"Không phải em bị xảy ra chuyện, mà là vị tiểu thư này." Nhiếp Tử Vũ nghiêng đầu liếc mắt nhìn lại anh một cái để cho Tống Linh được an tâm, vội vã chỉ chỉ vào Lý Duyệt đã hôn mê. Cô đã gọi điện thoại cấp cứu, nhưng bọn họ nói xe cấp cứu cũng đã đi hết rồi, chỉ có thể nhờ chính cô đưa người đến bệnh viện để cấp cứu mà thôi.

Tống Linh nhìn theo hướng tay chỉ của Nhiếp Tử Vũ, khi anh nhận thấy rõ người đang bất tỉnh nhân sự nằm xoài ra ở trên đầu gối của Nhiếp Tử Vũ chính là Lý Duyệt, thì con ngươi liền trừng lên thật lớn, nhìn như sắp phóng ra bên ngoài, biểu tình trở nên cứng ngắc,  cả người Tống Linh đều sững sờ ở tại chỗ.

"Linh, anh còn đứng ngây ngốc ở đó làm cái gì đó! Nhanh lên một chút đi, mau đưa cô gái này đi bệnh viện cấp cứu, nếu không mau chóng đi ngay, nói không chừng không còn kịp nữa đâu." Nhiếp Tử Vũ kéo kéo Tống Linh lúc này phảng phất như bị mất hồn vậy, lo lắng nói."Cô ấy đã bị chảy mất rất nhiều máu rồi, em đang lo lắng không biết liệu cô ấy có thể qua khỏi hay không nữa..."

Rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ đã hò hét lôi kéo được ý thức của Tống Linh trở về, ánh mắt đầy phức tạp rơi vào gương mặt của Lý Duyệt lúc này đang dần bị máu nhuộm đỏ,  nhìn giống như một đóa hoa anh túc đang nở rộ trên mặt của cô. Một giây sau, anh khom lưng cúi người luồn tay xuống bên dưới chỗ ngồi lái xe, ôm ngang người Lý Duyệt bế xốc lên. Không chần chừ, anh nhanh chóng ôm chặt lấy Lý Duyêt, sau gạt mọi người đang vây xung quanh ra, sải bước nhanh chóng đi về phía xe của anh đang đỗ.

Mà Nhiếp Tử Vũ cũng rất nhanh leo lên chiếc xe Ferrari thu thập túi xách, chìa khóa của Lý Duyệt, sau đó cô dắt theo Đường Đường đuổi theo chân Tống Linh đi tới nơi xe ô tô đang dừng đỗ.

Ở trên xe.

Lý Duyệt bị hôn mê bất tỉnh được đưa vào đặt nẳm ở ghế ngồi phía sau. Còn Nhiếp Tử Vũ toàn thân nhuốm đầy máu liền  ôm Đường Đường còn đang run lẩy bẩy ngồi ở ghế kế bên tài xế. Tống Linh ngồi lên vị trí tài xế bắt đầu khởi động xe, nhấn chân ga thật mạnh, cho xe phóng đi rất nhanh, gương mặt của anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hai cánh môi mỏng mím chặt lại không nói một câu. 

Mặc dù trầm mặc không nói năng gì, nhưng Tống Linh vẫn thường xuyên liền nhìn qua kính chiếu hậu quan sát Lý Duyệt đang nằm ở ghế ngồi phía sau xe, gương mặt tuấn dật của anh lộ rõ vẻ căng thẳng đến gắt gao.

Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Duyệt, đột nhiên ai oán thở dài một hơi, nói: "Ài, lại nói đến chuyện cô ấy vòng tay lái cho xe đâm vào gốc cây ven đường, trong chuyện này có một nửa thuộc trách nhiệm của em." Lại nói tiếp, phải trách Nhiếp Tử Vũ cô mới đúng!

Nghe vậy, Tống Linh quay đầu lại, mắt hơi híp lại nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ: "Em nói vậy là có ý gì?"

"Thì lúc vừa vặn cái khăn tay của em bị gió thổi bay ra ngoài, em liền chạy ra  giữa đường để nhặt lại. Cũng không biết lúc đó cô ấy có nhìn thấy hai mẹ con em hay không mà xe phóng vọt đi về phía em rất nhanh. Về sau có lẽ là nhìn thấy hai mẹ con em, cho nên cô ấy mới đột nhiên xoay chuyển tay lái vòng qua, rốt cuộc mới bị đâm vào gốc cây như thế!" Nhớ lại tình hình trong giây phút nguy cấp kia, cho đến tận bây giờ, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ vẫn còn cảm thấy sợ hãi, mà khi đó, thực sự Nhiếp Tử Vũ cũng đã chuẩn bị tư tưởng mình sẽ chết rồi.

Vọt tới sao?

Đôi mắt của Tống Linh liền lập tức hơi híp lại, cặp mày kiếm của anh chau lại, mi tâm nhíu chặt vào nhau. Anh dùng ánh mắt sâu xa khó hiểu đánh giá Lý Duyệt ở trong gương, đáy mắt nở rộ ánh nhìn lạnh lùng sắc bén. Anh không phải Nhiếp Tử Vũ, nhưng anh lại không cho rằng trong chuyện này Lý Duyệt phóng xe nhằm về phía của Nhiếp Tử Vũ chỉ là một sự vô ý!

Lý Duyệt, tôi thật sự không thể nào ngờ rằng, cô vậy mà lại muốn làm thương tổn tới Hi nhi!

Trong đôi con ngươi đen thẫm của Tống Linh chợt lóe lên ánh lửa giận không sao kiềm chế nổi. Tống Linh lạnh lùng nhếch miệng thoáng hé mở một nụ cười, một nụ cười chứa đựng vẻ thâm trầm...

********************

Xe đi đến bệnh viện, Lý Duyệt rất nhanh chóng liền được đưa vào phòng cấp cứu để giải phẫu. Tống Linh ôm lấy Đường Đường  vẫn còn đang trong trạng thái kinh hồn chưa bình tĩnh lại được,  trông coi ở ngoài cửa phòng giải phẫu, còn Nhiếp Tử Vũ thì đi vo trong  vào toilet.

"Rào rào" tiếng dòng nước chảy truyền đến, Nhiếp Tử Vũ dùng sức chà xát rửa đôi tay của mình đang tràn đầy máu tươi. Cô phải dùng dung dịch rửa tay rửa đi rửa lại rất nhiều lần. Sau khi rửa sạch bằng nước sát khuẩn nhiều lần, lúc này mùi máu tươi nồng đậm trên tay cô mới bay đi hết sach. Cô khum hai bàn tay của mình lại, hứng nước vã lên trên mặt mình để rửa mặt, sau khi đóng lại vòi nước, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới lấy chiếc khăn tay trong túi ra để lau mặt.

Nhìn gương mặt của mình trong gương, trong đầu Nhiếp Tử Vũ không khỏi hiện lên cảnh tượng lúc người phụ nữ kia té xỉu lúc trước. Cô gái đó đã đích đích xác xác nói ra hai chữ “con gái” không sai, thế nhưng cô ấy định gọi ai ở đó? Nhiếp Tử Vũ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, có chút buồn bực. Thình lình, Nhiếp Tử Vũ đột nhiên như sực nhớ tới điều gì đó, trong đáy mắt trong veo của cô chợt vụt sáng lên.

"Đúng rồi, mình quên mất vẫn còn chưa thông báo cho người nhà của người phụ nữ kia!" Nhiếp Tử Vũ vội vã mở chiếc túi da của cô gái nọ, mà vừa rồi cô đã vội vã cầm theo, lục tìm trong đó một phen, rốt cuộc cô tìm được chiếc điện thoại di động của người phụ nữ kia. Cô sốt ruột mở khóa màn hình điện thoại, nhưng khi nhìn rõ hình ảnh hiện ra ở trên màn hình, ánh mắt của cô như bị đờ đẫn, tròng mắt mở trừng thật lớn.

"Cái này..." Chỉ thấy trên màn hình kia hiện lên rõ ràng hình ảnh một nhà ba người, người phụ nữ kia không thể nghi ngờ chính là người phụ nữ đã bị xảy ra tai nạn xe cộ kia. Cô gái kia nhìn vào trong ống kính vẻ mặt tươi cười có vẻ rất hạnh phúc, còn có một đứa nhỏ được cô gái ôm ở trong ngực của mình, còn người đàn ông thì đang đứng ở bên cạnh cô gái, lấy góc độ của người phụ nữ để nhìn thì không thể nghi ngờ tấm hình này là tự chụp. Ảnh chụp bản thân thì không có gì phải ngạc nhiên nhiều lắm, nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất ở đây chính là gương mặt của người đàn ông đang đối diện với ống kính kia, người đàn ông đang bày ra một bộ mặt tuấn dật và lạnh lùng kia không khó để có thể nhận ra rõ ràng, đó là... Tống Linh! Không sai, đó chính là Tống Linh!.

Không thể ngờ rằng cô vậy mà lại có thể nhận ra được Tống Linh... 

Sự thật này làm cho Nhiếp Tử Vũ nhìn đến trố mắt mà không thể nói nên được một câu, hai tròng mắt của cô bình tĩnh nhìn vào tấm ảnh chụp. Bất ngờ, cô lại phát hiện một điều gì đó. Tầm mắt cô cứ nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm vào đứa trẻ ở trong tấm ảnh chụp, đang được người phụ nữ kia ôm ấp, không hiểu sao, cô cảm thấy hình dạng của đứa trẻ rất quen thuộc, tựa như cô đã gặp đứa nhỏ ở nơi nào đó vậy... Nhưng Nhiếp Tử Vũ vắt hết óc ra để nghĩ mà không nhớ ra là cô đã từng gặp ở đâu, vì vậy cô cũng chỉ có thể bỏ qua.

Nếu như nói rằng người phụ nữ này là tình nhân của Tống Linh, thì chắc chắn đứa trẻ đang ở trong lòng người phụ nữ kia chính là con gái của anh rồi. Nhiếp Tử Vũ nghĩ vậy, nhưng lập tức liền lắc lắc đầu thật mạnh, sau đó quyết định vứt hết mọi suy nghĩ trong đầu lên trên không trung.

Nhiếp Tử Vũ, đây là việc riêng của nhà người ta, mày quản anh ta nhiều như vậy để làm cái gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play