Editor: Táo đỏ phố núi

Trong quán rượu, tại một căn phòng bao - -

"Mình đi nước Mỹ du học, sau đó… Sự việc đại khái bó là như vậy đó." Nhân lúc chờ mang đồ ăn lên, Nhiếp Tử Vũ tóm gọn thời gian ba năm của mình nói một lần, đương nhiên là sẽ lược bỏ đi chuyện cô đi tới nước mỹ và trở thành minh tinh. Diễng đáng ele quiý don.

"Thì ra là như vậy." Triệu An Nhã như đã hiểu ra hết, tin tưởng lời nói của cô. Ánh mắt sáng lên, dường như cô ấy nhớ tới chuyện gì đó, vì vậy trợn to mắt trừng Nhiếp Tử Vũ nói: "Vậy tại sao đi nước Mỹ lại không gọi điện thoại cho mình! Ba năm nay, chẳng lẽ thời gian để gọi một cuộc điện thoại cậu cũng không có sao!"

Nhiếp Tử Vũ biết là cô ấy sẽ nói như vậy, vì thế vội vàng nở ra nụ cười lấy lòng, trong lòng tỏ ra biết lỗi nói: "Xin lỗi, mình thực sự xin lỗi mà." Lúc ở nước Mỹ, hầu như tất cả thời gian cô đều dùng vào việc học luyện thanh và ghi âm, mỗi ngày đều chỉ được ngủ khoảng bốn giờ, cho nên thật sự không có cơ hội gọi điện thoại cho cô ấy.

Nhìn thấy cô làm nũng với mình như vậy, cuối cùng Triệu An Nhã cũng bất đắc dĩ đầu hàng. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

"Được rồi." Nhắc lại thì cũng không có tác dụng gì nữa. Nhưng mà … Triệu An Nhã nở nụ cười bí hiểm lộ ra má lún đồng tiền nhìn Nhiếp Tử Vũ, nói: "Cậu thật sự buông tha cho anh trai cậu sao?"

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, vẻ mặt có chút không được tự nhiên. "Ừ, mình nghĩ trước kia cảm giác của mình với anh ấy chắc là do ỷ lại thôi." Cô nói lời trái với lương tâm.

"Ồ." Triệu An Nhã gật đầu, rồi lại hỏi: "Cái người trước kia mỗi ngày đều tới trường học thiếu gia Lãnh đó? Anh ta biết cậu đi du học ở Mỹ à? Các người có liên lạc với nhau sao?"

"Anh ấy tốt lắm, biết, có liên lạc." Nhiếp Tử Vũ ngoan ngoãn trả lời.

"Ồ ồ. Đúng rồi, hôn lễ của anh trai cậu được tôt chức vào cuối tháng này, anh trai mình cũng nhận được thiệp mời, đến lúc đó mình với cậu cùng đi đi." Không nhận ra sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ đã biến sắc, Triệu An Nhã rất tự nhiên nói: "Cũng không biết ánh mắt của anh trai cậu có vấn đề gì hay không, mà lại có thể chọn cái người phụ nữ có tâm cơ kia, vừa nhìn là biết không phải dạng người tốt lành gì rồi! Cô ta muốn lấy chồng, đến lúc đó cậu phải làm sao đây!" Triệu An Nhã thực sự lo lắng cho Nhiếp Tử Vũ. Dđienn damn leie quyýdon.

"Mình... Mình có khả năng sẽ không tới tham gia hôn lễ của bọn họ được..." Nhiếp Tử Vũ chậm rãi nói ra khỏi miệng một câu từ chối như vậy, đáy mắt có chút bi thương khiến người ta không phát hiện ra. "Còn sau này, mình cũng không ở chung với bọn họ."

"Tại sao?"

Bởi vì cô nghe thấy tin tức anh muốn kết hôn nên đã đau lòng tức mức tê dại, nếu thật sự đi tới tham gia hôn lễ của bọn họ, cô sợ là mình sẽ đau lòng chết đi mất! Đương nhiên lời nói này Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể nói ở trong lòng mình.

"Mình phải quay trở lại Mỹ ngày, cho nên không có thời gian tham gia hôn lễ của bọn họ, được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi. Đúng rồi cậu còn chưa nói ba năm nay cậu như thế nào rồi!" Bị Triệu An Nhã nhìn chăm chú nên Nhiếp Tử Vũ có chút chột dạ hai ba lần chuyển đề tài. Taoo do leê quíy dđono.

Cũng không biết là do cô lừa gạt rất tốt hay là nhìn thấy cô không muốn nhắc tới, Triệu An Nhã chuyển sang nói chuyện về bản thân mình. Hai người lại nói chuyện một lúc lâu sau, đồ ăn đã bưng lên, nhưng mà đột nhiên Nhiếp Tử Vũ lại muốn đi toilet.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play