Cuối cùng Nhiếp Tử Vũ đã cùng Nhiếp Tử Phong trở về nhà, bọn họ vào ở trong khu nhà cũ của cha mẹ. Mất đi vị trí Tổng giám đốc Nhiếp Tử Phong cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, hiện tại công việc hằng ngày của anh chính là mang theo Nhiếp Tử Vũ đi dạo ở khắp nơi, anh dự định đưa cô đi dạo như vậy để cho cô tìm lại được ký ức của mình. Nhưng đáng tiếc, đối với tất cả những vị trí nơi bọn họ đã từng có những quá khứ tốt đẹp, Nhiếp Tử Vũ lại không hề nhớ ra được một chút nào
Ngày hôm nay,, Nhiếp Tử Phong cùng với Nhiếp Tử Ngôn đưa Nhiếp Tử Vũ ra bên ngoài để dùng cơm.
"Thịt cá ở nhà hàng này trước đây em luôn thích ăn nhất, em nếm thử xem sao." Nhiếp Tử Phong cẩn thận từng li từng tí gỡ sạch sẽ xương cá ra, sau đó mới gắp vào trong bát của Nhiếp Tử Vũ. Sự cẩn thận săn sóc của anh khiến cho Nhiếp Tử Ngôn ngồi ở một bên cảm thấy toàn thân nổi cả da gà, ăn sắp không vô nữa.
Nhiếp Tử Vũ thu lại con ngươi nhìn nhìn chỗ trong thịt cá thơm ngon ở trong chén, một cỗ ghen tuông tự nơi cổ họng tràn ra: "Không nên đối với em tốt như vậy." nhưng như vậy cô sẽ càng cảm thấy thêm áy náy. Anh đã vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, thế nhưng những ký ức thời quá khứ của cô vẫn không thể trở lại nổi.
"Em là vợ của anh, anh không đối xử tốt với em thì phải đối xử tốt với người nào đây?" Nhiếp Tử Phong ôn nhu cười nói. Từ sau khi cô trở về, tên của cô cũng đã được cải chính lại. Cô không còn là Tống Hi nữa, mà Nhiếp Tử Phong đã dùng thân phận của anh để chứng thực cô chính là vợ của anh, là nữ chủ nhân của nơi này.
Nhiếp Tử Phong mỉm cười nhìn cô, lại lần lượt gắp cho cô ùn ùn đủ các loại thịt, thịt bò thăn xào ớt xanh, múc cho cô bát canh gà, bộ dáng kia hận như không thể gắp hết cả một bàn đầy đồ ăn kia vào hết trong bát của Nhiếp Tử Vũ, chỉ là cái bát của cô lại không được lớn như vậy.
"Ba, ba có thể đừng có hành động buồn nôn như vậy nữa được không!" Ăn một bữa cơm thì ăn một bữa cơm, vậy mà cha cậu lại còn gắp đi gắp lại cho mẹ. Mỗi lần cậu muốn gắp vào món ăn nào, cha cậu liền nhanh hơn cậu một bước, gắp đúng thứ mà cậu nhìn trúng, hiện tại cậu có chút hoài nghi không biết có phải là cha cậu cố ý hay không.
"Nhắm mắt lại, thuận tiện cũng ngậm luôn cái miệng lại, như vậy con sẽ không buồn nôn nữa." Nhiếp Tử Phong chau chau lông mày lại, nói với Nhiếp Tử Ngôn không chút lưu tình chút nào.
"Không phải con đang ăn cơm đó sao? Ba kêu con ngậm miệng lại thì con ăn cái gì đây! Á, con hiểu rồi, ý của ba có phải là không muốn cho con ở đây nữa, mà nên rời khỏi đây thì tốt hơn, để cho ba mẹ sống trong thế giới hai người chứ gì?" Nhiếp Tử Ngôn nói như khiêu khích, một bên quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt nở nụ cười yếu ớt nhìn hai người bọn họ, nói: "Mẹ, mẹ thấy đấy, ba đối xử với con độc ác biết bao nhiêu! Mẹ nhìn mà xem, đây là do con mắt lựa chọn đàn ông của mẹ không được tốt!"
"Nhóc con thối tha này, con nói nhăng nói cuội gì đấy!" Bàn tay của Nhiếp Tử Phong giơ lên muốn cho cậu một cái bợp tai, nhưng một ánh mắt nghiêm khắc của Nhiếp Tử Vũ liền bắn sang phía hai cha con. Trong nháy mắt, bàn tay của Tử Phong liền rơi xuống."Ăn cơm nhanh lên một chút đi, cơm nước xong cả nhà chúng ta cùng đi xem chiếu bóng."
Đạt được ý muốn, Nhiếp Tử Ngôn liền giơ tay làm điệu bộ chữ V với Nhiếp Tử Vũ, lúc này mới lại cúi đầu xuống bắt đầu gắp đồ ăn để ăn.
Cho dù không ăn cái gì, chỉ cần nhìn hai cha con Nhiếp Tử Phong như vậy, Nhiếp Tử Vũ cũng cảm thấy đã no rồi.
Đôi con ngươi dịu dàng trong veo như nước lộ rõ ánh sáng nhu hòa, thật tình cô cảm thấy loại cảm giác này thật là tốt...
************************
Ngoài cửa sổ, phía đường cái đối diện, trong một chiếc xe BMW màu đen.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba người nhà họ Nhiếp đang ngồi ở trong phòng ăn của nhà hàng ăn uống thứ gì đó, nhìn hai cha con nhà họ Nhiếp cãi nhau ầm ĩ, sau đó lại nhìn Nhiếp Tử Vũ ở bên cạnh săn sóc khuyên can bọn họ, đột nhiên Tống Linh cảm thấy mình cực kỳ cô độc.
Thời thơ ấu bất hạnh đã làm cho Tống Linh từ nhỏ đã phát một lời thề, sau này khi lớn lên nhất định anh sẽ phải có một gia đình thuộc về mình. Nhưng sau này khi lớn lên, anh lại bận rộn vì muốn báo thù nhà, cho nên anh chưa từng bao giờ thực sự kết giao với bất kỳ một người bạn gái nào. Còn tình nhân bất quá chỉ là công cụ anh dùng để tiết dục mà thôi; khi anh sắp đặt âm mưu để đạt được một gia đình, lúc đó anh lại phải lo cho chuyện kinh doanh cho tốt, khi lời nói dối bị vạch trần, anh lại trở thành một người cô độc...
"A..." Một tiếng cười khẽ từ khóe môi Tống Linh tràn ra. Tống Linh lắc lắc đầu, đáy mắt bị một tầng thê lương bao phủ.
Giữa lúc Tống Linh đang cảm khái cuộc sống bi thương của chính mình, một hồi chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Tống Linh chậm rãi cầm lấy điện thoại di động, hướng tầm mắt nhìn vào số điện thoại hiện trên màn hình điện thoại, nụ cười tươi liền rút đi thay vào đó là một vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"A lô." Tống Linh nhận cuộc gọi điện thoại.
Cũng không biết người đối diện nói những gì đó với Tống Linh, khoảng mười giây sau, ánh mắt của Tống Linh trở nên đờ dại ra, không chờ người ở đầu điện thoại đằng kia nói xong toàn bộ câu chuyện, chiếc điện thoại di động trong tay Tống Linh liền rơi xuống đất nghe “cạch” một tiếng.
"A lô, a lô? Tống tiên sinh, ngài có còn ở đó không?" Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu lên ầm ĩ, chờ đợi đến năm giây sau mà vẫn không có phản ứng gì, sau đó đối phương mới cúp điện thoại.
Cuộc gọi điện thoại kết thúc, khí lực toàn thân của Tống Linh phảng phất như bị vét sạch, anh xụi lơ ở trên ghế xe hoàn toàn vô lực. Tầm mắt cứng đờ độ chừng nửa phút, bất ngờ, từ trong đáy mắt đen thẫm có một chút ẩm ướt. Tống Linh quay đầu lại, lại nhìn sang phòng ăn phía đối diện ở bên kia đường cái, ba người nhà họ Nhiếp đã rời khỏi nói đó từ khi nào chẳng biết.
Trong nháy mắt một nụ cười tự giễu thoáng hiện ở trên khóe môi của Tống Linh: cuộc đời của anh đã được định trước rồi, chỉ có thể hâm mộ người khác!
********************************
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ chớp mắt một cái mà đã thấy nửa tháng trôi qua rồi.
Bên trong tiệm cà phê ở góc đường.
Bởi vì bây giờ vẫn là giờ làm việc, nên bên trong tiệm cà phê to như vậy chỉ có lưa thưa một vài người khách. Trong không khí nồng đậm hương vị cà phê. Tiếng nhạc dương cầm du dương chậm rãi phiêu du ở giữa không trung,
Ở một góc trong tiệm cà phê, có một nam một nữ ngồi đối diện với nhau. Người phụ nữ mặc bộ váy áo âu phục màu vàng nhạt, mái tóc dài buông xõa, tướng mạo xuất chúng, chỉ là lúc này trên gương mặt tinh xảo lộ vẻ lạnh lùng. Người đàn ông ở phía đối diện, mặc bộ quần áo tây trang màu xám nhạt, mái tóc đen như mực để dài được buộc gọn lại sau tành cái đuôi ngựa ngắn, bộ dáng tuấn dật, chỉ có điều thoạt nhìn sắc mặt không được tốt, không đúng, là rất xấu
"Có chuyện gì anh hãy nói nhanh đi, tôi còn có việc." Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng nhìn Tống Linh ở phía đối diện sắc mặt tái nhợt, dùng giọng điệu lạnh lùng nói. Sắc mặt của Tống Linh trắng bệch như tờ giấy, bộ dáng tiều tụy, hốc mắt trũng sâu tựa như đã mấy ngày hôm nay không được nghỉ ngơi đầy đủ. Nhìn bộ dạng này của Tống Linh khác hẳn với Tống Linh hăng hái của ngày xưa. Ngày trước anh luôn luôn đứng ở chỗ cao nhất ra mệnh lệnh chỉ huy người khác, là người lạnh lùng tàn khốc...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT