Dịch Tử Văn đứng bên cửa sổ, nhìn Tư Mã Huy đang nói chuyện cùng Triệu Nhị Ngưu bên ngoài, quay đầu nói.
“Nói cho Nhị Ngưu chưa?”
Trầm Trọng Sơn gảy gảy ấm lô, lắc đầu.
Lan Sỹ Thành cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Trầm Vân Phong nhà hắn đang ở trên cây hái quả hồng, Triệu Nhị Ngưu cùng Tư Mã Huy ở dưới vui tươi hớn hở hứng, thở dài.
“Ai…..Các ngươi đều bắt đầu bàn chuyện này ~”
“Sao thế ~ Vân Phong không phải đã bị ngươi ăn sao….”
“Ai…..Ăn là ăn, muốn cưới vào cửa còn khó khăn ~”
Dịch Tử Văn xoay người.
“Ngươi biết chừng mực đi! Hoàng đế tương lai đều bị ngươi ăn vào miệng, ngươi còn muốn cưới vào cửa?”
Lan Sỹ Thành vừa nghe lời này, khóc rống.
“Không nói còn tốt, ngươi vừa nói ta sẽ tức! Nếu Vân Phong làm hoàng đế, chỉ có ta gả, không có ta cưới!!!! Ô ô ô ô…”
Trầm Trọng Sơn gõ gõ bàn, cười thầm.
[Nói như vậy ta cũng sắp có đệ muội a!]
“Ha ha ha ha ha ha…”
Dịch Tử Văn nằm rạp ra bàn cười to.
Lan Sỹ Thành dùng sức đánh Dịch Tử Văn, ngẩng đầu oán hận trừng mắt nhìn Trầm Trọng Sơn.
“Hừ hừ, ngươi nghĩ là ngươi muốn cưới Nhị Ngưu rất đơn giản? Ngươi qua được ải của mẫu hậu ngươi trước rồi nói sau!”
Trầm Trọng Sơn nhún vai không quan tâm.
“Mẫu hậu ta là ải dễ nhất.”
Triệu Nhị Ngưu ôm một đống quả hồng trong ngực vào cửa, run run lập tức nhảy đến bên ấm lô.
“Lạnh….Lạnh chết được…”
Tư Mã Huy cùng Trầm Vân Phong đi vào theo, hai mặt nhìn nhau.
“Lạnh sao?”
“Đâu có.”
Nói nhảm, các ngươi đều là người luyện võ, Triệu Nhị Ngưu của chúng ta chỉ là người thường, lại ở phía Nam, đến phương Bắc này không phải sẽ bị đông lạnh thành kem sao!
Trầm Trọng Sơn đỡ quả hồng hộ hắn, thương tiếc ôm người yêu vào lòng.
“Lạnh như thế còn ở ngoài chơi.”
Triệu Nhị Ngưu rúc vào trong vòng ngực ấm áp, ha ha ngây ngô cười.
“Các ngươi có việc cần bàn, ta lại nghe không hiểu.”
Thân thủ phủi đi lá khô trên đầu Triệu Nhị Ngưu.
“Ta không nỡ.”
Oanh~ mặt Triệu Nhị Ngưu đỏ bừng, xấu hổ xoay xoay, Trầm Trọng Sơn đạm cười hai tiếng, nâng cằm Nhị Ngưu lên, chậm rãi tới gần, Triệu Nhị Ngưu run run hàng mi nhắm mắt lại.
“Khụ khụ….Khụ khụ…..”
Dịch Tử Văn mãnh khụ không ngừng, Triệu Nhị Ngưu đột nhiên mở mắt ra, mặt hồng như tôm chín.