Editor: Táo đỏ phố núi

Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, không suy nghĩ gì nhiều. Bàn tay cho vào trong túi lấy chiếc chìa khoá đã rất lâu không dùng tới, thong thả mở cửa ra.

Phòng khách rộng lớn như vậy, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào trong nhà, ánh sáng màu bạc chiếu lên mặt đá cẩm thạch bóng loáng, nhìn căn phòng rất lạnh lẽo.

Nhiếp Tử Vũ mượn ánh sáng trên điện thoại di động, đi lại bấm công tắc điện, cũng trong nháy mắt cô định bấm công tắc đèn kia lên, lập tức có một bóng đen xuất hiện ở trước mặt khiến cho cô giật nảy mình. Liên tục lui lại mấy bước, cô sợ hãi ôm ngực, khi cô nhìn kỹ lại, thì bóng dáng màu đen kia không phải là Nhiếp Tử Phong thì còn ai vào đây nữa?

“Tại sao anh lại đứng đây mà không bật đèn lên vậy, làm em sợ muốn chết.” Cô nhíu mày oán trách anh, sau đó vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình, thở gấp từng hơi từng hơi một.

Lúc Nhiếp Tử Vũ trừng mắt lên nhìn anh thì thấy sắc mặt của anh không được bình thường, trố mắt lên hai giây, sau đó Nhiếp Tử Vũ hỏi: “Anh uống rượu à?”

Nương theo ánh đèn nhìn lại, thì thấy hai gò má của anh đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, bộ dạng say khướt. Trong tay còn cầm một chai XO vẫn còn một nửa, xem ra đã say không ít rồi.

Nhiếp Tử Phong nheo mắt lại, ợ một hơi: “Ợ, đúng vậy. Anh uống rượu đó thì làm sao?” Anh cợt nhả hỏi lại, nói xong liền mở chai rượu ra giơ lên chuẩn bị uống tiếp.

Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ vội vàng bước lại ngăn cản anh lại. “Anh đã say như vậy rồi, đừng uống nữa.” Bàn tay của cô cướp chai rượu ở trong tay của anh đi, nhưng mà anh lại nghiêng người né tránh, khiến cho tay của cô rơi vào khoảng không.

“Tránh ra, đừng đụng vào anh.” Nhiếp Tử Phong không kiên nhẫn đẩy cô ra.

Anh vừa lên tiếng, một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi của cô. Nhiếp Tử Vũ cảm thấy đầu óc choáng váng, trong bụng cồn cào.

“Oẹ…” Trong lòng cuồn cuộn dâng lên cảm giác buồn nôn, cô che miệng lại ngăn cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong cổ họng, ngồi xổm xuống muốn phun ra nhưng lại phun không được, khổ sở tới mức nước mắt nước mũi chảy ra ròng ròng.

Vốn cho là ít nhất thì Nhiếp Tử Phong cũng quan tâm một câu, không ngờ lúc Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, thì anh đã uống xong ngụm rượu ở trong tay, nhưng lại lảo đảo đi tới trước bàn trà, cầm bình rượu uống ‘ừng ực’ một hơi rồi ngả vào sô pha, Nhiếp Tử Vũ nhìn xuống dưới chân của anh, lại phát hiện ra có mấy cái vỏ chai.

Đợi cho tới khi cảm giác buồn nôn đã giảm đi, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới đứng thẳng người lên đi lại trước mặt của anh. “Uống rượu có hại cho sức khoẻ, không phải anh đã đồng ý với em là ngoại trừ lúc xã giao thì sẽ không uống nữa hay sao?” Sợ mình lại bị mùi rượu nồng nặc của anh làm cho choáng váng, Nhiếp Tử Vũ nín thở nói.

“Anh nuốt lời!” Chuếnh choáng nửa say nửa tỉnh Nhiếp Tử Phong miễn cưỡng liếc mắt nhìn cô một cái, khoé miệng cong lên một nụ cười lạnh. “Ợ, em cũng không giữ lời hứa, tại sao em lại muốn anh nghe lời của em…. Em cho em là ai chứ…” Nói xong ngửa đầu lên uống một ngụm rượu lớn, sau đó nở nụ cười lạnh lùng với cô.

Nhìn bộ dạng chán chường của anh, Nhiếp Tử Vũ cũng biết bây giờ anh không còn tỉnh táo nữa. “Mẹ và cả mấy người chú Dịch nữa, bọn họ đã đi đâu rồi? Vì sao không thấy ai?” Cô ngồi xổm xuống nhặt vỏ chai rượu.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong cười ngốc, nhưng trong nụ cười lại hiện lên vẻ bén nhọn. “Sao nào? Em muốn nói tới tên nhóc Minh Hạo kia sao?”

“Anh đang nói ngớ ngẩn cái gì vậy!” Nhiếp Tử Vũ bất đắc dĩ trợn mắt lên một cái. Cô cũng chỉ hỏi bọn họ đã đi đâu rồi thôi mà anh cũng có thể trút sang người của Minh Hạo. Lặng lẽ thở dài một cái ở trong lòng, cô lắc đầu nói: “Anh say rồi, em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi.”

Nói xong nghiêng người xuống muốn đỡ anh dứng dậy từ ghế sa lon, nhưng mà lại bị anh hung hăng đẩy ra. Nhiếp Tử Vũ không dự đoán được, bất ngờ bị đẩy lùi chân lại.

“Nhiếp Tử Phong, rốt cuộc anh muốn như thế nào!?” Nhiếp Tử Vũ vừa tức vừa bực nhìn vẻ mặt biếng nhác của anh, nhưng mà toàn thân của anh lại tản ra loại hơi thở kỳ lạ, không hiểu sao trong lòng cô dâng lên cảm giác lo lắng.

Bình thường anh vô cùng sủng ái mình, sẽ không bao giờ đối xử thô lỗ với cô, trừ khi có chuyện gì đó không hay, hơn nữa chuyện đó còn liên quan tới cô! Cô suy nghĩ lại câu nói vừa rồi anh nói với mình, cô lập tức chắc chắn nguyên nhân liên quan tới mình!

Nghĩ vậy, Nhiếp Tử Vũ hơi nheo mắt lại, nói: “Thực sự là em đang mệt chết đây, không có thời gian vòng vo với anh đâu, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi? Rốt cuộc thì em đã trêu chọc anh ở chỗ nào?” Bản thân cô đang mang thai, bây giờ lại thêm vấn đề học tập khiến cô mấy ngày không được ngủ đủ giấc, trong khoảng thời gian này cô đã bị hành hạ sắp chết rồi. Bây giờ nguyện vọng duy nhất của cô chính là ngủ một giấc thật ngon!

“Đương nhiên là em mệt rồi! Một ngày phải nghĩ cách để ứng phó với nhiều người đàn ông như vậy, làm sao không mệt cho được!?” Giọng điệu của Nhiếp Tử Phong mang theo ý mỉa mai nói.

Vừa nghe anh nói xong, trong chớp mắt Nhiếp Tử Vũ đã bị chọc giận. “Nhiếp Tử Phong, chú ý lời nói của anh, từ khi nào thì em phải ứng phó với nhiều người đàn ông? Anh nghe chuyện vớ vẩn này từ đâu!”

Từ khi lên đại học tới nay, cô hết ở nhà thì tới trường chỉ quanh đi quẩn lại có hai nơi này! Chỉ mới một tuần nay, số lần cô nói chuyện với Minh Hạo cũng đếm trên đầu ngón tay, cô làm thì có thời gian rảnh rỗi mà đi gặp người đàn ông khác.

"Hừ!" Nhiếp Tử Phong hừ lạnh một câu, không vì vẻ mặt nghiêm túc của cô mà dao động.

“Thái độ đó của anh là ý gì?” Nhiếp Tử Vũ tức giận quát lên với anh, thực sự không chịu nổi thái độ hở một chút là hiểu lầm của anh. Cô cắn răng, cô nhìn ánh mắt khinh miệt của anh, chán nản gãi gãi đầu.

Vốn cô định nói với anh chuyện cô đã mang thai, nhưng xem ra bây giờ… Thôi quên đi! Không chừng khi cô nói cho anh biết chuyện này, không biết cô lại nói xấu cô như thế nào nữa!

Nhiếp Tử Vũ cắn răng cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại, đợi cho trái tim của cô đã ổn định lại, lúc này cô mới lo lắng nói: “Em đi lên trên nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai lại nói tiếp.”

Trong tình huống như vậy cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì! Nhiếp Tử Vũ quyết định xong liền đứng dậy muốn đi lên, nhưng mà chưa đi được hai bước thì đã nghe thấy phía sau “Rầm!” một tiếng vang lên.

Cô hốt hoảng quay đầu nhìn lại, thì thấy Nhiếp Tử Phong vốn đang nằm trên sô pha không biết đã đứng dậy từ khi nào, chai rượu mới cầm trên tay đã vỡ tan ở dưới đất, chất lỏng màu đỏ chảy ra, đối lập hoàn toàn với nền nhà trắng tinh, nhìn rất đáng sợ.

Ngẩn người ra, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, bỗng nhiên Nhiếp Tử Vũ nuốt một ngụm nước bọt, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Nhiếp Tử Phong. “Anh…” Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng mà chưa kịp mở miệng đã bị hành động tiếp theo của Nhiếp Tử Phong làm cho hoảng sợ.

Chỉ thấy anh cúi đầu xuống nhặt những mảnh thuỷ tinh nhỏ ở dưới nền nhà, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay, chỉ một lát sau, máu tươi từ lòng bàn tay của anh bắt đầu chảy xuống đất.

Tiếng chảy “tí tách” kích thích cảm giác của Nhiếp Tử Vũ, cô kinh ngạc một lúc lâu, lúc này cô mới chạy lại bên cạnh anh, gỡ bàn tay của anh ra, sau đó dùng khăn tay cầm máu lại.

"Nhiếp Tử Phong, anh điên rồi sao!?” Vừa giúp anh cầm máu, Nhiếp Tử Vũ vừa mắng anh: “Có chuyện gì mà không nói ra được? Tại sao lại muốn tổn thương bản thân mình, anh muốn em áy náy mà chết sao?” Người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Rốt cuộc trong đầu anh có cái gì!

Đầu óc không tỉnh táo, cảm giác đau đớn kéo suy nghĩ bay xa của anh quay trở lại. Nhiếp Tử Phong để mặc cho Nhiếp Tử Vũ xử lý vết thương của mình.

Đôi mắt anh sáng ngời, so với vì sao trên trời còn muốn sáng hơn. Anh nhìn cô thật sâu, một lát cong môi lên, thốt ra một câu: “Em yêu anh sao?”

“Bây giờ là lúc nói những lời này sao?” Nhiếp Tử Vũ thở gấp nói! Thật sự muốn cạy đầu của anh ra xem rốt cuộc trong đó chứa cái gì!

“Em yêu anh không?” Nhiếp Tử Phong chưa từ bỏ ý định, cố chấp nhắc lại lần nữa, cáu kỉnh như một đứa trẻ.

“Yêu, yêu, yêu, như vậy đã được chưa?” Nhiếp Tử Vũ trợn mắt lên một cái, nhìn bàn tay của anh đã băng bó xong, lúc này mới thở phào một cái. Lúc đang muốn ngẩng đầu lên nói cái đó, lại nghe thấy Nhiếp Tử Phong mở miệng nói.

“Em yêu anh? Vậy tại sao lại hôn người đàn ông khác?” Hơn nữa lại ở trước mặt mọi người… Trước mắt hiện ra một tấm hình, nhất thời Nhiếp Tử Phong cảm thấy như có con dao đâm vào lồng ngực của mình, máu chảy đầm đìa.

Hôn người đàn ông khác?

Nhiếp Tử Vũ không hiểu có phải anh đang mê sảng hay không. Hai tròng mắt của cô nhìn chằm chằm vào anh, anh cũng nhìn chằm chằm vào cô, cô nhíu mày lại: “Em hôn người đàn ông khác khi nào?” Tại sao cô lại không biết chuyện này?

“Em không thừa nhận sao?” Nhiếp Tử Phong cau mày, vì cô không chịu thừa nhận, nhất thời khiến cho anh cảm thấy thất vọng.

“Thừa nhận cái gì?” Thừa nhận cô hôn người đàn ông khác?

Nhìn ánh mắt ngơ ngác vô tội của cô, lúc này Nhiếp Tử Phong lại cảm thấy buồn cười, cũng có loại cảm giác bị đùa giỡn trong tay! “Em phải nhìn thấy tấm hình chụp được em mới chịu thừa nhận những chuyện mình đã làm sao!?” Anh khẽ gầm lên một cái, không nhịn được nắm lấy cánh tay của cô, ánh mắt đỏ ngàu lên.

Cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn khiến cho Nhiếp Tử Vũ không nhịn được mà kêu lên một tiếng, anh dùng sức khiến cho cô nghi ngờ có phải tay mình đã bị gãy rồi hay không. Đối mặt với cơn thịnh nộ có thể thiêu xương cốt của cô thành tro bụi, Nhiếp Tử Vũ đau đớn nói không nên lời.

"Chuyện em không làm thì em không hiểu là anh bắt em thừa nhận cái gì? Cho dù là muốn xử tử em thì cũng phải lấy ra bằng chứng không phải sao? Anh đã nói là anh có ảnh chụp, vậy làm phiền anh lấy ra cho em xem! Nếu như người trong hình đúng là em, thì em sẽ nhận sai!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play