Hải Thiên do dự một lúc, nhẹ giọng nói:

- Người này ta tạm thời chưa tiện tiết lộ, bất quá nghe nói đã từng cùng cô và Lục Vân có duyên gặp mặt.

Nghe vậy, Trương Ngạo Tuyết liếc Lục Vân, hai người trong mắt đầy nghi vấn, đó là ai vậy?

Bách Linh bên cạnh hỏi:

- Trước đây Tử Hồn đến Hổ Sa lĩnh đó là do ông đặt ra mưu kế như vậy phải không?

Hải Thiên đáp:

- Đúng thế, đó là vì phải ứng phó với Cự Linh thiên thú, bất đắc dĩ mới làm như vậy.

Bách Linh khe khẽ gật đầu, trầm tư giây lát lại nói:

- Ông muốn chúng ta giúp ông bảo vệ cho trung tâm Tử hải, ông bằng vào đâu tin rằng chúng ta có thể bảo vệ được đây?

Vấn đề này rất quan trọng, Hải Thiên không lập tức đáp lời mà chìm vào suy tư sâu xa.

Rất lâu sau, Hải Thiên ngửng đầu liếc mọi người, nói với Tử hải Tam Kỳ:

- Có người đến gần Tử hải, các ngươi hãy đi ngăn bọn họ lại, nhớ không được để bọn họ tiến vào là đủ rồi.

Tử hải Tam Kỳ vâng một tiếng, sau đó ánh đen lóe lên, ba người liền biến mất.

Hải Thiên thôi nhìn nhẹ giọng nói:

- Về vấn đề này thật ra có liên quan đến Lục Vân. Năm xưa, Hải Hoàng giao chiến với Cự Linh thiên thú, tuy lợi dụng phép khích tướng, xảo diệu trấn áp được Cự Linh thiên thú, nhưng sau đó Hải Hoàng bị trọng thương, không lâu liền rời khỏi nhân thế.

Lúc ấy, vì phòng ngừa sau này Cự Linh thiên thú lại gây họa ở bảy hải, một số người có lòng liền âm thầm suy nghĩ kế sách ứng phó.

Cuối cùng, hơn một ngàn năm trước, một vị cao thủ Tử hải âm thầm vượt qua Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc, tiến vào khu vực nước sâu còn chưa biết, lấy được một quả trứng thần kỳ.

Sau này, trải qua phân tích suy đoán, quả trứng này nếu như được ấp, sinh mạng nó sinh ra có sức mạnh rất lớn, rất có khả năng là vũ khí duy nhất có thể đối phó với Cự Linh thiên thú.

Vì thế, Tử hải cẩn thận cất kỹ quả trứng này. Ai ngờ, hai trăm năm sau, cao thủ Hắc hải vô tình phát hiện được bí mật này liền tổ chức quy mô xâm lấn Tử hải.

Lúc đó, Tử hải Tam Kỳ ra sức phản kích, nhưng cao thủ Hắc hải nhiều quá, vì bảo vệ bí mật trung tâm Tử hải, ta đành phái một vị cao thủ Tử hải, đột phá trùng vây với quả trứng, dùng nó thu hút chú ý của Hắc hải. Nhưng cuối cùng, quả trứng đó liền mất tích thần bí.

Bách Linh, Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, đều cảm thấy có chút tiếc nuối.

Lục Vân đột nhiên bừng tỉnh, nói tiếp lời của Hải Thiên:

- Trận chiến đó dấy động bảy hải, cuối cùng quả trứng rơi vào trong tay của Đông hải Long nữ Lục Doanh, được nàng giấu vào trong bụng một con cá mập trắng, xảo diệu né tránh được ánh mắt của mọi người, quay về được Đông hải. Ngàn năm sau, khi ta ở trên đảo nhỏ vùng Đông hải, gặp được ba người Lục Doanh chính là đang ấp cho quả trứng này, cuối cùng liền có được Tứ Linh thần thú trên vai của ta.

Cảm khái nhìn Lục Vân, Hải Thiên nói:

- Đúng thế, huynh đệ trở thành người nắm giữ thần thú, vì thế ta chỉ có thể cầu cứu huynh đệ giúp đỡ đối phó với Cự Linh thiên thú.

Ba người nữ nhìn lại Tứ Linh thần thú, lúc này mới bừng tỉnh, té ra hy vọng đặt vào nó.

Lục Vân nói:

- Nếu như đã gặp, ta tự nhiên không trì hoãn nữa, nhưng ta còn có một số chuyện chưa hiểu rõ, Hải Nữ vì sao có thể xua đuổi các con thú lớn?

Hải Thiên nhìn Hải Nữ, cau mày nói:

- Chuyện này không nói rõ được, dường như trên người nó có một loại khí tức kỳ dị đặc biệt, có thể khiến cho những con thú lớn kia cảm thấy sợ hãi.

Lục Vân thấy ông cũng không hiểu rõ, vì vậy chuyển sang chủ đề khác, hỏi lại:

- Chúng ta đến đây, mục đích là gì ông có biết không?

Hải Thiên cười đáp:

- Trước đây chưa biết, nhưng bây giờ đã biết.

Lục Vân hai mắt khép hờ, nghi ngờ hỏi:

- Phải vậy chăng? Thế ông cho ta biết, chúng ta phải tìm kiếm ở nơi nào đây?

Hải Thiên cười đáp:

- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Lục Vân thất kinh, đưa mắt cho ba người nữ, ai nấy đều đồng thanh nói:

- Ở trên đầu? Đó là nơi có Thiên Địa môn?

Hải Thiên cười thần bí đáp:

- Đúng, cũng không đúng.

Lục Vân mơ hồ hỏi lại:

- Lời này phải hiểu thế nào đây?

Hải Thiên cười nói:

- Muốn đi đến Thiên Địa môn, bắt buộc phải đi qua trung tâm Tử hải. Nhưng Thiên Địa môn chân chính không phải ở nơi này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lục Vân không nói, suy nghĩ lời này của ông. Một lúc sau, chàng mới mở miệng:

- Trung tâm Tử hải kiến trúc phong cách vô cùng tương tự với nhân gian. Ta đoán hẳn phải do Thiên Địa môn thiết kế.

Hải Thiên hơi hơi kinh ngạc, tán thưởng:

- Không hổ là kẻ nghịch thiên, tài trí quả hơn người.

Thấy ông đã thừa nhận, Lục Vân đột nhiên nghĩ đến một nghi vấn, vì vậy hỏi lại:

- Trước đây, lúc U Ảnh dẫn chúng ta đến, ta đã từng quan sát người này cẩn thận. Phát hiện hắn tu vi không kém, nhưng không cách gì so được với Tử hải Tam Kỳ, nếu không nói là khoảng cách quá lớn, điểm này ông thấy có cần phải giải thích hay không vậy?

Khuôn mặt anh tuấn của Hải Thiên lộ ra vẻ kinh khiếp, cảm thán nói:

- Huynh đệ thật thông minh đáng sợ, ngay cả điểm này cũng phát giác được. Trên sự thật, mọi thứ đúng như huynh đệ suy nghĩ, Tử hải Tam Kỳ hoàn toàn không phải là cao thủ của Tử hải, bọn họ đến từ Thiên Địa môn, trách nhiệm chính là bảo vệ Tử hải, bảo vệ Thiên Địa môn không bị bên ngoài khuấy nhiễu, cũng không muốn người khác biết. Ở đây, thật ra phải xem là do Thiên Địa môn tạo nên, bọn họ lưu lại ở đây một cửa thời không, tiến vào đi ra đều phải thông qua nơi này, vì thế …

Hiểu được mọi việc, Lục Vân hơi bất ngờ lên tiếng:

- Quả thật không ngờ được, Tử hải thật ra cũng như một phân chi của Thiên Địa môn, đáng tiếc vài ngàn năm nay Hải vực không ai biết được.

Ba người nữ Bách Linh vẻ mặt kinh ngạc, cảm thấy rất bất ngờ với sự thật hiển nhiên này, trong nhất thời không ai nói được gì.

Hải Nữ vẻ mặt hơi cười, cô bé không cảm thấy thích thú với những điều không hiểu được này, liền lên tiếng:

- Sư phụ, nơi này không vui, chúng ta đến phía trên kia được không?

Lục Vân giọng êm ái đáp:

- Hải Nữ không được nóng, chúng ta còn phải nói chuyện chính yếu trước đã, sau đó mới đi lên trên kia.

Hải Nữ không vui, làm nũng:

- Nói cả nửa ngày rồi, còn có chuyện gì phải nói nữa đây?

Lục Vân sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận, còn chưa biết phải nói thế nào đây? Thấy vậy, Lục Vân đưa mắt nhìn ba người nữ, lên tiếng hỏi:

- Các muội còn có chuyện gì muốn hỏi chăng?

Trương Ngạo Tuyết lắc đầu đáp:

- Tạm thời còn chưa có.

Bách Linh nhìn Hải Thiên, điềm nhiên nói:

- Nếu ông đã biết mục đích của chúng ta, thế thì có thể để chúng ta làm xong chuyện mình rồi mới nói chuyện khác được chăng?

Hải Thiên đáp:

- Mục đích các vị ta hiểu rõ, cũng không có ngăn trở gì, bất quá có một chuyện quan trọng muốn nói với các vị. Trong các vị chỉ có hai người có thể đến được Thiên Địa môn, đây là thông điệp truyền từ nơi đó.

Bách Linh sửng người, nghi ngờ hỏi:

- Ông nói Thiên Địa môn đã biết chúng ta đến đây, hơn nữa yêu cầu chỉ có hai người được tiến vào?

Hải Thiên gật đầu đáp:

- Đúng thế, thông điệp của Thiên Địa môn cho biết chỉ để Lục Vân và Hải Nữ tiến vào, ba người các vị tạm thời chờ đợi ở nơi này.

Bách Linh không nói, đưa mắt cho Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết, cuối cùng đưa mắt cho Lục Vân.

Trầm tư một lúc, Lục Vân mở miệng nói:

- Thế cũng tốt, hãy để huynh và Hải Nữ vào đó, các muội chờ đợi ở nơi này cũng được.

Trương Ngạo Tuyết hơi lo lắng, nhỏ nhẹ nói:

- Huynh mang theo Đại Linh nhi đi.

Hiểu được ý của nàng, Lục Vân đáp:

- Huynh biết rồi, các muội cũng cẩn thận một chút.

Ba người nữ mỉm cười gật đầu, Hải Thiên lại thề thốt:

- Huynh đệ yên tâm, nơi này rất an toàn.

Lục Vân mỉm cười nhè nhẹ, cũng không nói nhiều nữa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hải Nữ đi thẳng ra ngoài điện. Hải Thiên đi theo ba người nữ ở phía sau, một hàng sáu người ra khỏi đại điện, đi đến quảng trường ở giữa, ngửng đầu nhìn lên phía trên.

Ngóng nhìn giây lát, Lục Vân nói với ba người nữ và Hải Thiên:

- Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về.

Hải Nữ nói với ba người nữ:

- Ba dì thương yêu, Hải Nữ sẽ bảo vệ sư phụ, các dì cứ yên tâm.

Ba người nữ vừa nghe, khuôn mặt vốn đang lo lắng không khỏi cười nhẹ.

Hải Thiên phất tay nhè nhẹ, nhìn Lục Vân và Hải Nữ chầm chậm bay lên, miệng lẩm bẩm nho nhỏ:

- Đi đi, mọi bí ẩn của Hải vực đều có thể giải đáp ở nơi đó.

Ba người nữ liếc Hải Thiên, hơi kinh ngạc, bất quá lại không nói điều gì.

Lục Vân và Hải Nữ nhanh chóng bay lên đến giữa không trung, tiến vào đại điện thần kỳ, biến mất. Đến lúc này, Hải Thiên mới thôi nhìn dẫn ba người nữ quay lại đại điện trước đây …

Trung tâm Tử hải, cảnh vật mê hoặc. Giữa không trung, đại điện thần kỳ kia hào quang vạn trượng, chói sáng phương viên chục dặm quanh đó.

Lục Vân dẫn Hải Nữ nhanh chóng đến bên ngoài điện, chỉ thấy điện này ánh vàng kim lóng lánh, trước cửa điện có treo tấm biển "Thiên Cực Thương Khung", hai bên trái phải treo hai câu đối kỳ quái. Tấm trước ghi: Thiên chi cực, hải chi giác. Tấm sau ghi: Thương khung tuyết, vạn lý diêu.

Ngắm nhìn giây lát, Lục Vân hơi mơ hồ, câu đối này hơi quái dị, dường như mâu thuẫn vô cùng, lại như ẩn chứa thâm ý khiến chàng trong nhất thời khó mà hiểu rõ được.

Hải Nữ nhìn hồi lâu, đưa tay chỉ về tấm vách sáng di động trên cửa điện, hỏi lại:

- Sư phụ, vật đó là gì vậy, thật kỳ diệu, lại biết di động.

Lục Vân tỉnh lại, đưa mắt nhìn lên tấm vách sáng, điềm nhiên đáp:

- Đó là một loại cấm chế, ngăn người khác tiến vào. Nếu không biết được phương pháp phá giải thì không cách nào tiến vào được.

Nói rồi dẫn Hải Nữ chầm chậm đi lên đến trước cửa điện.

Tĩnh tâm ngóng nhìn, chỉ một lúc, Lục Vân liền thông qua Ý Niệm Thần Ba do xét được tình hình đại khái của tầng vách sáng này.

Nơi này địa hình kỳ dị đặc biệt, tấm vách sáng này chính là một loại linh khí thuần khiết thần thánh, muốn đi thông qua khỏi sự hạn chế của nó chỉ duy nhất những cái gì có tính chất tương tự mới có được hy vọng.

Nói cách khác, muốn tiến vào đại điện, Lục Vân và Hải Nữ hẳn phải tẩy rửa qua luồng linh khí này, trở thành người thật sự thánh khiết, nếu không sẽ không cách nào đi qua được.

Buông tay Hải Nữ, Lục Vân bảo cô bé vào đó một mình. Hải Nữ hơi hiếu kỳ, hơi kinh ngạc nhưng lại hoàn toàn không sợ sệt, một mình chầm chậm đến gần cửa điện, thân thể nhanh chóng tiếp xúc với vách sáng đó, toàn thân lấp lánh hào quang bảy màu.

Quá trình đi xuyên qua không nhanh không chậm, vẻ mặt Hải Nữ hơi kinh ngạc, nhưng sau đó trở nên mơ hồ, cuối cùng hơi hơi mỉm cười. Lục Vân mỉm cười quan sát, mãi đến khi Hải Nữ hoàn toàn biến mất chàng mới tiến lên.

Đến gần cửa điện, Lục Vân buông lỏng thân thể, để cho tầng sáng đó xâm nhập vào trong thân thể chàng, xua đuổi đi khí tà ác trong cơ thể.

Khuôn mặt chàng vẻ hơi đau đớn, chàng trên người có pháp quyết chính tà, dưới tác dụng của luồng khí cực thần cực thánh này, nhiều ít cũng có chút bài xích, vì thế mới chịu một chút trừng phạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play