Trên đường đi, Lục Vân và ba người nữ vài lần phát hiện tung tích của một số thú lớn, điều này ảnh hưởng lớn đến hành trình của bốn người. Để tránh phải thẳng thắn gặp mặt những con thú to lớn này, Lục Vân dẫn ba người nữ bay lên khỏi mặt biển, di chuyển trên không trung.

Đổi sang hoàn cảnh khác, cả bốn người đều cảm thấy sung sướng, chỉ nghe Thương Nguyệt nhỏ lẩm bẩm:

- Thật là cảm giác thoải mái, không chịu sự hạn chế của nước biển.

Trương Ngạo Tuyết cất tiếng:

- Đúng thế, cả đời chúng ta sinh sống làm người trên đất liền, nên có tình cảm quyến luyến vô cùng với không khí sông nước.

Lục Vân cười nói:

- Đợi mọi sự nơi đây xong rồi, chúng ta liền quay về nhân gian. Chuyến này như một cuộc du hành, trải nghiệm được rất nhiều những phong cảnh tình cảm khác thường của Hải vực. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Bách Linh cũng nói:

- Đúng như thế, nếu không vì Lục Doanh và vật kia, có khả năng chúng ta cả đời đều không có cơ hội qua lại bảy hải như hiện tại.

Thương Nguyệt nghe vậy bật cười, muốn nói điều gì, nhưng đột nhiên quay đầu nhìn về xa xa, chỉ thấy trên mặt biển, một cột thịt thẳng đứng, cao chừng ngàn trượng, to cỡ vài chục trượng đang truy đuổi về phía bốn người.

Nhẹ hô một tiếng, Thương Nguyệt nhắc nhở:

- Hải vực quả thật thần kỳ, thú to lớn đến như thế thật khó thấy vô cùng trên thế gian, nhưng nơi đây bất cứ đâu cũng có thể tùy ý tìm ra.

Lục Vân nhìn thấy vật đó, cau mày nói:

- Thứ kia thật to lớn, chỉ một xúc tua đã to lớn như vậy, cả thân hình xuất hiện chắc không nhỏ hơn một ngọn núi lớn rồi?

Bách Linh trầm giọng đáp:

- Hiện nay, Hải vực xem ra phải đại loạn, chúng ta cần phải nắm vững thời cơ.

Trương Ngạo Tuyết tán thành:

- Bách Linh nói đúng, bây giờ không phải là lúc bàn luận, chúng ta phải tăng tốc tiến lên. Đi thôi.

Nói rồi thần kiếm xuất ra khỏi vỏ, một luồng sáng tía rẻ mây rạch trời, chớp mắt đã biến mất ở chân trời.

Đúng lúc bốn người rời đi phía trước, bầu trời ở sau liền lộ ra một bóng đen, chăm chú quan sát cột thịt ngàn trượng thẳng đứng kia, trong miệng phát ra tiếng cười âm hiểm. Người này là ai, vì sao không sợ chút nào, ngược lại còn cười âm hiểm như vậy?

Trải qua hơn nửa giờ bay, bốn người Lục Vân đến biên giới Bắc hải. Trước mắt, biển cả to lớn mênh mông không biên giới mờ mịt, một luồng gió lạnh thấu xương gào thét, khiến người ta cảm giác như đang ngâm mình trong băng tuyết.

Khảo sát khu vực nước xung quanh, Lục Vân nhẹ giọng nói:

- Theo lời của Bắc hải Long vương, xung quanh nơi này hẳn có một đảo nhỏ, đó chính là điểm phân chia giữa Bắc hải và Hồng hải, chỉ cần đi theo sườn đảo đó hạ xuống, chúng ta có thể đến khu vực Hồng hải.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy quát nhẹ một tiếng, thần kiếm bên mình bắn ra, bay một vòng giữa không trung, sau đó dẫn bốn người bay thẳng về phía bên phải.

Sau một lúc, trên mặt biển xuất hiện một lớp băng dày, tiếp ngay phía sau, từng phiến băng to lớn xuất hiện, bao phủ hoàn toàn mặt biển.

Lúc này, Tử Ảnh thần kiếm rít lên hạ xuống, cắm ngay vào một tảng băng cứng, thôi không tiến lên nữa.

Nhẹ nhàng hạ mình xuống tầng băng, Lục Vân cất tiếng:

- Xem ra nơi chúng ta muốn tìm kiếm chính là nơi này, bây giờ mọi người hãy đứng sang một bên, huynh sẽ mở đường đi.

Ba người nữ tuân lời đứng sang một bên, ánh mắt quan sát cử động của Lục Vân, chỉ thấy hai tay chàng chắp sau lưng, toàn thân lóe lên ánh sáng huyền hoặc, từng tầng hào quang trắng như tuyết từ dưới chân thấm vào bên trong cơ thể chàng.

Phương pháp của Lục Vân hơi kỳ quái, chàng tuyệt đối không hề ra tay xuất kích, mà biến thân mình thành một bồn chứa khí, mạnh mẽ hút lấy khí lạnh trong tầng băng bên dưới chân, khiến tầng băng nhanh chóng tan rã, lộ ra một hố băng đường kính ba trượng.

Mang theo ba người nữ hạ mình xuống, vượt qua cự ly chừng chục trượng, ba người liền tiếp xúc với mặt đáy, chỉ thấy do khí lạnh quá nhiều, nước biển bốn bề vẫn bị băng lạnh phong ấn như cũ.

Ở đây, tầng băng to lớn hình thành tổng thể, muốn động thủ dùng sức mạnh đột phá hẳn phải hao tốn nhiều sức lực.

Vì thế, Lục Vân tiếp tục như cũ, sau một nén nhang mới dẫn ba người nữ tiến vào trong nước biển được.

Đi dọc theo sườn núi hạ xuống, bốn người mất khoảng nửa canh giờ mới xuống được chừng ngàn trượng, dần dần ngưng việc tiến tới nữa.

Nhìn thấy cảnh tượng đen ngòm bốn bề, Bách Linh cau mày lên tiếng:

- Địa phương này cổ quái, chúng ta đã hạ xuống cả ngàn trượng, vì sao còn chưa đến đáy biển vậy? Theo những hiểu biết trước đây, bảy hải thuộc khu vực tương đối nông, thông thường không vượt quá ngàn trượng, sâu nhất chính là Hải Tâm tuyền cũng chỉ một ngàn năm trăm trượng, vì sao nơi đây …

Lục Vân cắt lời:

- Những lời của muội chính là tình hình khái quát, không thể cho hết cả vào đó được. Trước đây, huynh đã từng hỏi qua Lục Doanh, cô ấy cho huynh biết, theo cô ấy biết được, sâu nhất có hai nơi, một chính là Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc lân cận nơi này, thứ hai chính là Ma Quỷ hải vực, nơi đó nghe nói sâu không dò được. Hiện nay, chúng ta muốn đến Hồng hải, chính là đường vào của Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc, nơi này hẳn bắt đầu bằng một vực dưới biển, chúng ta hạ xuống theo ngọn núi này chính là đang tiến gần đến nơi sâu nhất, vì thế hẳn phải sâu thẳm hơn những nơi bình thường khác. Hơn nữa, một khi vượt qua được vực sâu dưới biển này, trước mặt hẳn là biển sâu chưa biết được, nơi đó thật ra che giấu điều gì ai cũng không biết rõ được.

Hiểu những điều này rồi, Bách Linh không hỏi nhiều nữa, bốn người liền bắt đầu tiếp tục lặn xuống, hơn nữa còn gia tăng phòng ngự. Khoảng chừng mất thêm hơn nửa canh giờ, thế núi dần hết, đáy biển dần dần xuất hiện, hơn nữa còn có một tầng chất lỏng màu đỏ nhàn nhạt xuất hiện, hòa tan trong nước biển, khiến cho vùng biển xung quanh đỏ nhàn nhạt.

Nhìn thấy cảnh này, Thương Nguyệt nhẹ nói:

- Đỏ như máu, chúng ta đến Hồng hải rồi.

Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết đều mỉm cười gật đầu, chỉ duy Lục Vân trầm ngâm không nói.

Phát hiện được sự khác thường của chàng, Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng hỏi:

- Sao vậy, huynh nghĩ đến chuyện gì vậy?

Lục Vân cười cười giải thích:

- Từ trước đến giờ huynh còn mãi suy tưởng, vì sao chúng ta không thể vượt qua khỏi Hồng hải và Hắc hải để đến thẳng Tử hải. Bây giờ huynh đã hiểu rõ, té ra ngọn núi này rất cổ quái, nó ở trong một dãy núi đi theo hướng Tây Bắc, vô cùng rộng lớn, hơn nữa độ dốc rất tà. Cái gọi là Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc chính là vùng chân núi dọc theo nó. Đồng thời, khe sâu to lớn này hẳn ở trung ương của dãy núi, hệt như một vết nứt do một thanh thần kiếm mở trời gây nên, nghiêng nghiêng, mặt trên bị thế núi ngăn trở, chỉ có thể đi từ nơi này.

Bách Linh cất lời:

- Nói như thế, đây hệt như một vùng đất hiểm, cho dù tiến vào lùi ra đều phải trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc.

Lục Vân gật đầu đáp:

- Đúng thế, đúng là như thế. Hơn nữa theo suy nghĩ của huynh, ở nơi sâu thẳm nhất của Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc, nhất định ẩn chứa nhiều bí mật người ta chưa …

Lời còn chưa dứt, đáy biển đột nhiên chấn động kịch liệt, đồng thời nước biển chớp mắt đã đỏ hồng, vô số thú biển hình dáng kỳ dị bơi lội như điên, bỏ chạy về bốn phía.

Nhìn thấy cảnh tượng bốn bề, Bách Linh vẻ mặt hơi biến, khẩn thiết nói:

- Không hay rồi, đây chính là núi lửa bộc phát, đi nhanh thôi.

Nói rồi vỗ vào Tam Đầu linh xà trên vai ra lệnh cho nó đi trước mở đường.

Gầm lên một tiếng nhỏ, Tam Đầu linh xà thân thể chớp mắt đã lớn lên vài chục lần, lập tức cuốn bốn người lên lưng, phóng nhanh về một hướng. Thời khắc này, Tam Đầu linh xà bộc lộ thiên tính, nắm được vị trí của núi lửa rất chuẩn xác, mang bốn người nhanh chóng rời đi.

Nước biển chấn động, không hề có những âm thanh đinh tai nhức óc, nhưng một luồng sức nóng đã mô tả sự mãnh liệt của núi lửa cũng truyền đi bốn bề. Bốn người Lục Vân ở cách xa vài dặm nhìn thấy nham thạch đỏ rực phun ra, lạnh lại rồi hóa thành đá chìm xuống. Cả quá trình kéo dài nửa canh giờ, tuy không hề bắn lên khỏi mặt nước, nhưng luồng khí thế lại toát lên uy lực của thiên nhiên vĩ đại.

Bốn bề yên lặng như tờ, tất cả mọi sinh vật đều né tránh xa xa, mãi đến lúc núi lửa giảm yếu mới từ từ tiến đến gần.

Trương Ngạo Tuyết thôi nhìn cảm thán:

- Khu vực như vậy, các cao thủ hải tộc sinh sống bên trong sẽ có tâm tình thế nào đây?

Thương Nguyệt nhẹ than:

- Có lẽ đây chính là nguyên nhân Hồng hải muốn xâm nhập bốn hải.

Lục Vân cười cười, cũng không nói gì liền bơi về phía miệng núi lửa. Bách Linh kêu nhẹ vài tiếng, sau đó cùng Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt theo sau Lục Vân tiến đến.

Khi đến miệng núi lửa, nhiệt độ nước biển cao hơn những chỗ khác, không ít nham thạch còn bao phủ bởi bọt khí và khói trắng, hơi hơi cay nồng.

Lục Vân nhìn đại khái xung quanh. Nơi này cách dãy núi to lớn vài dặm, vùng xung quanh thấp trũng bằng phẳng, có phía cách vài dặm là một vùng nhô cao bằng phẳng, khiến hình thành một hố đào, đây chính là một khe vực nước, to cỡ chừng chục dặm.

Ba người nữ ánh mắt quét qua những nham thạch còn hơi nước, phần lớn những nham thạch này thể hiện màu xám trắng, nhưng cũng xen lẫn một số những màu sắc bên trong.

Lúc này, Thương Nguyệt để ý đến một tảng đá màu đỏ tía, thấy nó có phần chói mắt, không khỏi phất tay thu lấy nó, dự tính nhìn cho kỹ một chút. Ai ngờ, tảng đá đó khi vừa vào tay liền vỡ ra, trong vô số mảnh đá tan vỡ lộ ra một viên ngọc châu màu tím sậm trơn bóng.

Thương Nguyệt hô nhẹ một tiếng cất lời:

- Thật kỳ lạ, không ngờ bên trong còn có huyền cơ.

Lục Vân, Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết nghe vậy đều đi đến bên nàng, cùng nhau quan sát viên ngọc châu, liền phát hiện nó có phần thần bí.

Nắm chắc trong lòng bàn tay, Thương Nguyệt yên lặng cảm nhận một lúc, mở miệng nói:

- Rất kỳ quái, viên ngọc châu này hơi có dao động, nhưng thật ra có công hiệu gì tạm thời còn chưa biết được.

Lục Vân tiếp lấy xem xét một lúc, cau mày lên tiếng:

- Hạt ngọc này phảng phất như có sức sống, nhưng lại không phù hợp lắm. Phân tích qua tình huống vừa rồi, nó trải qua sức nóng của núi lửa, cho dù sinh vật nào cũng đều bị diệt sạch, làm sao có thể …

- Được rồi, cất nó trước đã, sau này hãy bàn tiếp. Bây giờ có rất nhiều cao thủ hải tộc đến gần, chúng ta hãy tạm thời tránh xa trước đã.

Trương Ngạo Tuyết nói rồi liền di chuyển theo hướng trái không có người. Lục Vân và hai người còn lại nhanh chóng theo sau, không bao lâu đã rời xa miệng núi lửa đến một vùng trũng thấp.

Bốn người xoay lại quan sát tình huống của miệng núi lửa, phát hiện một đám cá mập màu đỏ nhạt đang bơi lội xung quanh, không biết vì đang hiếu kỳ quan sát hay đang tìm kiếm điều gì.

Giây lát, trong đám cá mập đỏ máu đó, xuất hiện một con hình dáng to lớn, xem ra như một con cá mập đứng đầu, sau khi bơi một vòng quanh, liền chậm rãi bơi về phía mấy người Lục Vân.

Thấy vậy, Lục Vân cau chặt mày kiếm, nghi hoặc nói:

- Hắn phát hiện ra chúng ta rồi, nhưng hắn phát hiện như thế nào đây?

Nói rồi, Lục Vân không ẩn núp nữa, tự động xuất hiện.

Ở xa xa, đám cá mập kia thấy được bốn người Lục Vân, lập tức chấn động rối loạn, sau đó lũ lượt kéo đến, vây hẳn bốn người vào trong.

- Các ngươi là ai, từ đâu đến, vì sao đến nơi này?

Giọng nói rất vang dội, chính là con cá mập to lớn phát hiện ra bốn người Lục Vân đầu tiên lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play