Nhiếp Tử Vũ bất ngờ rời đi làm cho bầu không khí ở đây lập tức thay đổi, vẻ mặt của mọi người khác nhau, có giật mình mà cũng có hả hê. Nhưng bầu không khí bất ngờ im lặng như tờ cũng làm cho mọi người có chút lúng túng.
- Xin lỗi, con đi trước.
Ánh mắt Lãnh Duy Biệt thờ ơ liếc nhìn Nhiếp Tử Phong, đáy mắt hiện lên sự u ám rồi cũng chạy ra ngoài.
Mất đi hai người chướng mắt làm cho Quan Duyệt cảm thấy rất cao hứng. Nhưng mà sự vui sướng của cô cũng không kéo dài được bao lâu thì liền bị câu nói tiếp theo tàn phá tâm trạng hoàn toàn.
- Chúng ta nói tiếp đi.
Quan mẫu căn bản cũng không để ý đến Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt vui mừng nhìn Nhiếp Tử Phong, nói:
- Tử Phong, mẹ tin rằng đem Quan Duyệt giao cho con thì sẽ là một sự lựa chọn tốt.
Ngụ ý trong lời nói đó đã khẳng đỉnh thân phận của cô ta dành cho hắn.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong cũng không nói gì, trong lòng đầy rẫy suy nghĩ phức tạp. Trước mắt hắn lại hiện ra dáng vẻ Nhiếp Tử Vũ với đôi mắt ửng đỏ bỏ chạy ra ngoài thì lòng hắn liền cảm thấy đau đớn.
Hắn nên cảm thấy may mắn mới đúng, vì lúc Nhiếp Tử Vũ rời đi đã có thể làm cho hắn tỉnh ngộ, trong lòng hắn chẳng những không cảm thấy thoải mái mà lại cảm thấy mất mát, cũng giống như đang ở trên không vậy.
Mi mắt nhíu lại, đôi mắt sâu xa có vẻ rất khó hiểu nhìn Quan Duyệt đang e thẹn lộ ra núm đồng tiền, chợt hít một hơi thật sâu.
- Con nghĩ mọi người đều đã hiểu lầm rồi. Con và Quan tiểu thư chẳng qua chỉ là bạn bè mà thôi, cũng không có hẹn hò qua lại.
Một câu nói bình thường nhưng lại có uy lực vô cùng, không đợi mọi người kịp hoảng hốt thì đã đứng dậy, nói tiếp:
- Con còn có việc, con đi trước.
Nói xong liền xô ghế chạy đi.
Để lại hai bậc trưởng bối ngơ ngác nhìn nhau cùng với vẻ mặt trắng bệch của Quan Duyệt.
Hắn không lừa được mình, càng không che giấu được tình cảm thật sự của bản thân. Cùng nhau ăn tối, bất luận là thế nào hắn cũng không muốn quan tâm cô nhưng mà ánh mắt thỉnh thoảng lại cứ quan sát cô, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cô.
Lúc Nhiếp Tử Vũ vừa rời đi thì hắn biết hắn đã không thể nào chống cự lại với cô được nữa, bởi vì chẳng biết từ lúc nào hắn đã đặt cô vào trong lòng, mà sự thật chính là hắn đã yêu cô rất nhiều, mọi thứ luân thường đạo lý đều cần phải vứt đi.
Trái tim của hắn vì cô mà đập loạn, khi cô vui thì hắn sẽ vui theo, khi cô khóc thì hắn sẽ vì cô mà đau lòng. Thậm chí lúc cô không cần nói một câu nào thì tâm tình của hắn cũng sẽ theo đổi theo từng nhất cử nhất động của cô.
Tim của hắn, từ lâu đã không còn là của hắn.
Chạy ra khỏi nhà hàng, Nhiếp Tử Phong cũng không lấy xe mà chạy dọc theo theo đường phố đi tìm Nhiếp Tử Vũ. Quả nhiên hắn đoán không sai, không bao lâu thì hắn đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô ngồi rúc dưới bóng cây.
Ánh đèn đường heo hắt rọi xuống thân thể gầy của Nhiếp Tử Vũ, bởi vì khóc nức nở nên hai bờ vai không ngừng run run làm cho Nhiếp Tử Phong càng nhìn càng đau lòng không dứt. Tim hắn đau thắt, hắn từ từ bước về phía cô, im lặng đứng trước mặt cô.
Cả thể xác và tinh thần của Nhiếp Tử Vũ đều đắm chìm trong tâm trạng bi thương do hai chữ "cầu hôn" kia nên hoàn toàn không nhận ra được dáng vẻ yếu đuối của mình đang nằm trong mắt Nhiếp Tử Phong.
Gió đêm lẳng lặng thổi, lá cây xào xạt rung rinh, tiếng khóc vẫn cứ không ngừng.
Cô khóc, hắn nhìn.
Không nói lời nào, tất cả đều đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Không biết qua bao lâu, lúc tiếng khóc Nhiếp Tử Vũ từ lớn chuyển thành nhỏ, nước mắt càng lúc càng ít rơi ra, khi cô cảm giác lòng mình đau đến tê liệt thì một giọng nói nhẹ nhàng cùng với tiếng thở dài dịu dàng vang trên đầu cô.
- Cô bé ngốc, khóc đủ chưa hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT