Đêm đến, mọi âm thanh trên núi Dương Minh đều câu tịch.

Nhiếp gia không giống như màn đêm đen kịt ngoài kia, lúc này đèn điện trong nhà sáng trưng như ban ngày.

Trong đại sảnh, Nhiếp Tử Phong chau mày, vẻ mặt lo lắng đi qua đi lại, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa. Chỉ thấy vẻ mặt hắn bực dọc nóng nảy, hai tay chống nạnh, cà vạt trên cổ đã được kéo nới lỏng ra, cả người tỏa vẻ chán chường vô cùng.

Cô ấy rốt cuộc đã đi đâu?

Chưa có về nhà, không có ở trường học, cô còn có thể đi đến chỗ nào? Lúc này hắn không khỏi cảm thấy ân hận vì hành động lúc sáng!

Đều tự trách hắn không phân biệt trắng đen mà mắng cô ngay trước mặt mọi người, nếu như không phải cô làm thật vậy thì không phải hắn đã làm tổn thương cô thật nhiều hay sao?

Nhiếp Tử Phong càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, bỗng dưng một suy nghĩ không tốt chợt lóe lên trong đầu hắn.

Lâu như vậy mà không có một lần điện thoại, cô ấy có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?

Nghĩ đến điều này, hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, tiếp theo là bấm một dãy số đang muốn gọi điện thoại thì một thanh âm ồn ào truyền đến. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nhanh về phía ánh sáng lóe lên trước mắt, ngay sau đó là một chiếc BMW màu trắng đừng ở trước cổng.

Tiếp theo là cửa sổ xe hạ xuống, trong thấy một hình ảnh vô cùng quen thuộc làm cho lòng Nhiếp Tử Phong như rơi xuống vực. Đôi môi mỏng như cánh hoa cong lên, hắn đang muốn bước lên thì một người từ chỗ ngồi tài xế vừa bước xuống làm cho hắn giật mình.

Lại là cậu ta!

Chỉ thấy Lãnh Duy Biệt nhanh chóng vòng qua chỗ ngồi kế bên tài xế, hắn cúi người mở cửa xe cho Nhiếp Tử Vũ.

- Cảm ơn!

Nhiếp Tử Vũ nhìn hắn mỉm cười một cái thật ngọt ngào.

Nhìn nụ cười của cô cứ như ánh sao rực rỡ, lòng Lãnh Duy Biệt bỗng dưng rung động, đáy mặt hiện ra sự say mê.

Xuống xe, Nhiếp Tử Vũ cũng không có đi thẳng vào nhà mà quay về phía hắn, gật đầu, cười nói:

- Cảm ơn anh đã ở cùng em cả ngày hôm nay nha!

Tuy lúc đầu là do hắn mời cô đi ăn cơm, nhưng sau đó là hắn đi cùng với cô. Biết tâm tình cô không tốt, hắn cố đi dẫn cô vào khu trò chơi Viên Phong chơi cả ngày, rồi lại dắt cô đi ăn ở chợ đêm. Hắn đối tốt với cô, cô đều ghi nhớ trong lòng.

Lãnh Duy Biệt ưu nhã cười cười, trên gương mặt khôi ngô tràn đầy yêu thương:

- Sau này chúng ta lại cùng đi chơi có được hay không?

- Đương nhiên.

Nhiếp Tử Vũ gật đầu.

Một luồng gió thổi tới, cát bay vào mắt Nhiếp Tử Vũ.

- Aaaa!

Cô cúi đầu kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại.

- Làm sao vậy?

Lãnh Duy Biệt lo lắng hỏi.

- Có cát bay vào trong mắt em.

- Để anh xem xem.

Lãnh Duy Biệt nhẹ nhàng khuyên bảo cô mở mắt ra, hai tay vịn lấy bờ vai cô, từ từ tiến gần về phía cô.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp thấy rõ thì đột nhiên một bàn tay vọt tới. Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng liền bị một người kéo mạnh vào trong một lòng ngực lạnh như băng.

Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn lên, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn hiện đầy vẻ lo lắng thì sửng sốt.

Một chút nữa thì cậu ta đã hôn cô rồi!

Lúc này trong đầu Nhiếp Tử Phong đều là một câu nói như vậy. Tim đập dữ dội, trong lòng cứ như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hắn. Hắn gắt gao trừng mắt nhìn vẻ mặt Lãnh Duy Biệt đang vô cùng ngạc nhiên mà nhìn mình, cắn răng nghiến lợi rặn ra một câu:

- Trước mặt mọi người, các người đang làm gì vậy?

- Tử Phong, cậu hiểu lầm rồi, Vũ Vũ cô ấy ...

Lãnh Duy Biệt muốn giải thích rõ ràng.

Vũ Vũ! Chết tiệt!

Hắn xưng hô vô cùng thân thiết làm cho Nhiếp Tử Phong nổi giận, ánh mắt lạnh như băng chuyển qua trên người Nhiếp Tử Vũ, hắn chỉ ngón tay về phía cô:

- Nhiếp Tử Vũ, lá gan em cũng thật là lớn! Cô nam quả nữ đêm khuya ở cùng nhau, rốt cuộc em có còn biết mình là một đứa con gái hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play