Quét mắt nhìn bốn phía, Lục Vân điềm nhiên lên tiếng:

- Một trăm hai mươi bốn, số lượng không nhỏ. Vì sao không hóa thành hình người cho dễ nhìn hơn một chút.

Con cá mập máu đứng đầu quát nhẹ một tiếng, sau đó toàn thân ánh máu lấp loáng, biến ảo thành một người đàn ông chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, toàn thân toát ra khí huyết sát.

- Hỏi thêm lần nữa, các ngươi là ai?

Lục Vân đưa mắt dò xét hắn một lúc, bình tĩnh đáp:

- Chúng ta chỉ là khách qua đường, tuyệt đối không muốn giao tiếp gì với các ngươi.

Người đàn ông đó cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng lời này người ta có thể tin sao?

Phất tay, cá mập bốn bề ùn ùn xông đến, không chậm một chút nào, một trận đại chiến sắp sửa xảy ra.

Lục Vân ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:

- Nghe nói Huyết Sa tộc của Hồng hải hung tàn thành tính, xem ra đúng là như vậy.

Dứt lời, hình bóng Lục Vân loáng lên, vài chục bóng hình phân bố bốn bề, mỗi bóng tự động phát động tiến công, hình thành một vòng sáng ngũ sắc chói mắt, đồng thời chiếu ra hào quang ngũ sắc.

Phản kích của Lục Vân nhanh nhẹn vô song, vòng sáng ngũ sắc đó hệt như những làn sóng ánh sáng khuếch tán đi, mang theo sức mạnh kinh hồn, lập tức hất lùi toàn bộ ba mươi bốn con cá mập máu dẫn đầu.

Đối với ba người nữ, chuyện này cũng bình thường. Nhưng đối với Huyết Sa tộc ở bốn bề lại có sức mạnh uy hiếp nhất định.

Nhưng Huyết Sa tộc bản tính hung tàn, thích đấu tranh tàn nhẫn, vì thế không những không sợ, ngược lại càng hăng máu, gào rít tấn công bốn người.

Nhìn thấy cảnh này, Bách Linh hỏi:

- Lục Vân, huynh thật sự tính giao đấu với bọn chúng chăng?

Lục Vân bật cười kỳ dị trả lời:

- Vừa mới đến Hồng hải, tự nhiên phải thích ứng với hoàn cảnh nơi đây trước. Bây giờ muội hãy phái Tam Đầu linh xà, để nó cùng với Đại Linh nhi khai diễn giao đấu trước.

Nói rồi thối lui, để cho Tứ Linh thần thú trên vai tự do phát huy sức mạnh.

Bách Linh nghi hoặc liếc chàng, muốn hỏi nhưng đột nhiên ngừng lại, theo lời chàng phóng Tam Đầu linh xà ra, để nó và Tứ Linh thần thú cùng nhau thu thập những con cá mập máu hung tàn này.

Trong lúc giao chiến, Tam Đầu linh xà biến hình to lên vài chục lần, ba đầu rắn không ngừng đong đưa, cái đuôi vĩ đại thỉnh thoảng múa lên, gần như chỉ dùng những kỹ năng bản tính để giao chiến với những con cá mập kia.

Tứ Linh thần thú không hề biến hình, nó hoàn toàn tỏ vẻ tâm tình chơi đùa, căn bản không để ý gì đến những con cá mập máu đáng sợ trước mắt, tùy ý cử động một cái liền có thể dễ dàng tiêu diệt vài tính mạng như không.

Thấy hai thần thú vĩ đại ra tay, người đàn ông uy vũ đó tỏ ra kinh khiếp dị thường, miệng rít lên một tiếng to, trong tay xuất hiện thêm một ngọn phi xoa, nhanh chóng tấn công hai con thần thú.

Tam Đầu linh xà gầm khẽ một tiếng, liếc Tứ Linh thần thú, lắc mình né tránh người đàn ông đó, tiếp tục trò chơi của mình. Tứ Linh thần thú lại không thèm để ý đến người đàn ông đó, hai cánh trên lưng múa lên, một luồng sức mạnh kinh trời thấu qua nước, từ hai bên tấn công người đàn ông ở giữa, lập tức tiêu hủy người đó ngay tại trận.

Nhìn thấy chuyện này, Lục Vân gọi Tứ Linh thần thú về, để lại Tam Đầu linh xà đơn độc biểu diễn, mãi đến lúc nó cơ hồ giết sạch hết đám cá mập máu đó mới bảo Bách Linh kêu nó về.

Thấy vậy, Bách Linh không hiểu, cất tiếng hỏi:

- Huynh vì sao không tiêu diệt toàn bộ?

Lục Vân cười đáp:

- Chúng ta đến Hồng hải, chỉ là đi qua nơi này, hoàn toàn không cần phải đối nghịch với Hồng hải.

Bách Linh càng mơ hồ hơn, hỏi tiếp:

- Nếu như vậy, để thuận lợi đi qua, chúng ta càng cần phải diệt khẩu mới đúng, huynh vì sao còn muốn tha cho bọn chúng?

Bên cạnh, Thương Nguyệt suy đoán:

- Theo muội nghĩ, Lục Vân làm như vậy hẳn có quan hệ đến cao thủ của Hư Vô Giới Thiên.

Bách Linh sửng sốt, trầm tư một lúc nhẹ giọng nói:

- Phải vậy chăng, Lục Vân?

Lục Vân hơi hơi gật đầu đáp lời:

- Đúng thế, đây chính là nguyên nhân thứ nhất. Còn một nguyên nhân khác chính vì Lục Doanh.

Hiểu được ý chàng rồi, Bách Linh cười cười chuyển sang chuyện khác:

- Như vậy chúng ta tiếp tục lên đường thôi.

Dọc theo đường men vực nước, mỗi khi gặp phải Huyết Sa tộc hoặc là thành viên Hồng hải, Trương Ngạo Tuyết đều nhắc nhở trước, nhờ vậy bốn người tránh phải đối mặt, nhanh chóng đến một vùng đất lõm xuống hình tròn.

Ngừng lại, bốn người nhìn về phía trước, nhờ Hồng hải có ánh sáng nhờ nhờ, liền phát hiện có một lâu đài cổ kính làm toàn bằng đá, to chừng vài trăm trượng, tổng cộng có bốn đường vào chia bốn mặt Đông Tây Nam Bắc, có cao thủ Huyết Sa tộc canh gác bảo vệ.

Lâu đài này bốn bề trống trải, không hề có bất cứ vật gì để che dấu, vì thế cho dù là ai, đều không có khả năng âm thầm đến gần.

- Lục Vân, địa hình nơi này hẹp nhỏ, lâu đài này nằm đúng ngay yết hầu, ngăn cách đường tiến lùi, chúng ta muốn đi qua sợ không dễ dàng chút nào.

Bách Linh nhẹ nhàng nêu lên kiến giải của mình.

Trương Ngạo Tuyết bên cạnh lên tiếng:

- Muốn đi qua không phải là không được, nhưng như vậy sẽ bộc lộ thân phận, hành trình sau này càng thêm phần khó khăn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Thương Nguyệt không nói gì, nàng im lặng nhìn lâu đài kia, trong lòng đang suy nghĩ đến chuyện này.

Lục Vân lúc này lóe lên ánh bảy màu trong mắt, đang tập trung tinh thần dò xét tòa lâu đài cổ kia, ý thức tiến vào bên trong. Đó là một lâu đài đá cổ xưa, có đại điện chừng chục trượng và mười hai gian phòng đá, trang trí bên trong của nó không hoa lệ như Định Thiên cung của Đông hải, chỉ điêu khắc một số hình vẽ quái thú Hải vực mà thôi.

Lúc này, trong đại điện có hai bóng một đen một đỏ đang nói chuyện.

Theo Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân dò được, hai người này toàn thân đều có một tầng khí phòng ngự rất mạnh, che dấu đi bản mặt thật của hai người, chỉ nghe thấy thanh âm hai người một vang dội, một trầm thấp.

Lúc này, bóng đỏ lên tiếng:

- Việc này ngươi khẳng định không tính sai chứ?

Bóng đen trầm giọng đáp:

- Ngài yên tâm, tuyệt đối không sai được. Chỉ cần bắt được con nha đầu kia, chúng ta liền có cơ hội khống chế cả Hải vực.

Bóng đỏ chần chừ nói:

- Chuyện này nếu thành công thì tốt, bằng như không thành công, Huyết Vương hỏi tới ta cũng không biết trả lời thế nào.

Bóng đen thuyết phục:

- Huyết Linh ngài yên tâm, chuyện này thành công là chỗ tốt cho chúng ta. Nếu như không thành công, chỉ cần ngài nói rõ mọi chuyện với Huyết Vương. Đến lúc đó nếu tính đến đại cục, ông ấy cũng không làm khó ngài đâu.

Té ra bóng đỏ chính là một trong Hồng hải Ngũ Hung, chẳng trách lại trấn thủ nơi này.

Trầm mặc hồi lâu, Huyết Linh dường như đã có quyết tâm, trầm giọng nói:

- Được, ta đồng ý với ngươi. Nhưng hiện nay con nhỏ đó đi đứng thế nào, ngươi có thể nắm vững rõ ràng không?

Bóng đen bật cười nhỏ đáp:

- Chuyện này ta đã sớm quen thuộc, sau khoảng hai giờ nữa, nhất định có thể nhìn thấy hình bóng cô ta tại Hổ Sa lĩnh.

Huyết Linh nói:

- Có được hành tung chính xác sẽ hành động dễ dàng, còn lại thu thập như thế nào, con nhỏ quỷ quyệt này rất tinh ranh.

Bóng đen trả lời:

- Chuyện này chính là nguyên nhân khiến ta tìm ngài. Con nhỏ đó không những quỷ quyệt, mà sức mạnh cũng kinh khủng, phải có ngài hỗ trợ mới hy vọng kiềm chế được nó.

Huyết Linh cau mày nói:

- Ngươi muốn cho ta …

Bóng đen cười ha hả cắt lời:

- Không sai, chỉ có như vậy mới có thể không chút sai lầm được.

Huyết Linh do dự nói:

- Nhưng nói như vậy, ta …

Bóng đen khuyến khích:

- Không có trả giá làm sao có thu hoạch? Một khi thành công rồi, ngài còn lo gì nữa đây?

Huyết Linh dường như bị người kia thuyết phục, trầm mặc một lúc mới gật đầu nói:

- Được, mọi chuyện cứ định như vậy.

Nghe đến đây, Lục Vân thu lại Ý Niệm Thần Ba, liền phát hiện ba người nữ đang nhìn mình cổ quái. Bật cười nho nhã, Lục Vân giải thích:

- Vừa rồi huynh mới nghe được một số chuyện, các muội đến đây cùng phân tích qua, bên trong đang ẩn chứa bí mật thế nào.

Dứt lời, liền đem đối thoại giữa Huyết Linh và bóng đen kia thuật lại cho mọi người.

Nghe qua những lời thuật lại của chàng, Bách Linh nói:

- Chuyện này rõ ràng là có âm mưu, nhưng không quan hệ quá lớn đối với chúng ta.

Trương Ngạo Tuyết cũng nói:

- Theo những lời của bóng đen, nếu như không nói quá thì chuyện này liên lụy đến an nguy của Hải vực, ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh của Đông hải.

Thương Nguyệt lên tiếng:

- Nếu đã gặp rồi thì đây là ý trời, hay là chúng ta đi xem thử, không chừng có thể bất ngờ xoay chuyển tình thế.

Nghe ba người nữ nói rồi, Lục Vân nói:

- Suy nghĩ của huynh và Thương Nguyệt cũng giống nhau, đi xem thử, hiểu rõ thêm những chuyện ở Hải vực sau này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự phát triển của chúng ta.

Bách Linh cười nói:

- Nếu huynh đã quyết định như vậy thì cứ theo lời của huynh, ai bảo huynh là người duy nhất trong lòng của bọn muội.

Lục Vân nghe vậy rất cảm động, đưa tay ôm lấy từng người, hôn lên đôi môi ngọt ngào của các nàng. Sau đó, bốn người tìm một nơi tương đối bí mật, vừa chờ Huyết Linh hành động, vừa truyện trò tình cảm nồng đậm nhân gian trong nơi sâu thẳm của biển cả.

Thời gian âm thầm trôi qua, hết một canh giờ, tòa lâu đài yên tĩnh bắt đầu rối loạn, vài trăm cao thủ Huyết Sa tộc hội tụ trong đường, chuẩn bị chờ phân công.

Một lúc sau, một bóng máu từ trong lâu đài phóng ra, phất tay với cao thủ Huyết Sa tộc bốn bề, dường như nói thêm mấy câu, sau đó liền thấy các cao thủ Huyết Sa tộc ở tại chỗ phân thành bốn tổ, mỗi tổ có một trăm người, đi dọc theo vực sâu tiến ra bên ngoài.

Chỉ giây lát, bốn tổ cao thủ đã rời đi, bên ngoài lâu đài cổ chỉ còn lại vài chục cao thủ Huyết Sa tộc bảo vệ, thoáng chốc đã yên tĩnh trở lại.

Ngóng theo, Bách Linh quan sát tình hình lâu đài cổ một lát, nhỏ giọng nói:

- Đây lại là một cơ hội tốt, chúng ta có cần phải thử qua một lần không?

Lục Vân trả lời:

- Tạm thời không nên kinh động bọn họ, chúng ta sau này còn phải đi qua nơi này. Bây giờ các muội chờ đợi huynh ở nơi này, huynh vào trong lâu đài cổ xem thử một chuyến.

Nói rồi dặn dò ba người nữ, thân thể hóa thành một chùm ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lam, thần không hay quỷ không biết né tránh tầm nhìn của cao thủ Huyết Sa tộc, tiến vào trong lâu đài cổ.

Trước đây, Lục Vân đã am hiểu nhất định về lâu đài cổ, biết được tình hình đại khái nơi này. Lúc này bản thân thực sự tiến vào rồi, chàng mới phát hiện nơi này cũng không có nước biển, điểm này vừa bình thường lại vừa không bình thường.

Vì sao cao thủ Hải vực sau khi xây dựng cung điện rồi, bên trong lại ngăn hẳn nước biển không cho vào?

Bọn họ vốn sinh trưởng trong nước, vì nguyên nhân gì khiến bọn họ học theo loài người, thử nghiệm một lối sống khác?

Trong lâu đài cổ yên tĩnh lặng lẽ, không hề có một người nào canh giữ, ngay cả Huyết Linh và bóng đen cũng không biết đi nơi nào.

Lục Vân chầm chậm đi vào trong đại điện, ánh mắt nhìn lên bốn vách, những hình vẽ bằng phẳng mà cổ xưa, xem ra đã có từ rất lâu rồi.

Đi một vòng, Lục Vân quay về giữa đại điện, ngửng đầu nhìn lên không trung, phát hiện vòm điện nửa hình tròn, bố trí khá nhiều cửa sổ, vì thế có thể nhìn rõ mọi thứ bên ngoài, cho dù người nào có ý muốn đi vượt trên tầng không cũng khó mà thoát khỏi sự giám sát ở nơi này.

Thôi nhìn, Lục Vân tự nói: "Lâu đài cổ của Hồng hải không to lớn, rõ ràng khác biệt với cung điện của bốn hải, đây là phong cách hay còn ẩn chứa thâm ý gì đây?"

Đối với chuyện này Lục Vân không cách nào khẳng định được, đành hơi thất vọng chuẩn bị rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play