Sau giữa trưa, tại một quán cà phê trong trung tâm mua sắm ——
Nhiếp Tử Vũ bế Tiểu Tử Ngôn vừa mới đỡ bệnh đi lại ngồi ở chỗ gần cửa sổ, bật máy lạnh lên, rồi chơi đùa với con trai của mình. Bất ngờ, ngoài cánh cửa vang lên một tiếng chuông dễ nghe, hấp dẫn sự chú ý của cô. Vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một đôi mắt rất đẹp.
“Xin lỗi, vì có chút công chuyện nên bị trễ một chút, hai người tới lâu rồi đúng không?” Sở Nhan mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt, phát huy sự ngây thơ trong sáng tới mức tối đa, gương mặt thì tuyệt sắc tới mức khiến cho người ta hoàn toàn không đoán ra số tuổi thực tế. Cô ta đi đôi giày cao ba tấc đi thẳng lại ngồi đối diện với cô. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.
“Không sao.” Nhiếp Tử Vũ khẽ nói, trên gương mặt có chút tiều tụy không hề có chút gợn sóng nào.
Sở Nhan phất tay gọi phục vụ tới gọi một ly Espresso, sau đó mới nhìn thẳng vào Nhiếp Tử Vũ. Mặc dù cô ta nở một nụ cười nhẹ, nhưng mà ý cười không chạm tới đáy mắt. Liếc mắt nhìn Tiểu Tử Ngôn đang trợn mắt lên nhìn mình một cái, sau đó cô ta từ từ nhấc môi lên: “Cô biết không? Espresso vốn là thứ cà phê mà Tử Phong ghét nhất.”
Nghe vậy, cả người Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, đáy mắt có chút run run. Nhưng mà cô không muốn thể hiện ra, giả bộ như mình không nghe thấy, hỏi: “Chị tìm tôi ra đây có chuyện gì?”
Sở Nhan lạnh nhạt cười cười, không trả lời vào vấn đề của cô, mà tiếp tục nói: “Nhưng mà sau đó vì tôi mà Tử Phong dần dần đã yêu Espresso.” Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm ý, lúc nhìn thấy đáy mắt của cô hiện ra chút hoảng loạn, cô ta hài lòng nở một nụ cười.
Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhìn thấy ánh mắt của cô ta mang theo chút đắc ý, cô không ngốc tới mức không biết ý của cô ta là gì. Bỗng nhiên cô đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Hẹn cô ra tưởng là có điều gì quan trọng về Tử Phong muốn nói cho cô biết, chứ nếu hẹn ra chỉ để khoe khoang về việc trước đây Tử Phong yêu cô ta như thế nào, vậy thì cô không cần nghe những điều đó cũng được!
“Vội như vậy làm cái gì, chí ít thì chờ cà phê của tôi đưa ra rồi hãy đi cũng không muộn mà.” Sở Nhan mím môi cười, tầm mắt lại chuyển qua nhìn Tiểu Tử Ngôn ở trong lòng của cô, nói: “Đứa nhỏ này nhìn rất giống Tử Phong, sau này lớn lên nhất định sẽ mê hoặc được rất nhiều phụ nữ.
Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, thấy ánh mắt của cô ta biến hóa kỳ lạ, không tự chủ mà ngồi xuống.
Hài lòng với phản ứng của cô, hai tay của Sở Nhan nâng cằm, dùng ánh mắt biếng nhác nhìn cô, hỏi: “Có phải khuya ngày hôm trước Tử Phong không về nhà đúng không?”
Bởi vì những lời nói bất ngờ này của cô ta, đột nhiên ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ run lên, sắc mặt cũng tái mét đi.
Không thèm để ý tới sắc mặt đang trắng bệch của cô, Sở Nhan nói tiếp: “Tôi đã bảo anh ấy nhận điện thoại của cô, nhưng mà tự anh ấy không nghe, nói không nhận cũng không sao, còn nói chuyện của cô không quan trọng bằng chuyện của tôi.” Cô ta ám chỉ: “Ngày đó thoạt nhìn anh ấy mệt lắm đúng không? Ôi, không còn cách nào, bởi vì một thời gian dài không gặp tôi, vì vậy anh không nhịn được mà dây dưa cả đêm với tôi, ha ha.”
Nghe đến đó, Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy một cảm giác mất mát từ lòng bàn chân truyền lên, máu toàn thân như ngưng đọng lại. Cô ngơ ngẩn nhìn Sở Nhan đang cười vô cùng đắc ý, lúc định mở miệng nói, thì lại nghe thấy Sở Nhan nói tiếp.
“Đúng rồi, cô còn không biết điều này đúng không?” Một nụ cười ranh mãnh hiện lên dưới đáy mắt của Sở Nhan, nhìn sắc mặt Nhiếp Tử Vũ càng lúc càng trắng bệch, cô ta chậm rãi nói: “Tôi là người phụ nữ mà Tử Phong yêu nhất, cũng chính là người phụ nữ đầu tiên của anh ấy.” Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.
Bởi vì lời nói này của cô ta, mà tim của Nhiếp Tử Vũ giống như có ai cắt, máu chảy đầm đìa. Cô có một loại xúc động muốn chạy khỏi chỗ này, nhưng mà khi tầm mắt của cô nhìn xuống thấy Tiểu Tử Ngôn nhìn mình bằng vẻ mặt vô tội, lúc này cô mới ý thức được, cô đã không còn là một cô bé nữa, mà cô đã làm mẹ rồi, cho dù không phải vì mình thì cũng phải vì đứa nhỏ phải bảo vệ những gì thuộc về bé!
“Thế thì sao?” Đột nhiên, cô nói. Dằn lại những khổ sở ở trong lòng, dùng nụ cười để che giấu chính mình, cô hất cằm lên dùng tư thế cao ngạo để nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Chị đã là quá khứ rồi, hơn nữa bây giờ tôi biết người anh ấy yêu là tôi, vậy là đủ rồi. Đã biết đây là con trai của anh ấy, vậy chị nên thức thời đừng quấn lấy anh ấy. Còn về phần những lời chị mới nói, một chút tôi cũng không tin được, bởi vì tôi tin tưởng rằng anh ấy sẽ không phản bội tôi!” Trước hết là Quan Duyệt, Lạc Thuần, Dịch Minh Lan, cô bị đùa giỡn nhiều lần đã đủ rồi, bây giờ sẽ không ngốc tới mức người ta nói cái gì là tin tưởng làm theo cái đó.
Nhìn bề ngoài của cô giống như con cừu non ngoan hiền, Sở Nhan không ngờ thì ra cô lại là nhân vật khó đối phó như vậy. “Ồ...” Một tiếng cười khẽ tràn ra khỏi môi của cô ta, một lát sau, cô ta cũng không nói một lời nào nữa.
“Tin hay không là tùy cô thôi.” Cô ta nhanh chóng thu lại nụ cười nhạt nhẽo của mình, lộ ra vẻ lạnh lùng. “Nhưng mà tôi có thể nói cho cô biết, Tử Phong là của tôi! Cho dù là quá khứ, bây giờ hay là tương lai, anh ấy chỉ có thể thuộc về một mình tôi.” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
“Ảo tưởng không phạm pháp, tôi cũng không có quyền ngăn chị ảo tưởng, nhưng mà tôi sẽ dùng hành động thực tế nói cho chị biết, anh ấy thuộc về tôi và con của chúng tôi.”
Bọn họ đã từng yêu nhau sống đi chết lại, nhưng mà theo thời gian cũng đã biến mất, cô tin tưởng mình đã thay thế được vị trí của cô ta ở trong lòng anh rồi. Có thể anh không hoàn toàn quên được cô ta, nhưng mà cô cũng không trách anh, dù sao thì mối tình đầu mọi người đề không thể quên được.
“Được, chúng ta cứ chờ xem!” Sở Nhan nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu như vậy, sau đó đứng dậy cầm túi xách, dứt khoát rời đi.
Nhìn bóng dáng của cô ta dần khuất ngoài cửa, sự kiên cường trên khuôn mặt của Nhiếp Tử Vũ nhất thời xụ xuống. Cô cúi đầu nhìn Tiểu Tử Ngôn đang nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, bất giác cô có chút bận lòng, bản thân mình thực sự sẽ kiên cường được như lời nói của mình sao? Cô không dám khẳng định, nhưng mà cho dù như thế nào, cô cũng muốn cố gắng bảo vệ hạnh phúc của mình và của cục cưng!
...
※
Màn đêm buông xuống, ánh trăng mờ nhạt treo lơ lửng ở chân trời, bầu trời lốm đốm những vì sao nhìn rất đẹp. Ngoài cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ, những bóng cây lắc lư, trong phòng thì vắng vẻ. Đêm nay Dịch Thiên Minh mời khách dùng cơm, vì vậy đưa theo bà Trần Phương và Lạc Thuần rời khỏi nhà từ lúc chạng vạng, còn Nhiếp Tử Vũ thì muốn chăm sóc cho Tiểu Tử Ngôn, còn Nhiếp Tử Phong vì bận xử lý công việc nên ở nhà.
Hai người trầm mặc không nói lời nào, ăn xong đồ ăn mà bà Trần Phương đã làm sẵn trước khi đi, sau đó một người trở về phòng ngủ, một người thì đi tới thư phòng.
Đứng ở trước cửa thư phòng đi tới đi lui, Nhiếp Tử Vũ do dự mấy lần rốt cuộc quyết định phải tìm anh hỏi cho rõ ràng, thế là cô đi lại gõ cửa phòng.
Sau đó nghe thấy một giọng nói trầm thấp, “Mời vào.” Nhiếp Tử Vũ chậm rãi đẩy cửa phòng ra. Cửa phòng vừa mở ra, Nhiếp Tử Phong ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy người đến là cô, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì à?” Nói xong lại cúi đầu xuống làm tiếp.
Thấy bộ dạng xa cách của anh, tim của Nhiếp Tử Vũ khẽ nhói lên, một cảm giác ghen tuông dâng lên ở trong lòng. Nhưng như vậy sẽ buông tay sao? Đương nhiên là không! Cô xoay người đóng cửa phòng, sau đó đi lại bên cạnh anh, nở ra một nụ cười, nói: “Em có chuyện muốn hỏi anh.” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong đang ‘xoạt xoạt xoạt’ phê duyệt giấy tờ dừng lại một lúc, trên giấy trắng xuất hiện một chấm mực, chần chừ một chút, anh thả chiếc bút đang ký tên ở trên tay xuống. Ngẩng đầu lên đang định hỏi cô muốn hỏi anh điều gì, thì đột nhiên cô lại đi lại và ngồi ở trên đùi anh.
“Em...” Bị hành động này của cô khiến cho Nhiếp Tử Phong ngây ngẩn cả người, chân mày cũng nhíu lại, giữa lúc muốn nói gì đó, thì ngón trỏ của cô đã đặt ở trên môi của anh.
“Cái gì cũng không được nói, em hỏi anh cái gì, anh chỉ cần gật đầu nói đúng hoặc là lắc đầu nói không là được rồi.” Cô suy nghĩ một chút những điều đã suy nghĩ lúc trưa, chờ anh thừa nhận. Vì để đơn giản hóa mọi chuyện, cô đã suy nghĩ kỹ nên hỏi như thế nào. Khi thấy Nhiếp Tử Phong trầm mặc gật gật đầu, lúc này cô mới hít một hơi thật sâu, hắng hắng giọng nói.
“Ngày hôm trước anh không về nhà, là bởi vì thật sự đi tiếp khách sao?”
Nhiếp Tử Phong gật gật đầu.
Được, tạm yên tâm một chút, tiếp tục hỏi câu kế tiếp: “Khách hàng là nữ?”
Nhiếp Tử Phong sửng sốt, nhưng dưới ánh mắt chằm chằm của Nhiếp Tử Vũ anh lại gật gật đầu. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
OK, tiếp tục: "Vị khách hàng nữ kia không phải là Sở Nhan chứ?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy một ánh mắt kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt của Nhiếp Tử Phong, anh muốn mở miệng nói gì đó, thì Nhiếp Tử Vũ lại nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm nghị, anh định mở miệng trong nháy mắt lại khép lại, bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Được rồi, em đã hỏi xong.” Nhiếp Tử Vũ thở phào một cái, nở nụ cười rạng rỡ, không hề còn chút buồn phiền nào nữa. Thì ra đầu đuôi sự việc là như vậy, cô biết là anh sẽ không phản bội mình, nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ không khỏi cảm thấy kiêu ngạo vì mình đã tin tưởng anh.
Nhìn bộ dang vui vẻ nhảy nhót của cô, chân mày đang nhíu chặt của Nhiếp Tử Phong cũng giãn ra, đáy mắt đen láy chợt lóe lên sự buồn bực, mặc dù không biết cô biết chuyện này từ đâu, nhưng anh vẫn muốn bổ sung một câu: “Tập đoàn của chúng ta và công ty của Sở Nhan có hợp tác một dự án nước hoa, mà cô ấy là đại diện của công ty đến nói chuyện với anh. Còn nữa, khuya ngày hôm trước ngoại trừ cô ấy ra còn có mấy đại diện bộ phận quảng cáo của công ty chúng ta đi cùng với anh. Nếu như em không tin...”
Nhưng mà không đợi anh nói hết câu, Nhiếp Tử Vũ đã không nhịn được cắt ngang lời của anh.
“Tin, đương nhiên là em tin lời của anh!” Cô chân thành tha thiết nhìn anh, đáy mắt lóe lên sự kiên định. “Nếu như em không tin lời của anh, thì có lẽ giờ này em đã ôm theo quần áo và đưa Tiểu Tử Ngôn cao chạy xa bay rồi.”
“Em dám!” Vừa nghe thấy chữ chạy trốn, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong nhất thời tối hơn phân nửa. Một lần là ba năm, một lần là tám tháng, anh đã không có cách nào tiếp tục chịu đựng thêm một lần ba năm hoặc tám tháng nữa. Bàn tay của anh ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, dùng giọng nói trầm thấp nói: “Em muốn hỏi điều gì thì cứ việc hỏi, nhưng mà không cho phép em có suy nghĩ rời xa anh!”
Thấy thế Nhiếp Tử Vũ nghịch ngợm thè lưỡi nói: “Bây giờ cho dù anh đuổi em cũng không đi.” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Nghe thấy câu trả lời này của cô, lúc này Nhiếp Tử Phong mới hài lòng gật gật đầu. Giữa lúc anh muốn mở miệng nói gì, thì Nhiếp Tử Vũ lại hỏi: “Về phần Sở Nhan, anh không có lời gì muốn nói vói em sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong khẽ động, đáy mắt có chút thâm trầm. Đối diện với anh mắt mong chờ của cô, anh lắc lắc đầu: “Không có.” Ngày ấy, anh thấy được tin nhắn mà cô gửi cho Lâm Nhĩ Kỳ, đúng như trong tin nhắn đã nói, Sở Nhan là mối tình đầu của anh, ngoại trừ một đoạn tình cảm đau lòng ra, anh đã không còn gì để nói cho cô biết.
“Anh đối với cô ấy có còn một chút, một chút, một chút nào...” Nhiếp Tử Vũ dò hỏi.
“Không còn!” Không đợi cho cô nói hết câu, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng cắt ngang lời cô. “Ngay từ đầu là yêu, càng về sau khi cô ấy bỏ anh đi thì là hận, cuối cùng thời gian trôi qua thì một chút hận cũng không còn nữa. Bây giờ cô ấy đối với anh giống như một người xa lạ mà thôi, em cảm thấy anh có cảm giác gì với người lạ sao?” Anh chậm rãi nói.
Nghe được câu trả lời của anh, mũi của Nhiếp Tử Vũ chua xót, viền mắt cũng đỏ lên.
Đúng vậy, cô còn lo lắng cái gì nữa! Lo lắng người phụ nữ kia sẽ đoạt anh đi mất sao?! Nhiếp Tử Vũ, mày đúng là một đứa nhát gan và ngu ngốc!
“Em yêu anh.” Cô nói, hai tay vòng lên trên cổ anh, một nụ hôn rơi xuống mặt của anh. Sao đó, giống như là nhớ tới cái gì đó, lại cấp tốc lui người lại, ánh mắt sáng quắc nhìn anh nói: “Anh không có chuyện gì nói cho em biết, nhưng mà em có chuyện muốn nói cho anh biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT