Editor: Hương Cỏ

Đối với tính cách của Tự Cẩm Tiêu Kỳ không dám nói là hiểu rõ trăm phần trăm, nhưng hắn tự nhận là cũng hiểu được tám chín phần. Cho nên lúc lâm triều đã cảm thấy mắt nháy liên hồi, trái tim cũng đập nhanh hơn ngày thường.

Vậy mà ngày hôm nay trên triều đình vấn đề cấm biển phía nam đã bị các đại thần tranh cãi kịch liệt. Hải tặc hoành hành hung hăng ngang ngược, không đếm xỉa tới quan lính triều đình, thậm chí quan viên và hải tặc còn lén lút giao dịch, không kiêng nể âm thầm vơ vét của cải. Cho nên dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán một vùng duyên hải. Về vấn đề cấm biển, từ thời tiên đế ý kiến mở hay cấm đã không đồng nhất. Do đó trên triều đình không thiếu vì chuyện này mà nảy sinh tranh chấp.

Vụ thu hoạch mới vừa qua, dân chúng mới vừa có tiền sau khi bán lương thực thực phẩm thu hoạch. Hải tặc đã có kế hoạch, thừa dịp lên bờ lúc ban đêm, đánh cướp giết người không từ bất cứ việc xấu nào. Sáng nay Binh bộ Thượng thư trình tấu chuyện này, có cấm biển, có xuất binh hay không, trên triều đình chia làm hai phái tranh cãi không ngừng. Phái chủ chiến lấy Tiêu Kỳ đứng đầu, đề cao uy phong Đại Vực, kiên quyết không cho phép bất luận hải tặc nào bước chân vào Đại Vực một bước. Phái chủ hòa lấy thế gia đứng đầu, kêu quốc khố còn thiếu, xuất binh không có tiền, nếu xảy ra chiến sự sẽ làm kinh động dân chúng, ảnh hưởng đến thực lực của cả nước.

Tào Quốc công căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, Tần Tự Xuyên từng điều phản bác. Ở trên triều đình hai người ngôn ngữ như đao kiếm, miệng lưỡi sắc sảo, khiến cả đám quan viên còn lại đều trừng mắt  há miệng.

Chuyện này liên quan trọng đại, ngay cả Tiêu Kỳ cũng chưa dám vội vàng kết luận, không thể đưa ra kết quả ngay liền phất tay bãi triều. Sau khi bãi triều, Tiêu Kỳ tuyên Tần Tự Xuyên, Tô Thịnh Dương yết kiến.

Trong ngự thư phòng, Tô Thịnh Dương đứng im, mắt xem mũi, mũi xem trán, một vẻ không quen biết với Tần Tự Xuyên. Kể từ khi vào ngự thư phòng ánh mắt Tần Tự Xuyên cũng không nhìn Tô Thịnh Dương một cái, thẳng tắp đứng ở chỗ đó. Tiêu Kỳ ngồi sau ngự án, mày nhíu chặt lại, đầu tiên nhìn về phía Tần Tự Xuyên, "Chuyện xuất binh, bên bộ binh có động tĩnh gì không?"

"Bẩm hoàng thượng, Binh bộ Thượng thư cũng không biểu lộ lập trường rõ ràng. Trong tình huống này, vi thần nhận thấy nếu như Hoàng thượng kiên quyết xuất binh, Thượng thư đại nhân sẽ không hết sức cản trở." Tần Tự Xuyên trầm giọng nói. Từ lúc hắn ta đến Bộ binh nhậm chức liền phát hiện Thượng thư đại nhân là người rất có ý tứ. Người này không hẳn là phe thế gia, cũng không hẳn nhóm bình dân, cứ thế ở giữa hai phái qua lại. Nhớ tới kiếp trước người này cũng đứng trên vị trí này nhiều năm. Giờ tinh tế ngẫm lại, cũng có liên quan nhiều đến vị trí hiện tại của hắn ta. Trùng sinh một đời, một lần nữa trải qua chuyện kiếp trước cũng làm cho bản thân hắn ta phát hiện rất nhiều nơi trước kia chưa từng chú ý. Ví dụ như đại nhân Đổng Lệnh Xương, Thượng thư Binh bộ này.

"Nếu bộ binh đồng ý xuất binh, e là muốn lấy tiền bên bộ Hộ cũng không dễ dàng, họ sẽ viện nhiều cớ để không phải xuất bạc." Tiêu Kỳ nhìn Tần Tự Xuyên, "Chuyện này không phải chuyện đùa, có thể lấy một số lượng bạc lớn từ tay Vương Tân Duệ cũng không phải chuyện dễ."

Vị Vương thượng thư vốn keo kiệt, ngay cả Hoàng thượng cũng không có biện pháp. Quốc gia có bao nhiêu chỗ cần dùng đến tiền, hắn ta có thể giữ thì giữ rất chặt, chỗ không thể giữ cũng phải nghĩ biện pháp cắt xén, giảm bớt. Lần trước thượng thư Hình bộ Tào Quốc công muốn dùng một khoản tiền từ Hộ bộ cũng bị Vương thượng thư mặt sắt vô tình cự tuyệt. Vì chuyện này mà hai người ghét nhau ra mặt, không ai nhường ai.

"Nếu như Hoàng thượng tin được vi thần, vi thần nguyện vì Hoàng thượng phân ưu giải nạn."

"Tần ái khanh vì nước phân ưu, trẫm rất vui mừng, vậy chuyện này liền giao cho khanh." Tiêu Kỳ rất hài lòng vị Trạng nguyên lang thức thời do mình bổ nhiệm, quay đầu nhìn sang phía Tô Thịnh Dương, "Tô ái khanh, nếu như trẫm lệnh cho khanh mang binh tiêu diệt, khanh xem có bao nhiêu phần thắng?"

Lời vừa nói ra, không cần nói Tô Thịnh Dương, ngay cả Tần Tự Xuyên cũng kinh hãi, khẽ liếc mắt nhìn Tô Thịnh Dương. Kiếp trước Tự Cẩm ở trong cung mất sớm, thế cho nên cha con Tô gia cũng không có cơ hội nào xoay mình. Không nghĩ tới cuộc đời này Tự Cẩm sống rất tốt, Tô gia cũng có một nhân sinh mới rạng rỡ hơn nhiều. Nhưng hắn ta cũng có thể trùng sinh thì vận mệnh người khác thay đổi cũng là điều có thể lý giải. Chỉ là không nghĩ tới, Hoàng thượng lại dám giao việc trọng đại này cho một người chưa từng dẫn binh ra chiến trận như Đại cữu huynh.

Tô Thịnh Dương chưa bao giờ lãnh binh đánh giặc. Nghe Hoàng thượng hỏi như vậy không khỏi hơi chần chừ. Hắn ta suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Vi thần được Hoàng thượng tín nhiệm, trong lòng vạn phần cảm kích, cam nguyện vì Hoàng thượng máu chảy đầu rơi. Trong tình huống này lãnh binh là chuyện liên quan trọng đại, vi thần mặc dù đọc qua binh thư nhưng chỉ là lý luận suông, không dám tùy tiện ngạo mạn. Do đó, thần nguyện dẫn đầu, Hoàng thượng chỉ đâu, thần theo đó." Tô Thịnh Dương nguyện ý đi chiến trường rèn luyện nhưng cũng không có ngạo khí lớn như vậy, có thể xuất binh liền thống lĩnh ba quân. Chẳng qua nếu có thể dẫn đầu, đi theo các lão tướng học tập rèn luyện cũng là chuyện cầu khó được.

Tô Thịnh Dương trầm ổn, chín chắn được Tiêu Kỳ khá thưởng thức. Hắn cũng chỉ nhất thời suy nghĩ nung nấu mới thử nói ra lời ấy. Nếu như Tô Thịnh Dương thật sự đáp ứng, hắn cũng sẽ không đồng ý. Trách nhiệm thống lĩnh ba quân cực kỳ trọng đại. Chỉ dựa vào việc Tô Thịnh Dương chưa từng có chiến công gì, muốn thống lĩnh ba quân, khiến người ta phục tùng là chuyện cực kỳ khó khăn. Những nếu để hắn ta dẫn đầu có thể nhiều lập chiến công, từ từ tích lũy kinh nghiệm, sau này có thể đạt được danh vọng trong quân ngũ, từng bước từng bước đi lên vị trí cao hơn. Tô Thịnh Dương có bản lĩnh, thỉ thiếu cơ hội. Giờ chính mình đẩy một cái, nếu quả thật có thể đại thắng trở về, đến lúc đó người nhà Tự Cẩm cũng có thể nâng lên một bước. Hơn nữa, Tô gia vì hắn thu nạp quân tâm, quân quyền trong tay mình cũng có thể dần dần thu về.

Tiêu Kỳ liền bàn kỹ việc diệt trừ hải tặc. Kiếp trước Tần Tự Xuyên cũng mất khá nhiều tâm tư cho việc này. Năm đó hắn ta lấy tư cách một thư sinh yếu đuối làm tùy tùng đi theo đoàn quân xuất chinh, cho nên việc này thật đúng là có quyền lên tiếng. Hơn nữa Tiêu Kỳ cố ý để hắn ta rèn luyện bên lục Bộ, cho nên lúc ấy hắn ta bàn việc bên Lục bộ cực kỳ tỉ mỉ, quả thực là thuộc như lòng bàn tay, quân thần đàm luận cực kỳ sung sướng.

Tô Thịnh Dương ở một bên lâu lâu cũng thêm vài ý kiến về mặt quân sự, chờ đến khi trong lòng Tiêu Kỳ đã có kế hoạch cơ bản, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đã sắp tới trưa. Lúc ấy trong lòng rối lên cũng có chút đứng ngồi không yên, không biết rõ Tự Cẩm ở bên Thọ Khang Cung như thế nào. Trong lòng vội vàng, Tiêu Kỳ liền nói với hai người: "Hôm nay nói tới đây thôi, ngày mai sẽ bàn cụ thể. Hai vị ái khanh lui xuống trước đi."

"Dạ." Hai người cùng đáp lời, khom lưng lui khỏi đại điện.

Đợi đến khi hai người ra khỏi phạm vi Sùng Minh Điện một đoạn xa, chỉ một khắc thời gian liền nhìn thấy Hoàng thượng vội vã đi sang hậu cung.

Tô Thịnh Dương và Tần Tự Xuyên thu hồi ánh mắt, hai bên nhìn nhau thoáng qua, lập tức cũng hơi lúng túng. Tô Thịnh Dương đang muốn chắp tay đi trước một bước thì nghe thấy Tần Tự Xuyên nói, "Nếu như Tô huynh có thời gian, không biết có thể tới nhà uống chén trà không, ta có mấy vấn đề quân sự phía Nam cần huynh hỗ trợ."

Lông mày Tô Thịnh Dương hơi nhếch, không nghĩ tới Tần Tự Xuyên lại có thể nhắc tới chuyện quân sự phía Nam duyên hải Đại Vực, phải biết đây là chuyện cơ mật của bộ binh, cũng không phải là vị trí bây giờ của Tần Tự Xuyên có thể biết được. Nghĩ tới đây, sắc mặt mang theo vài tia nghi hoặc, nói: "Ngươi làm cách nào biết được?"

Nghe Tô Thịnh Dương hỏi, Tần Tự Xuyên nhẹ nhàng cười một tiếng, đương nhiên không thể nói vì kiếp trước ta đã biết rõ, chỉ nói: "Mèo chuột đều có đạo, đương nhiên ta có cách của mình. Hoàng thượng là bậc quân vương hùng tài đại lược, sớm đã có kế hoạch quân sự tại duyên hải phía nam để diệt trừ hải tặc, ta chẳng qua là kẻ tầm thường, quan sát tỉ mỉ khắp nơi mà thôi."

Tô Thịnh Dương không hề muốn thiếu nợ của Tần Tự Xuyên quá nhiều. Chuyện Kiều gia lần trước còn chưa có cơ hội đáp trả lại, nghĩ tới đây liền vừa cười vừa nói: "Tình ý của ngươi ta tâm lĩnh. Nhưng chuyện này còn không làm khó được ta, nếu Hoàng thượng đã có kết luận về chuyện xuất binh, ta sẽ dùng bản lĩnh của mình để điều tra kỹ càng, xin cáo từ."

Kẻ này tính cách kiên cường bướng bỉnh, vẫn y chang như năm xưa. Tần Tự Xuyên nhìn theo bóng lưng Tô Thịnh Dương, một hồi lâu sau mới nhấc chân đi ra ngoài cung. Tô Thịnh Dương hiện đang chưởng quản Kiêu Long Vệ, muốn lấy đến bản đồ bố phòng quân sự cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng khẩu khí hắn ta khẳng định như vậy vẫn khiến Tần Tự Xuyên hơi bất ngờ. Nhưng thế này cũng tốt, người như vậy mới có thể che chở tốt cho Tự Cẩm, không phải sao?

Tiêu Kỳ không biết rõ Tô Thịnh Dương và Tần Tự Xuyên nói chuyện, chỉ vội vã đi thẳng sang Thọ Khang Cung. Khi hắn tới cũng cảm giác được Thọ Khang Cung yên tĩnh không giống bình thường. Yên tĩnh đến mức khiến Tiêu Kỳ càng thêm bất an, chân càng bước nhanh hơn mấy phần.

Cung nhân Thọ Khang Cung nhìn thấy Hoàng thượng giá lâm, cùng nhau quỳ xuống đất hành lễ, Tiêu Kỳ vung tay lên, bước lên bậc thang đi vào nội điện.

Mới đi vài bước thì đã gặp Thi cô cô từ bên trong đi ra. Thi cô cô vừa thấy được Hoàng thượng vội vàng dừng lại quỳ gối hành lễ, "Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng."

"Đứng lên đi." Tiêu Kỳ nghiêm mặt nói.

Thi cô cô đứng người lên, mang trên mặt tươi cười, "Hôm nay Hoàng thượng tới hơi trễ, thái hậu nương nương đang nghỉ ngơi."

Không lẽ trách hắn tới muộn đến nỗi thái hậu cũng ngủ rồi? Tiêu Kỳ nhìn thoáng qua Thi cô cô, chỉ thản nhiên nói: "Hôm nay tinh thần Mẫu hậu ra sao? Thái y đến nói thế nào?"

Thi cô cô nghe Hoàng thượng không trả lời mình mà nói sang chuyện khác, trong lòng dừng một cái, ngoài miệng lại nói: "Hôm nay tinh thần Thái hậu nương nương không tốt lắm, hôm qua Mai Phi chủ tử làm thái hậu tức giận, thái y nói là uất khí không tan nên đã cho uống phương thuốc thuận khí, sau đó liền nằm ngủ."

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, "Hôm nay là ai hầu bệnh?"

Thi cô cô nghe vậy bất ngờ nhìn Hoàng thượng một cái, lẽ nào Hoàng thượng không biết hôm nay hầu bệnh là Hi Phi. Hôm qua buổi tối Hoàng thượng ở Hợp Nghi Điện mà, chuyện này không … hợp lý. Nghĩ tới đây, nét mặt Thi cô cô hơi khựng lại, vội vàng nói: "Bẩm hoàng thượng, hôm nay là Hi Phi nương nương hầu bệnh, giờ đang ở bên trong đó."

Lời Thi cô cô chưa kịp dứt thì đã cảm thấy có cơn gió sát qua người. Bà ta định thần nhìn lại thì nào còn thấy bóng dáng Hoàng thượng đâu nữa. Lập tức giận không thở nổi, Hoàng thượng vội vã như thế, chẳng lẽ sợ thái hậu hành hạ Hi Phi chắc? Nghĩ tới đây nét mặt Thi cô cô càng không tốt, nghĩ đến hôm nay Hi Phi đến hầu bệnh, không chỉ không bị bọn họ hành hạ mà ngược lại Hi Phi còn hành hạ thái hậu mệt mỏi luôn.

Bà ta còn chưa cáo trạng đây mà Hoàng thượng đã thể hiện thái độ như vậy. Khó trách thái hậu nương nương nói Hi Phi là đại địch. Thi cô cô nghĩ tới đây cũng không dám trì hoãn, xoay người cũng theo đi vào.

Thái hậu thật sự ngủ, không phải là buồn ngủ mà là bị Hi Phi làm tức đến mệt mỏi luôn. Thi cô cô mới vén mành đi vào, liếc mắt liền thấy Hoàng thượng đang nắm tay quan sát Hi Phi từ đầu đến chân, làm như thái hậu khiến Hi Phi chịu bao nhiêu uất ức vậy, thật sự là oan chết người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play