĩa anh đào này cho Hoàng thượng, quả nhiên người thích ăn."

Cuộc đời này Thi cô cô ở trong hậu cung gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa từng gặp phải người nào nói thẳng nói thật như vậy. Trong lúc nhất thời trên trán đổ mồ hôi, cúi thấp đầu im lặng không lên tiếng. Nguyên nghĩ tới để Hi Phi xấu mặt, không nghĩ tới người này lại nói toàn bộ mọi chuyện ngay trước mặt hoàng thượng. Nhìn vẻ mặt thuần khiết tươi cười của nàng, Thi cô cô thậm chí cũng không hiểu rõ, Hi Phi là thật ngốc hay là giả ngu.

Tiêu Kỳ nghe vậy liền nhìn Thi cô cô một cái rồi mới nhìn sang Tự Cẩm, không đếm xỉa tới nói: "Hôm nay có phụng dưỡng thái hậu tốt không?" Chẳng hề trả lời mấy câu kia.

Tự Cẩm cười ngọt ngào, cực kỳ vui vẻ nói: "Thái hậu nương nương ôn nhu hiền hòa, kỳ thật thần thiếp cũng không phải mất công mất sức gì, đều có Thi cô cô ở đây, làm gì cần tới thần thiếp phải động tay nữa chứ. Thần thiếp chỉ nói chuyện vài lời với thái hậu nương nương mà thôi, bưng trà đưa điểm tâm, thoải mái cực kỳ. Có điều thần thiếp quá vô dụng, trong lòng cực kỳ băn khoăn."

Thi cô cô hơi nhếch môi, bưng chén trà cũng làm đổ, dâng điểm tâm thì suýt nữa làm bẩn người Thái hậu. Mặc dù trong này cũng có lý do thái hậu làm khó dễ nhưng Hi Phi đâu có giống đi hầu bệnh chứ. Chẳng qua thái hậu dạy dỗ mấy câu, kết quả khóc lóc như mưa, thật giống như chịu oan khuất lắm vậy.

Không cần nói Hi Phi, ngay cả Hiền phi và Mai Phi đến đây hầu bệnh, không người nào không phải nếm thử trước khi dâng trà, bưng điểm tâm. Làm sao tới lượt Hi Phi thì giống như chịu oan ức lắm vậy? Bình thường Hoàng thượng dùng bữa cũng phải có thái giám hầu thiện nếm món ăn trước, đây là quy củ.

Mầy việc kia làm không xong, thái hậu cũng không chấp nhặt liền kêu nàng ta cùng trò chuyện, kết quả không biết là Hi Phi này quá thuần lương ngốc nghếch hay là quá thông minh, nói ba câu thì chặn họng Thái hậu hai câu. Vậy mà không thể kiếm được sai sót nào của nàng ta mà trị tội. Cơ bản những lời nàng ta nói đều là lời thật, chính là nghe không thuận tai thôi.

Mới nói một câu nhà mẹ đẻ Hi Phi bị dòng chính Tô gia Khúc Châu trục xuất ra ngoài, Hi Phi liền lau lệ nói mong Thái hậu làm chủ. 

Nhắc một câu Hi Phi không thể độc chiếm thịnh sủng, Hi Phi liền tỏ ra đau khổ tố cáo với thái hậu Hoàng thượng không dễ hầu hạ, tính tình nghiêm khắc, hay sầm mặt, cung nhân bên người hay bị Quản công công phạt học quy củ, mong thái hậu chỉ điểm vài lời. 

Kêu Hi Phi phải chung sống hòa thuận với các tần phi khác trong hậu cung, Hi Phi liền tỏ ra khổ sở, nói bản thân cũng không dám đi lại nhiều trong hậu cung. Từ lúc tiến cung, trên cơ bản chỉ ở trong cung của mình, rất hiếm khi đi ra ngoài, thật sự là không biết đã đắc tội ai mà nói nàng không hòa thuận với các tỷ muội khác, lại mong Thái hậu chỉ điểm. 

Thái hậu nói thẳng Hi Phi sau này không thể chiếm cứ hoàng đế, Hi Phi liền giơ hai tay kêu oan, nói thẳng nàng chưa từng chiếm cứ Hoàng thượng. Ngay cả cung nhân bên cạnh mình cũng chưa từng đến mời Hoàng thượng giá lâm cầu sủng. Ý tứ trong lời nói này chính là bản thân Hoàng thượng thích đi tới Di Cùng hiên, chẳng có chút quan hệ nào tới nàng. Thái hậu nói vậy là oan uổng người khác!

Không cần nói thái hậu nương nương, ngay cả Thi cô cô ở trong cung nhiều năm như thế, thật sự là lần đầu tiên gặp kiểu người như Hi Phi. Đơn giản thẳng thắn, ngươi căn bản không có cách nào đối phó.

Thi cô cô thậm chí còn hơi hoài nghi, Hoàng thượng thích Hi Phi như thế, lẽ nào cũng là vì Hi Phi có tính cách đơn giản như vậy, liếc mắt thì biết ngay nghĩ gì, dễ khống chế? Nhất là bây giờ Hoàng thượng đang trọng dụng cha con Tô gia, ở trong hậu cung sủng ái Hi Phi, khó tránh không phải là thủ đoạn trấn an cha con Tô gia.

Nhưng đây chỉ là ý nghĩ trước kia. Bây giờ nhìn Hi Phi thản nhiên bưng lên trà nóng, nếu không nhìn ra Hoàng thượng không thích trà nóng thì quả thật là ngốc rồi. Lại thấy Hoàng thượng rõ ràng không thích anh đào chua ngọt nhưng khi Hi Phi đưa tới lại mặt không đổi sắc ăn một viên, bà ta lại nhịn không được nghĩ, không phải là Hi Phi quá ngốc mà thật ra do Hoàng thượng dung túng mà thành chăng?

Không thích uống trà nóng, không thích ăn mứt hoa quả, chỉ cần nói một chữ "Không" là được. Nhưng ngay cả nét mặt cũng không thay đổi, không có chút nào thể hiện là không thích, Hi Phi có thể nhìn ra mới là lạ.

Nghe xong lời Tự Cẩm nói, Tiêu Kỳ trong lòng lặng yên, ngoài miệng lại chậm rãi nói: "Ái phi nói đúng lắm, thái hậu tất nhiên là tốt, nàng phải học tập nhiều mới được."

"Thần thiếp biết mà. Ngày hôm nay Thi cô cô còn dạy thần thiếp mấy chuyện nữa đó." Tự Cẩm cười vẻ mặt ngốc ngọt ngào, giống như những gì Thi cô cô dạy nàng đều là chuyện tốt vậy.

Trông vẻ mặt Tự Cẩm, Tiêu Kỳ có thể đoán được Tự Cẩm bị khó xử, hơn nữa còn không phải khó xử bình thường. Có điều chưa ăn thiệt thòi, dường như còn chiếm thượng phong, không thấy thái hậu cũng đi nghỉ ngơi sao, nhất định là bị tức lắm, nhìn cũng không muốn nhìn Tự Cẩm một cái. Lòng vốn đang lo lắng lại vững vàng trở về. Nhưng Tiêu Kỳ cũng hơi tò mò, hôm qua người cơ trí thông minh như Mai Phi còn bị phạt, sao ngày hôm nay đến lượt Tự Cẩm thì không xảy ra việc gì nhỉ?

Trong đầu bao nhiêu nghi hoặc, sau khi xác định Tự Cẩm không có việc gì, Tiêu Kỳ cũng không ăn trưa lại vội vã về Sùng Minh Điện. Trước khi đi, ngay trước mặt Thi cô cô nhìn Tự Cẩm nói: "Nàng không cần lo lắng Thánh nhi, trẫm đã sai Quản Trường An bế con tới thiên điện Sùng Minh Điện, nàng cứ ở chỗ này hầu hạ phụng dưỡng thái hậu cho tốt."

Tự Cẩm trong lòng hồi hộp, Tiêu Kỳ đây là công khai nhắc nhở Thi cô cô. Thái hậu ép buộc Tự Cẩm đến chữa bệnh, hắn liền đem con trai mang đến bên cạnh mình tự mình nuôi dưỡng. Hoàng tử được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng đế, lại là hoàng trưởng tử, tầm quan trọng trở nên khác biệt. Tiêu Kỳ không đề cập tới chuyện miễn Tự Cẩm hầu bệnh nhưng lại vòng vèo uy hiếp người ta.

Người này gian xảo thật.

Tiếp tục giữ nguyên vẻ ngốc nghếch dịu dàng, Tự Cẩm vung khăn tay, mang nụ cười ngọt ngào tiễn Tiêu Kỳ đi. Quay người lại đi vào, cười với Thi cô cô hỏi: "Cô cô, không biết buổi chiều thái hậu nương nương thích uống loại trà gì, ăn món gì để Bản cung cho người chuẩn bị trước. Bản cung tay thô chân vụng, đừng để tới lúc đó nương nương chịu đói chịu khát lại thành tội lớn." Nói xong nhìn Thi cô cô, cười sáng lạn, mặt mũi tràn đầy mong đợi.

Thi cô cô đối diện với khuôn mặt như thế, dù có muôn vàn pháp bảo nơi tay cũng cảm thấy không thể cách nào phân biệt Hi Phi này rốt cục là thật ngốc hay là giả ngu. Buổi chiều còn muốn hành hạ nương nương nữa sao, Thi cô cô sẽ không cho Hi Phi cơ hội này, liền vừa cười vừa nói: "Nương nương cứ nghỉ ngơi một chút trước đi, chờ thái hậu nương nương tỉnh dậy sẽ phân phó sau."

"Như vậy sao được, thái hậu nương nương ngã bệnh nằm trên giường, nếu Bản cung nếu đã đến hầu bệnh thỉ không thể không làm gì, tự nhiên là phải thành tâm tận hiếu với thái hậu nương nương. Cô cô không cần lo lắng, mặc dù Bản cung ngốc nhưng chăm chỉ có thể bù kém cỏi mà."

Thi cô cô:...

Thái hậu cũng không phải là ngủ thật mà đích xác không muốn nhìn thấy mặt Hi Phi. Lúc ấy qua tấm rèm ngăn phòng, nghe mấy lời Hi Phi nói lập tức cảm thấy cực kỳ đau đầu. Hi Phi này quả thực chính là dầu muối không tiến, thủy hỏa bất xâm, mặc kệ ngươi nói cái gì, người ta đều có thể giải thích rõ ràng rành mạch. Rõ ràng đào cho nàng ta một cái hố, người ta không chỉ tự mình nhảy xuống, còn kéo ngươi cùng nhảy. Gặp phải người như vậy, ngay cả thông tuệ như thái hậu cũng đau đầu tìm cách đối phó.

Cảm giác bất lực trước kẻ địch quả là khiến người ta khó chịu, không thể chịu nổi.

Mặc dù Hoàng đế không phải là do thái hậu thân sinh nhưng nuôi dưỡng bao nhiêu năm, tính cách của hắn thái hậu vẫn hiểu khá rõ ràng. Bây giờ suy nghĩ lại Hoàng thượng thích Hi Phi thế này, chỉ sợ có liên quan tới tính cách thẳng thắn bộc trực đến đơn giản của Hi Phi.

Nếu là như vậy, thái hậu nheo nheo mắt, bà cũng chỉ có thể từ khía cạnh này ra tay, không thể nhìn chỗ Linh Di không có chút tiến triển nào, ngay cả muốn gần gũi Hoàng thượng cũng không có cơ hội được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play