“Con muốn nhìn thấy mẹ chết đúng không, được rồi, hãy bỏ lại tập đoàn Nhiếp Phong, mà đi tìm con bé đó đi.”
Đây chính là câu nói đầu tiên mà mẹ Nhiếp nói với Nhiếp Tử Phong sau khi tỉnh lại, cũng là câu nói duy nhất, sau khi nói xong bà liền quay đầu đi không thèm liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Phong nữa.
Dịch Minh Lan ở bên cạnh khuyên anh đừng nên làm như vậy, ngay cả quả gia cũng khuyên anh hãy lấy thân thể của mẹ Nhiếp làm trọng, đừng có rời khỏi. Trong khoảng thời gian ngắn Nhiếp Tử Phong rối rắm vô cùng. Nhìn thấy sắc mặt của mẹ Nhiếp trắng bệch nhưng vẫn không chịu uống thuốc, cuối cùng anh đành phải cắn răng, giả vờ đáp ứng với bà.
Mỗi ngày, mặc dù Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh mẹ Nhiếp chăm sóc cho bà, nhưng mà đầu óc thì sớm bay tới bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ ở nơi xa xôi kia.
Ăn cơm tối xong, Nhiếp Tử Phong lấy cớ mệt mỏi rã rời đi lên lầu nghỉ ngơi, hơn nữa còn dặn dò mọi người không được quấy rầy anh nghỉ ngơi. Đợi tới khi đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ xong, anh lại len lén chạy xuống lầu đi vào bãi giữ xe, sau đó chạy thẳng tới mục tiêu ở trong lòng.
...
Nhà họ An, lúc này đêm đã khuya.
Một tiếng oán giận cùng với tiếng mở cửa yếu ớt vang lên, ngay sau đó Nhiếp Tử Vũ nằm trên giường mơ mơ màng màng cảm giác được giường hơi lún xuống, cả người xích lại, sau đó cô liền rơi vào một lồng ngực tràn đầy hơi thở nam tính.
“Ưm...” Trong mông lung, một tiếng thì thầm vang lên trên khóe miệng của cô, cũng vào đúng lúc này, có một bàn tay khẽ đặt lên bụng của cô, nhẹ nhàng vỗ về, khiến cho cô giật mình tỉnh lại.
“Là ai!” Cô hoảng hốt mở hai mắt ra, vô thức phủi bàn tay đặt ở bụng kia ra, vẻ mặt sợ hãi.
“Là anh.” Trong bóng tối truyền tới một giọng nói quen thuộc, nhất thời khiến cho Nhiếp Tử Vũ dừng lại.
“Nhiếp Tử Phong? Anh... Tại sao anh lại ở đây?” Nhiếp Tử Vũ vừa cẩn thận nhích thân thể nặng nề ngồi dậy, vừa mò mẫm bật đèn. Nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, chợt nhíu chặt chân mày lại.
“Tại sao lúc này anh lại ở đây?” Gương mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Vũ rất bình tĩnh, chưa từ bỏ ý định hỏi Nhiếp Tử Phong. “Không phải anh đã về nhà rồi sao?” Cô hỏi, rồi nhẹ nhàng gỡ tay của anh đang đặt lên eo của cô một lần nữa.
“Ai quy định là anh trở về nhà rồi thì không thể tới đây nữa?” Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực của mình, cả người cô run rẩy lên một chút, trước lúc cô giãy người rời đi anh vội nói: “Anh chỉ muốn ôm em một cái.” Nói xong nhắm nghiền hai mắt lại.
Quả nhiên lời nói của anh có hiệu quả, Nhiếp Tử Vũ không hề phản kháng lại nữa.
Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn khuôn mặt mệt mỏi rã rời của anh, trong lòng đau xót. Giống như là cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, Nhiếp Tử Phong vốn đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên lại mở ra, không kịp thu lại suy nghĩ của mình, Nhiếp Tử Vũ thoáng cái đã bị anh nhìn thấy.
Cô giống như là bị người ta nắm được nhược điểm vậy, vội vàng cúi đầy xuống, không dám nhìn anh nữa. Vốn cho là anh sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ đột nhiên anh lại hỏi: “Đói không?”
Giọng nói nhẹ nhàng như tơ, mang theo sự quan tâm.
Thấy anh hỏi như vậy, nhất thời Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy đói bụng. Rõ ràng lúc tối đã ăn nhiều cơm như vậy, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy trống không, đói bụng tới mức khiến cô hơi hoảng hốt.
Thấy cô trầm mặc, Nhiếp Tử Phong biết câu trả lời của cô, anh nở nụ cười yếu ớt, buông cô ra, đi xuống giường.
“Đi đâu?”
Không để ý tới câu hỏi của Nhiếp Tử Vũ, anh mở cửa phòng ra sau đó đi thẳng ra ngoài, lúc anh đi vào, trong tay đã có thêm một phần bánh bao nóng hổi vẫn còn bốc hơi nóng, một ly nước dưa hấu, còn có cả một đồ ăn mà cô rất yêu thích.
Nhiếp Tử Vũ trừng mắt lên nhìn anh xách đồ ăn vào, đột nhiên nuốt nước miếng một cái.
“Những thứ này... Lại là anh mua?” Mùi thức ăn lượn lờ trước mũi, dụ dỗ vị giác của cô. Nhiếp Tử Vũ cảm thấy nước miếng tràn ra trong miệng như cỏ dại, phải nuốt nước miếng xuống mới hết.
“Ăn đi.” Lần này Nhiếp Tử Phong không bày thức ăn lên giường nữa, mà đặt ở trên hai chân của mình, sao đó dùng đôi đũa gắp miếng bánh bao nhét vào trong miệng của cô.
Nhìn cô ăn, trong đôi mắt hiện lên sự hạnh phúc, anh không khỏi say mê: “Vị như thế nào?”
“Ừm...” Nhiếp Tử Vũ cố nhai và nuốt thức ăn trong miệng, lúc đã nuốt xong đang định trả lời, thì lại thấy Nhiếp Tử Phong nở một nụ cười thần bí, nói: “Để anh tự mình nếm thử.”
Cho là anh muốn ăn bánh bao, nhưng không ngờ anh lại cười híp mắt nhìn mình, sau đó thì cúi sát người lại. Nhìn khuôn mặt đang phóng đại vô số lần ở trước mặt mình, ngay sau đó cô cảm thấy môi mình trở nên mềm mại, một giây sau đầu lưỡi ấm áp của anh đảo qua đôi môi của cô.
“Lạch cạch.” Một tiếng, đôi đũa trong tay lặng lẽ rơi xuống dưới giường.
Trộm hương xong Nhiếp Tử Phong nhanh chóng rút lui sau đó gật gật đầu, mỉm cười nói: “Quả nhiên mùi vị rất ngon.” Một lòng chìm đắm trong niềm vui anh hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ thay đổi...
Khi anh phản ứng kịp nhìn thấy cô đang ngơ ngác nhìn mình, thì cô lại vội vã né tránh tầm mắt của anh, nói: “Em... Muốn đi phòng vệ sinh.”
“Vậy để anh đỡ em...” Từ đi còn chưa kịp nói hết, thì Nhiếp Tử Vũ đã xuống giường sau đó đi ra khỏi phòng. Nhìn bóng dáng hốt hoảng rời đi của cô, trong nháy mắt nụ cười của Nhiếp Tử Phong trở nên cay đắng.
...
Vừa ra khỏi phòng, Nhiếp Tử Vũ liền vô lực dựa vào cửa thở dốc. Trên môi vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, nghĩ đến nụ hôn nhè nhẹ vừa nãy, trong lòng cô lại dâng lên một tình cảm phức tạp, khiến cho cô mất đi khả năng suy xét.
“Đứng ở chỗ này để làm gì?” Ăn xong món đồ ăn khuya mà Nhiếp Tử Phong mang đến, An Hỉ đang định đi lên lầu thì bất ngờ nhìn thấy cô, “Ôi, nói thật em có một người anh trai kiêm người yêu như Nhiếp Tử Phong, đúng là em đã lời quá rồi. Có ai vừa đẹp trai lại còn một lòng với em như vậy không, đêm qua còn vì em mà chạy lên trấn trên mua đồ ăn cho em, bây giờ những người đàn ông tốt như vậy đã chết hết rồi, em cần phải giữ cho chặt đó... “Sau đó An Hỉ còn nói gì đó, nhưng mà một câu Nhiếp Tử Vũ cũng không nghe lọt tai.
Đợi cho tới khi An Hỉ đi nghỉ ngơi, cô lại đứng trong toilet một lúc lâu mới chậm chạp đi về phòng. Vốn định nói anh hãy đi về đi, nhưng khi cô mở cửa phòng thì nhìn thấy anh dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi, khiến cho ý định mới vừa rồi của cô biến mất không còn dấu vết. Cô đi lại bên cạnh anh, thấy anh vẫn còn duy trì động tác như lúc cô rời đi. Trong lòng cô lại càng dâng lên cảm giác đau lòng hơn. Diện dẫn lẽ quý đơn.
Nhìn thức ăn vẫn nằm yên trên đầu gối của anh, Nhiếp Tử Vũ đã không còn cảm giác thèm ăn nữa. Để những món đồ ăn kia lên tủ đầu giường, cô từ từ đỡ anh nằm xuống giường.
Nhìn anh ngủ say mà chân mày vẫn không thả lỏng, Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy mình rất áy náy.
Cô trốn thì anh đi tìm, ngay cả khi cô chạy tới một nơi hẻo lánh như vậy mà cũng có thể gặp lại nhau. Đến tột cùng thì ông trời muốn trêu đùa bọn họ như thế nào nữa? Mỗi một ngày đối mặt với anh, cho dù lòng của cô có kiên trì như thế nào đi nữa cũng đã bắt đầu dao động, nhưng mà lại mắc hiện thực, cô chỉ có thể bất lực ép buộc mình phải kiên cường hơn nữa.
Rốt cuộc muốn cô làm như thế nào bây giờ! Cô thầm nói ở trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT