Toàn thể cung điện đó chừng vài trăm trượng, có dạng hình thoi, có sáu cửa điện, nóc điện có sáu con thần thú phủ phục xuống, khí thế đặc biệt uy nghiêm.

- Thật xinh đẹp! Quả thật quá tuyệt vời!

Nhìn thấy mọi thứ, Hải Nữ không nhịn được bật kêu to.

Nghe vậy, Lục Vân thôi nhìn, liếc mắt ba người nữ Bách Linh, liền phát hiện bọn họ cũng hệt như mình, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc tán thưởng, rõ ràng cảnh tượng hoa lệ này cho dù là Bách Linh cũng cảm thấy kinh ngạc.

- Đúng thế, nơi này rất xinh đẹp, có thể xưng tụng là đệ nhất Hải vực.

Vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, Lục Vân mỉm cười nói.

Bách Linh nhìn U Ảnh lên tiếng hỏi:

- Đây là trung tâm Tử hải, không biết phải mất bao lâu mới có thể xây dựng hoàn tất vậy?

U Ảnh hơi tự hào đáp:

- Đúng thế, cả trước và sau tổng cộng mất ba ngàn sáu trăm năm. Đây chính là kỳ tích số một của Hải vực!

Bách Linh ngây người, ba ngàn sáu trăm năm, thời gian quả rất dài. Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết thôi nhìn, điềm đạm hỏi:

- Linh khí nơi này sung túc, tám tảng đá thủy tinh này hẳn hội tụ rất nhiều linh khí sau đó mới chuyển hóa thành một loại sức mạnh thần kỳ để giữ thần điện ở giữa không trung.

U Ảnh liếc nàng, kinh ngạc nói:

- Cô nói không sai, đúng là như vậy. Được rồi, chúa công chúng ta đến rồi, ta dẫn các vị đi qua, nhớ theo sát sau ta để tránh phát sinh bất ngờ.

Nói rồi phiêu hốt đi tới, dẫn năm người Lục Vân đến dãy cung điện hình cong gần nhất.

Rất nhanh, sáu người đến trước dãy cung điện đó, U Ảnh nói với Lục Vân:

- Dãy cung điện này tổng cộng có năm cửa cung, ông chủ Tử hải chúng ta đang ở cửa cung giữa chờ đợi, năm vị xin mời tự đi đến đó, U Ảnh hoàn thành nhiệm vụ xin rút lui.

Đưa mắt tiễn U Ảnh, Lục Vân liếc bốn phía, nhỏ giọng nói:

- Nơi này rất kỳ dị đặc biệt, phong cách xây dựng có rất nhiều điểm theo lý thuyết phong thủy của Đạo gia.

Bách Linh nhỏ nhẹ nói:

- Ý huynh cho là công trình trung tâm Tử hải không phải do người Hải vực thiết kế mà vài ngàn năm trước đây, cao thủ nhân gian đã để lại thiết kế?

Lục Vân hơi hơi gật đầu dẫn bốn người nữ đi thẳng về cửa điện ở giữa.

Mọi thứ nơi này đều vô cùng kỳ diệu, nước biển bị ngăn cách ngoài vài dặm, người không biết còn cho là một nơi ở nhân gian. Nhưng trên thực tế, khi năm người Lục Vân đi đến quảng trường rộng lớn này cũng có cảm giác này. Điều này khiến năm người đều cảm thấy rất mơ hồ, nghĩ không rõ vì sao lại như vậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Đến trước cửa điện, Lục Vân hơi hơi dừng lại một chút, sau khi quan sát một lượt công trình phía trước điện này, liền chầm chậm đi vào bên trong.

Đại điện trước mắt không nhỏ không lớn, to khoảng chừng vài trăm trượng, phong cách của nó có dạng như thần điện của Vân Chi Pháp giới, điều này khiến Lục Vân ngầm lưu ý trong lòng. Trong đại điện rộng rãi thoáng đãng, chỉ có bốn bóng người đang quay lưng về phía năm người Lục Vân, hệt như đang trầm tư lại như đang chờ đợi.

Khi năm người Lục Vân tiến vào, bốn bóng người đồng thời xoay lại, hai bên khoảng cách chừng vài trượng, đưa mắt đánh giá lẫn nhau.

Theo Lục Vân thấy, trong bốn người này, có một người trước đây chàng đã biết, chính là Tử Hồn, một trong Tử hải Tam Kỳ.

Ba người còn lại, hai người toàn thân đen ngòm nhìn không rõ mặt mũi, còn một người khoảng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, khuôn mặt tươi cười, thân mang một áo dài màu xanh lam, khiến cho người ta cảm thấy lịch lãm.

- Chào mừng năm vị đến trung tâm Tử hải, ta chính là chủ nhân nơi này Hải Thiên.

Vẻ mặt hơi cười, người trung niên tuấn tú tiến lên một bước, thân thiện đưa tay phải ra.

Lục Vân nhìn vào hai mắt người đó, chần chừ một chút, sau đó liền đưa tay phải ra điềm nhiên nói:

- Hân hạnh, ta là Lục Vân.

Hai tay bắt chặt, Hải Thiên cười nói:

- Ta đã nghe qua tên của huynh đài, cũng biết huynh đài chính là kẻ nghịch thiên trong truyền thuyết.

Lục Vân cười nói:

- Phải vậy không? Ai nói cho ông biết vậy?

Hải Thiên buông tay, lên tiếng chào hỏi ba người nữ và Hải Nữ, cười nói:

- Chuyện này không vội, chúng ta qua đây ngồi xuống rồi nói chuyện.

Năm người Lục Vân sửng sốt, đưa mắt nhìn theo hướng người đó chỉ, bất ngờ phát hiện giữa đại điện trống rỗng trước đây đã xuất hiện một cái bàn thủy tinh và chín cái ghế thủy tinh. Điều này quả thật là không thể bàn luận được.

Năm người Lục Vân nghi hoặc đi theo Hải Thiên, hai bên ngồi đối diện với nhau bắt đầu bàn luận. Trước hết, Hải Thiên giới thiệu với năm người Lục Vân về Tử hải Tam Kỳ, bọn họ chính là Tử Thần, Tử Sát và Tử Hồn.

Đối với ba cái tên này, Lục Vân không chút ngạc nhiên, Hải Nữ lại không hiểu lên tiếng:

- Vì sao khó nghe vậy, khó trách dọa người ta.

Hải Thiên cười đáp:

- Đúng thế, tên này nghe dọa người, nhưng nếu không làm như vậy không được, bởi vì bọn họ muốn giữ cho Tử hải được an toàn nên đành phải như vậy.

Nghe ra được vài ý tứ trong lời này, Lục Vân lên tiếng:

- Trên đường đi, chúng ta phát hiện người của Tử hải không nhiều, lẽ nào ở đây các chủng loại hải tộc tương đối ít?

Hải Thiên nhè nhẹ gật đầu, giọng cảm xúc nói:

- Sự thần bí của Tử hải nằm ở trên người của Tử hải Tam Kỳ. Bọn họ thủ đoạn hung tàn, thực lực kinh người, chưa bao giờ có bất cứ người nào có thể sống sót trong tay bọn họ. Điều này khiến cho Tử hải trở thành nơi âm hiểm khủng bố nhất, nơi hung hiểm tà ác nhất trong bảy hải. Nhưng đây chỉ là hiện tượng bề mặt mà thôi, tình huống trên thực tế lại hoàn toàn khác hẳn, nhưng người ngoài không biết được.

Nhìn Hải Thiên hiếu kỳ, Bách Linh hỏi:

- Tình hình thật sự thế nào, ông có thể nói qua được không?

Hải Thiên đáp:

- Hôm nay mời các vị đến đây, tự nhiên sẽ nói qua một số sự thật của Tử hải. Nhưng trước khi nói những chuyện này, ta có một điều kiện, hy vọng các vị có thể cân nhắc một chút.

Bách Linh liếc mọi người, điềm nhiên nói:

- Điều kiện thế nào ông cứ nói thẳng ra.

Hải Thiên lên tiếng:

- Thật ra cũng không có gì, chỉ hy vọng Lục Vân có thể đáp ứng hỗ trợ chúng ta giữ được trung tâm Tử hải, không để cho tâm huyết vài ngàn năm của chúng ta đến lúc nào đó sẽ bị hủy diệt đi.

Lục Vân nghi hoặc nhìn ông, hỏi lại:

- Câu này có ý thế nào, ông nói rõ ràng hơn đi.

Hải Thiên thở dài nhè nhẹ, giọng lo lắng nói:

- Chuyện này nói ra dài dòng, cần phải nói lại chuyện từ nhiều năm về trước. Khi đó, Tử hải hoàn toàn chưa có được cảnh tượng phồn hoa như hiện nay, nơi đây yên lặng tĩnh mịch, cơ hồ không có bất kỳ sinh mạng nào, vì thế trở thành Tử hải. Thời gian năm tháng này kéo dài rất lâu, mãi cho đến một ngày nào đó, nơi đây đột nhiên có dấu vết của sự sống, từ đó Tử hải có được sức sống.

Thấy ông dừng lại, Thương Nguyệt hỏi:

- Ý ông nói rằng Tử hải có ý chỉ là yên lặng chết chóc, không có sức sống chăng?

Hải Thiên gật đầu đáp:

- Đúng thế, đó mới là ý nghĩa chân chính của Tử hải. Còn như hiện nay, tất cả mọi thứ các vị nhìn thấy đều đã trải qua trên vạn năm sinh sôi nảy nở mới có được cảnh tượng như hiện nay. Ở Tử hải, sự sinh sản của sinh vật nuôi dưỡng tiếp được có tỷ lệ rất thấp, điều này có liên quan đến hoàn cảnh địa lý đặc thù của nơi này, bị ảnh hưởng của nước biển gần sát với mặt đất. Hiện nay, thành viên của Tử hải không đủ một ngàn, luận về thực lực tổng thể có thể nói là vô cùng yếu ớt, một khi sáu hải phát động xâm lược, Tử hải liền bị tai nạn hủy diệt.

Thương Nguyệt nghe vậy kinh ngạc, nghi ngờ hỏi:

- Nếu như vậy, vì sao Tử hải đã vài ngàn năm không gục ngã, ngược lại trở thành nơi tồn tại thần bí nhất?

Hải Thiên cười cười, đưa mắt nhìn qua Tử hải Tam Kỳ, cất giọng giải thích:

- Mọi điều đó đều nhờ công lao của bọn họ. Để bảo vệ cho Tử hải, bọn họ lạnh lùng tàn khốc, bất cứ người nào xông vào Tử hải biết được bí mật của Tử hải, bọn họ đều không hề bỏ qua. Như thế, vài ngàn năm trôi qua, không ít cao thủ sáu hải lần lượt dò xét, cuối cùng đều không có một người nào còn sống rời đi được, điều này khiến cho Tử hải bị gán cái tên thần bí khủng khiếp, khiến cho sáu hải không dám khinh suất xâm phạm. Hơn nữa Tử hải từ trước đến nay đều chưa từng quan tâm đến chuyện của sáu hải, cũng chưa từng ra ngoài, vì thế càng làm cho người ta không biết được thế nào.

Hiểu được nguyên nhân bên trong, Lục Vân hỏi:

- Nếu là như vậy, ông nhờ ta hỗ trợ ông bảo vệ Tử hải là có lòng lo lắng người nào sẽ xâm nhập đây?

Hải Thiên vẻ mặt trầm trọng, than thở:

- Ta không lo cao thủ sáu hải, mà lo lắng Cự Linh thiên thú của Ma Quỷ hải vực.

Lục Vân cau mày nói:

- Cự Linh thiên thú? Nghe nói nó to lớn vô cùng, chắc không cách nào đi qua được Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc phải không?

Hải Thiên lắc đầu đáp:

- Các vị chỉ biết một mà không biết hai. Đối với cả Hải vực, lợi hại nhất không phải là Hải Hoàng ngày trước mà chính là Cự Linh thiên thú. Ngày đó, Cự Linh thiên thú thật ra đã bị trúng kế của Hải Hoàng, bị ông ấy dùng Tỏa Long đỉnh trấn áp ở Ma Quỷ hải vực. Nhưng trên thực tế, sức mạnh Cự Linh thiên thú vô cùng mạnh mẽ, cơ hồ vượt qua khỏi Thiên Sát trong truyền thuyết, thế gian không người nào có thể chống nổi.

Lục Vân thất sắc kinh hãi nói:

- Sức mạnh vượt qua cả Thiên Sát? Thế nó thật ra là người hay là thú đây?

Hải Thiên than thở:

- Cự Linh thiên thú đến từ vùng nước sâu thẳm, không ai biết được nó thật ra là gì. Nó có thể ảo hóa thành người, khống chế những con thú lớn cổ xưa ở Ma Quỷ hải vực, có khả năng thống nhất Hải vực. Ngày đó, nó vì thống nhất Hải vực, cuối cùng giao chiến với bảy hải, khiến Hải Hoàng ra mặt.

Lục Vân trầm ngâm, một địch nhân như vậy có thể nói là đáng sợ, khó trách Hải Thiên tìm mình giúp đỡ. Nhưng có một điểm Lục Vân còn chưa hiểu được, Hải Thiên có chắc mình sẽ giúp ông ta mà không lợi dụng cơ hội để tiêu diệt Tử hải?

Lục Vân nghi ngờ lên tiếng:

- Chuyện này ta đại khái hiểu được, nhưng còn một chuyện không hiểu rõ lắm.

Hải Thiên nói:

- Đừng nóng, trong lòng huynh đệ nghĩ gì ta biết, từ từ ta sẽ cho huynh đệ biết. Bây giờ ta muốn biết, huynh đệ có đồng ý giúp chúng ta đối phó với Cự Linh thiên thú không?

Lục Vân chần chừ giây lát, thản nhiên đáp:

- Ta còn có thể ở lại Hải vực bao lâu thì chưa biết. Ta có thể hứa thẳng với ông, chỉ cần ta còn ở Hải vực, ta sẽ giúp đỡ ông đối phó với nó.

Hải Thiên mỉm cười gật đầu lên tiếng:

- Chỉ cần một lời này của huynh đệ là đủ rồi. Bây giờ các vị có điều gì muốn hỏi, cứ thẳng thắn hỏi.

Lục Vân nói:

- Trước hết, ta muốn biết, ông mời chúng ta đến đây mà không hề lo lắng chúng ta sẽ gây bất lợi cho Tử hải sao?

Hải Thiên đáp:

- Điều này ta tự nhiên lo lắng, hơn nữa còn muốn sai Tử hải Tam Kỳ ngăn các vị lại. Bất quá sau đó phát sinh một chuyện bất ngờ, vì thế ta thay đổi ý muốn.

Kinh ngạc nhìn ông ta, Thương Nguyệt hỏi:

- Bất ngờ? Ý muốn nói cái gì?

Hải Thiên đáp:

- Trong lòng ta vốn nghĩ, cho dù phải hy sinh tính mạng của Tử hải Tam Kỳ nhưng vì trung tâm Tử hải, ta cũng phải ra lệnh ngăn các vị lại. Nhưng đúng lúc đó, một cố nhân đột nhiên xuất hiện, nói cho ta biết một số chuyện liên quan đến các vị, vì thế ta mới thay đổi suy nghĩ, mời các vị đến đây.

- Cố nhân? Ai vậy? Làm sao biết được chuyện của chúng ta?

Chăm chú nhìn vào hai mắt của Hải Thiên, Trương Ngạo Tuyết trầm giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play