Kinh thành vẫn là kinh thành như trước, chỉ khác là trước cổng thành đứng một Trầm Vân Phong cực kỳ phong cách.
Vốn là một mỹ nam tử, đứng tại chỗ đã đủ thu hút, giờ lại tặng kèm thêm một mỹ nam tử nữa, a….Hai mỹ nam làm thần gác cửa, thật tốt quá a…
“Vân Phong, lúc này còn sớm, chúng ta đi Thiên Hương lâu ngồi một lát đi!”
Trầm Vân Phong liếc nhìn Lan Sỹ Thành một cái, hừ mũi.
“Hừ!! Lần trước Nhị Ngưu đến ngươi cũng không nói cho ta biết!! Biết điều thì ngoan ngoãn ngồi phạt đi!!!” [ách, kiểu ngồi xổm rồi giơ hai tay lên đầu ý, bên Hàn Quốc hay phạt kiểu nì nì]
Lan Sỹ Thành bĩu môi, ủy khuất chạy sang một bên ngồi đợi.
Đến khi xe ngựa của Trầm Trọng Sơn xuất hiện, hai chân Lan Sỹ Thành cơ hồ sắp thành tàn phế, Trầm Vân Phong nhảy tưng tưng kêu gào.
“Nhị Ngưu Nhị Ngưu!!!”
Triệu Nhị Ngưu ngồi trong xe ngựa, nghe thấy phía trước có người gọi mình, liền vén mành che lên nhìn.
“Ai nha! Cao Lý!!!”
Trầm Trọng Sơn cũng vươn đầu ra, vừa thấy tức vui.
“Lan đại nhân, ngươi làm cái gì vậy?”
Lan Sỹ Thành vịn tường đứng lên, hai chân run run.
“Điện hạ ngài về thật sớm, nếu tối nay mới về, tại hạ sợ là đã ở dưới mặt rồi!”
Trầm Vân Phong một phen giữ chặt Triệu Nhị Ngưu, quan sát một lượt.
“Chậm chậm….”
“Gì chậm?”
Ôm cổ Triệu Nhị Ngưu, Trầm Vân Phong khóc rống.
“Ô ô ô ô….Ta biết ngay mà biết ngay mà..Nhị ca ngươi là tên đại lừa đảo!!! Ô ô ô ô….Nhị Ngưu!!!!”
Trầm Trọng Sơn tách Trầm Vân Phong đang bám vào người Triệu Nhị Ngưu ra, đối hắn nói.
“Đây là Lục đệ của ta, Trầm Vân Phong.”
“Nga?”
Triệu Nhị Ngưu mở to mắt.
“Hắn không phải Cao Lý sao?”
Trầm Trọng Sơn cười lạnh.
“Cao Lý? Hừ! Đến tột cùng ai mới là đại lừa đảo a!”
Trầm Vân Phong rụt rụt cổ, sụt sịt cái mũi, lại bổ nhào về phía Triệu Nhị Ngưu, không thành công, vẫn là bị Trầm Trọng Sơn chộp được.
“Nhị Ngưu….Ngươi nghe ta giải thích a…Người ta không phải cố ý muốn gạt ngươi đâu….”
Trầm Vân Phong thi triển bí quyết lớn nhất của mình _____ làm nũng.
“Người ta có khổ tâm a!”
[Tác giả: Được rồi, ta thừa nhận ta là vì viết Trầm Tư Kính tên yêu nghiệt kia nên chịu ảnh hưởng sâu sắc, nhưng bọn hắn vốn có quan hệ huyết thống mà, đúng không? Cho nên a, Trầm Trọng Sơn ngươi tạm tha ta đi!::>.<::]
Triệu Nhị Ngưu run rẩy, gật đầu.
“Nga!”
“Vân Phong a….Ngươi sao vẫn còn chưa học được tuyệt chiêu của ta a~! Nhìn ngươi dùng như thế sao!!!”
Một người bất chợt nhảy ra, mỹ mạo như hoa, hàm ưu mang sợ, Trầm Tư Kính chỉ vào Trầm Vân Phong nói.
“Nhìn ta làm lại một lần, ngươi nhớ cho kỹ!”
Quay đầu liền đối với Triệu Nhị Ngưu triển cái mặt tuyệt mỹ tươi cười, thả người tựa như một đóa hoa bay qua.
“Tiểu Ngưu Ngưu….”
Triệu Nhị Ngưu trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trầm Vân Phong thở dài.
“Quả nhiên là ta tu luyện chưa đủ a!”
Trầm Trọng Sơn quăng Trầm Vân Phong sang một bên, đỡ Triệu Nhị Ngưu.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Trầm Tư Kính thu hồi bộ dáng, nhìn cửa thành.
“Lâu rồi ta chưa về, quay lại nhìn xem.”
“Hừ, lại là một phen gà bay chó sủa a!”
Lan Sỹ Thành cuối cùng ổn định được hai chân.
Đêm đó, hoàng đế liền sai người bày tiệc ở Ngự hoa viên.
Lúc này trời đã vào đông, rừng mai phía đông Ngự hoa viên tạo thành cảnh đẹp khá độc đáo, dù mai chưa nở rộ, nhưng mùi thơm cũng đã cực nồng, dưới rễ cây còn mọc từng khóm thủy tiên, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
Triệu Nhị Ngưu chưa từng thấy Thiên tử, chỉ biết Thiên tử như là tiên nhân trên trời, thường dân không thể chiêm ngưỡng, cho nên khi ngồi dưới bàn tiệc, Triệu Nhị Ngưu luôn luôn cúi đầu, không dám nhúc nhích nửa phần.
“Ngươi sợ cái gì! Ta đây long tử ngươi còn không sợ, còn sợ cha long tử sao?”
Triệu Nhị Ngưu nghiêng đầu nhìn Trầm Trọng Sơn, cảm thấy y nói rất có đạo lý, gật gật đầu.
“Đúng a! Hắn là cha ngươi a!”
Liền lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía hoàng đế, nghiên cứu nửa ngày.
“Thì ra hoàng đế là như vầy a!”
Trầm Trọng Sơn gắp cho hắn một miếng thịt vịt.
Trầm Tư Kính ngồi bên cạnh hoàng đế, kể một ít truyền thuyết, chuyện thú vị bên ngoài ít ai biết đến, chọc cho một đám hoàng tử công chúa cười ha ha, hoàng đế lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn đệ đệ của mình.
“Đúng là đứa nhỏ chẳng lớn lên tí nào.”
Mộ Dung Dục nhấc bình rượu, rót thêm cho hoàng đế, hoàng đế cười nói.
“Cũng chỉ có ngươi mới chịu được hắn.”
Mộ Dung Dục chỉ cười không nói, cầm chén rượu lẳng lặng nhìn Trầm Tư Kính đang thao thao bất tuyệt.
Hoàng hậu gần đây bị nhiễm phong hàn, thân thể không tốt, hoàng đế nhíu mày, chốc lát sau liền đỡ hoàng hậu ly tịch.
Hoàng đế vừa đi, tiểu hoàng tử tiểu công chúa chẳng còn chút kiêng nể lễ phép gì, vây quanh ca ca mình nhao nhao hỏi ngoài cung như thế nào.
“Nhị ca Nhị ca, bên ngoài thú vị không?”
“Thú vị~”
“Thú vị như thế nào a…”
Một đám tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài bám bên chân các ca ca, chớp hai mắt thật to.
Trầm Tư Kính ôm một tiểu hoàng tử, “Bẹp” một cái hôn rõ to.
“Cái này rất khó nói, các ngươi tự mình đi ra ngoài xem sẽ biết.”
Đám tiểu oa nhi không hài lòng, vây quanh Trầm Vân Phong dễ nói chuyện nhất.
“Lục ca, ngươi mỗi ngày đều trốn ra ngoài, làm chút cái gì nha!”
Trầm Vân Phong miết nhìn Lan Sỹ Thành ở bên.
“Bên ngoài rất tốt nha~! Hoa tửu túy, ôn hương nồng, tiểu mỹ nhân cũng rất đẹp!”
Trong lòng lại nói.
[Bên cạnh có một lão hồ ly như Lan Sỹ Thành, có thể không trốn sao!!!]
Trầm Trọng Sơn bất giác một tay ôm eo Triệu Nhị Ngưu, thập bát hoàng tử ngước đôi mắt to trong veo nhìn chằm chằm hồi lâu, mới nãi thanh nãi khí hỏi:
“Nhị ca ca, ngươi ôm Nhị Ngưu ca làm cái gì?”
Trầm Trọng Sơn quay đầu nhìn cái tay tự động theo thói quen của mình, lại nhìn tiểu quỷ đệ đệ, cười nói.
“Nhị Ngưu ca lạnh.”
Thập bát hoàng tử Trầm Ngọc Khanh chớp chớp mắt phượng, suy nghĩ một lúc lâu, mới ngẩng đầu nở nụ cười diễm lệ, nhảy phắt một cái vào lòng Triệu Nhị Ngưu, ôm chặt.
Triệu Nhị Ngưu miệng nhai một khối thủy tinh bao, tay trái cầm đùi gà muối, tay phải cầm đũa, đang định gắp một con tôm hùm, giãy dụa, không có kết quả, không nói gì hỏi thương thiên.
“Các ngươi còn không cho ta ăn a….!!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT