Lý Trường Xuân trịnh trọng nói:

- Môn chủ yên tâm, ở đây chúng ta đã tập trung khá nhiều cao thủ, có hai vị trong Thanh Vu Tam Thánh, Huyết Vu Nhị Sát, Thiên Chung Môn Tam Sử, Nam Hoang Mãng Long Cửu Khuyết lão quái, Vu sư Kim Thạch. Ngoại trừ hai mươi bốn cao thủ của Huyền Phong môn, còn có bốn mươi tám cao thủ của các trại. Thực lực to lớn như vậy có thể nói rằng Chánh Đạo liên minh liều mạng cũng không chắc chắn thắng. Vì thế, trong cuộc chiến ngày mai, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.

Vô Tâm hơi gật đầu, suy nghĩ lướt qua rồi nói:

- Thực lực chúng ta có, bất quá ngươi cũng đừng quên mọi việc có thể biến hóa. Chánh Đạo liên minh cao thủ nhiều như mây, tuy nhân số của bọn chúng tương đương với chúng ta, nhưng đẳng cấp lại khác biệt rất lớn. Còn nữa, Ma vực dạo này tình hình có nhiều khả nghi, nghe nói đang có hành động với quy mô lớn. Nhưng lại không có một chút tin tức nào nói về Ma Thiên tôn chủ, chuyện này chúng ta cũng phải đề phòng. Quỷ vực Huyết Sát Diêm La cũng là một nhân vật lợi hại, Huyết Giới tôn chủ vì khinh địch mà bị hắn sát hại, Tam Nhãn Long Lang không rõ sống chết thế nào. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Bao nhiêu đó cũng đủ khiến chúng ta phải vạn lần cảnh giác, không được coi thường cho qua.

Lý Trường Xuân nói:

- Những vấn đề này ta cùng đã có nghĩ qua, Quỷ vực và Ma vực muốn tranh đoạt thiên hạ, chủ yếu đầu tiên phải đối phó là Cửu Thiên Hư Vô giới, mà hiện giờ chính là Chánh Đạo liên minh. Ngày mai, nếu Lục Vân hành động, tất nhiên sẽ làm ảnh hưởng đến thiên hạ. Đến lúc đó chúng ta có ba vấn đề không nắm rõ được. Thứ nhất, thái độ của Thiên Ma giáo, bọn chúng có tham dự hay không trước mắt còn chưa rõ. Thứ hai là Thiên Chi đô. Với mối quan hệ giữa Bách Linh và Lục Vân, bọn chúng có chen chân vào hay không, đây cũng là một ẩn số. Thứ ba, đó là một số cao thủ đặc biệt có tu vi thâm hậu như là Lư Sơn Vô Nhân Tọa, Tây Vực Bắc Phong, Giang Nam tài tử, Cửu Âm Thánh Mẫu. Trong đó, Cửu Âm Thánh Mẫu là nhân vật đáng chú ý nhất, nếu bà ta xuất hiện thì nhất định sẽ cản trở hành động của chúng ta.

Ánh mắt Vô Tâm lạnh lại, ngạo nghễ nói:

- Ngày xưa né tránh bà ta thật hao phí sức lực. Nếu ngày mai gặp phải bà ta, đến lúc đó không thể không ra tay chiến đấu rồi.

Lý Trường Xuân trầm giọng nói:

- Xem tình hình đã, tốt nhất là không nên cùng với bà ta tranh đấu, tránh cho Lục Nga thương tâm. Được rồi, an bài cụ thể như thế nào thì tối nay sẽ quyết định. Trước mắt chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi đây, đến thẳng cao nguyên đất vàng, tìm kiếm nơi nghỉ ngơi trước đã.

Vô Tâm nghe xong, quay đầu nhìn Lục Nga ở đằng kia, suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng gật đầu nhè nhẹ.

Lý Trường Xuân hiểu rõ tâm ý của hắn, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, xoay người lại dặn dò Huyền Phong môn hạ xong, sau đó bỏ đi.

Nửa ngày sau, tất cả mọi việc đã thu thập được ổn thỏa, dưới sự điều động của Vô Tâm, tất cả rời khỏi sơn cốc u tĩnh, bắt đầu thực hiện hành trình hiện thực mộng tưởng của họ.

Ngày mai, sẽ ra sao đây? Cuối cùng, ai thắng, ai thua?

****************

Hoa Sơn, phòng của Tĩnh Nguyệt Đại Sư. Lý Hoành Phi sau khi điên cuồng phát tiết, cùng với Tất Thiên cả hai mất cả hồn vía về đến trong phòng, ngớ ngẩn ngồi xuống bên bàn, thần tình ngơ ngác.

Trước đó, những lời nói của Thiên Túc đạo trưởng đã phá nát may mắn cuối cùng trong nội tâm của bốn người ngồi trong phòng, khiến cho tranh đấu trong lòng mỗi người đều chùng xuống.

Lúc này, Tĩnh Nguyệt đại sư đã bình tĩnh đi rất nhiều, mà Lý, Tất hai người cũng đều bình tĩnh lại. Nhưng Thương Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:

- Kiếm Vô Trần mở cờ gióng trống tuyên bố chuyện này, hẳn không phải vì muốn cho chúng ta biết, mà là hắn muốn Lục Vân biết. Hắn muốn mượn cơ hội này dẫn dụ Lục Vân vào bẫy, lợi dụng cơ hội diệt trừ đi Lục Vân.

Tĩnh Nguyệt đại sư than thở:

- Dù cho là biết như vậy, nhưng chúng ta có thể làm gì chứ? Với tính cách của Lục Vân, dù cho biết được nguy cơ trùng trùng, hắn vẫn đến như thường.

Lý Hòanh Phi giận dữ nói:

- Kiếm vô Trần quá bỉ ổi, hắn đấu không lại Lục Vân thì dùng quỷ kế hãm hại, người như vậy mà làm minh chủ, thật là không biết ông trời….

Tất Thiên bịt miệng hắn lại, khuyên nhủ:

- Bình tĩnh một chút, chúng ta bây giờ dù có tức giận mấy cũng vô dụng, chi bằng bình tĩnh suy nghĩ xem có biện pháp gì giải thoát Ngạo Tuyết sư muội khỏi ma chướng của Kiếm Vô Trần không.

Lý Hòanh Phi đẩy tay hắn ra, giọng không cam tâm nói:

- Sợ gì chứ, cho dù miệng ta không nói, lẽ nào trong thâm tâm ta cho là như vậy sao? Bây giờ đã tới nước này, chúng ta chỉ còn hai con đường để đi, thứ nhất là thẳng thắn tranh đấu, trực tiếp đem sư muội đi, trở mặt cùng Kiếm Vô Trần, mà dù gì đi nữa, chúng ta với hắn trước giờ cũng không vui vẻ gì. Thứ hai là nhẫn nại, hôm nay tạm thời bỏ qua, đợi ngày mai Lục Vân đến phối hợp cùng với huynh ấy, trợ giúp huynh ấy một tay, thuận lợi cứu sư muội đưa đi.

Tất Thiên lắc đầu than:

- Hai biện pháp này ta cũng đã nghĩ qua, nhưng không được. Thứ nhất, nếu bất chấp tất cả cùng Kiếm Vô Trần trở mặt, trước hết hãy nói đến việc chúng ta chưa chắc có thể thoát khỏi tay hắn, chứ đừng nói đến việc sau này Dịch viên và Nho viên làm sao đối mặt với Chánh Đạo liên minh. Thứ hai, hôm nay tạm thời nhẫn nại, ngày mai chúng ta hành động thì kết cục cũng như nhau, cũng làm cho sư môn chúng ta khó đối điện với liên minh.

Lý Hòanh Phi bực bội nói:

- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy huynh nói xem chúng ta phải làm sao?

Tất Thiên khổ sở đáp:

- Nếu ta nghĩ ra thì đâu có ở đây ngồi như vậy chứ?

Thở dài nhìn hai người, Tĩnh Nguyệt đại sư khuyên nhủ:

- Được rồi, tình huống hiện tại của chúng ta thật sự có nhiều cố kỵ, nếu thực là không nghĩ ra biện pháp nào, hay đi hỏi ý kiến của Huyền Âm sư đệ xem sao, không chừng đệ ấy lại có đối sách.

Lý Hoành Phi nghe thấy vui mừng, hô lên một tiếng kinh ngạc:

- Đúng rồi, tại sao ta lại quên sư thúc nhỉ, mau lên, chúng ta mau đi kiếm ông ấy đi.

Nói xong, vội vàng đứng lên đi ra.

Đi qua một cổng viện, rồi lại đi xuyên qua một hành lang, bốn người rất nhanh đến trước cửa phòng của Huyền Âm chân Nhân, tính thỉnh ông ta hiến kế. Đột nhiên, không chờ đến Lý Hoành Phi gõ cửa, Thương Nguyệt biến sắc kêu lên:

- Không xong, khí tức của sư thúc rất yếu, mau mau tiến vào.

Đẩy cửa ra, bốn người nhanh chóng bước vào, thấy ngay Huyền Âm chân nhân đang nằm kế bên giường, máu me vương vãi khắp nơi, người đang trong trạng thái hôn mê.

Lý Hoành Phi kinh hãi la lên một tiếng, nhanh chóng ẵm lấy Huyền Âm chân nhân lên, vội vàng nói:

- Sư thúc, tỉnh lại đi, người tỉnh lại nhanh đi, đừng hù tụi con chứ!

Tĩnh Nguyệt đại sư giơ tay nắm lấy tay trái của Huyền Âm chân Nhân, kiểm tra sơ qua một lượt, lập tức thấy kinh hãi kêu lên:

- Khí mạch đã yếu, tâm mạch khô kiệt, tại sao sư đệ lại như vậy?

Đang lúc bà hỏi, Lý Hoành Phi đã ẵm Huyền Âm chân nhân đặt lên giường, thần sắc thê thảm nói:

- Sư thúc, sư thúc phải kiên cường lên, sư thúc đừng bỏ chúng ta. Sư thúc…..

Thương Nguyệt yên lặng đứng một bên, bình tĩnh quan sát mọi việc, trong lòng có điều gì đó đau khổ không nói ra được. Chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi, không khí vốn náo nhiệt mà nay lại trở nên lạnh lùng, kẻ bị thương, người ra đi. Giờ đây, tình huống thật hỗn loạn, Trương Ngạo Tuyết thần trí không minh mẫn gả cho Kiếm Vô Trần, Huyền Âm chân nhân đột nhiên ngã bệnh không hiểu nguyên nhâm. Tất cả sự việc cộng lại, khiến cho người ta có một cảm giác như là tai họa sắp sập xuống tới nơi.

Tất Thiên đứng kế bên giường, nhẹ nhàng khuyên nhủ mấy câu, nhưng thấy không có tác dụng, nhịn không được nói:

- Mọi người đừng có thương tâm, đừng có làm rối loạn cả lên, trước tiên hãy làm cho sư thúc hồi tỉnh rồi tính tiếp.

Nghe xong, Tĩnh Nguyệt đại sư đồng ý liền, chỉ có Lý Hoành Phi lắc đầu, thần sắc rất đau thương nói:

- Chậm mất rồi, sư thúc đã từng nói với ta là sư thúc không thể sống qua khỏi hôm nay. Nghĩ lại chính là có ý muốn nói đến thời khắc này đây.

Ba người nghe thấy đều thất kinh vô cùng, Tĩnh Nguyệt đại sư nóng nảy hỏi dồn:

- Sự việc này là sao? Con mau nói nhanh lên.

Lý Hoành Phi quay đầu liếc nhìn ba người, đau khổ nói:

- Con cũng không rõ lắm, con chỉ nghe sư thúc nói là, sư thúc chỉ vì nghĩ cho mọi người trong Dịch viên, sau khi Vân Phong đem sư muội về, ông có thi triển một bí pháp của Dịch viên, khiến cho ông chỉ chớp mắt đã có được sức mạnh thần bí không đo lường được, nhìn thấu được rất nhiều sự việc, và có thể cái giá phải trả cho việc này là sinh mệnh của sư thúc.

Tĩnh Nguyệt đại sư thân thể chấn động, lảo đảo lùi về sau vài bước, tay nắm lấy cạnh bàn, bi thương nói:

- Sư đệ, tại sao đệ khờ vậy, vì sao vậy? Huyền Ngọc sư huynh đã mất, Tử Dương sư đệ cũng đã mất, ngay cả tiểu sư đệ Huyền Quỷ cũng đã mất, đệ cũng nhẫn tâm rũ bỏ mọi người mà đi hay sao? Sư đệ à, đệ làm cho sư tỉ này đau lòng quá.

Thương Nguyệt bước lên đỡ Tĩnh Nguyệt đại sư, bi thương nói:

- Con nghĩ Huyền Âm sư thúc làm như vậy tất có duyên cớ gì đây, không thể khi không vứt bỏ sinh mệnh của mình để thi triển loại kỳ thuật này. Chúng ta phải tin tưởng là Huyền Âm sư thúc làm như vậy tất cả là muốn tốt cho Dịch viên. Vì thế chúng ta phải tự hào về sư thúc.

Ba người im lặng không nói, tự hào ư? Có lẽ là vậy. Chỉ là cái tự hào này làm cho người ta gánh không nổi.

Đang yên lặng, Huyền Âm chân nhân đang nằm trên giường đột nhiên động đậy, sau đó lập tức tỉnh lại, hai mắt vô thần từ từ mở ra, nhìn bốn người đứng kế bên. Hai mắt hơi động đậy, máu lại ứa ra, Huyền Âm chân nhân cất giọng yếu ớt nói:

- Không cần phải thương tâm, đây là sự lựa chọn của ta, ta cảm thấy rất xứng đáng. Hiện tại ta nhanh chóng không làm được gì nữa, trước khi chết có mấy câu muốn nói với mọi người, hy vọng mọi người nhớ kỹ.

Tĩnh Nguyệt đại sư khóc lóc nói:

- Sư đệ, đừng nói những lời này, mau nói cho chúng ta biết phải làm như thế nào để cứu đệ?

Huyền Âm chân nhân than nhẹ:

- Sư tỉ, cùng là tỷ đệ đồng môn, tuy trước kia đệ và tỉ có chút mâu thuẫn, nhưng đệ biết là tỉ quan tâm đệ không ít hơn những người khác.

Bây giờ sinh mệnh của đệ đã qua đi, lại nghĩ đến việc vãn hồi sinh mệnh của đệ là không có khả năng, cho nên đệ chỉ tặng tỉ một câu "vong khước tiền sự, tái tu vị lai"(đừng nghĩ đến quá khứ, chỉ nên nghĩ đến tương lai)"

Tĩnh Nguyệt đại sư nghe xong lắc đầu, vẻ mặt thương tâm bi thiết muốn khóc.

Dời ánh mắt nhìn qua Lý Hoành Phi, Huyền Âm chân nhân nói:

- Không cần nói nữa, hãy nghe ta nói, ta đã không còn thời gian nữa. Con một đời bị khổ vì tình và chết vì tình, mong rằng con có thể hiểu rõ.Tất Thiên, tim con bị chìm đắm vào lưới tình, lúc con kiếm được thì cũng là lúc con tiêu vong.

Nhìn vào Tất Thiên, khí sắc của Huyền Âm Chân nhân ảm đạm đi rất nhiều, lòng trắng đã trợn ngược. Lý Hoành Phi và Tất Thiên đau khổ vô cùng, ứa nước mắt và gật đầu liên hồi.

Cố gắng ngẩng đầu lên, Huyền Âm chân nhân hướng về Thương Nguyệt, nhỏ giọng nói:

- Phượng hoàng khải minh, dục hỏa...trọng...sinh...

Âm thanh đột nhiên ngưng lại, trên giường Huyền Âm chân nhân đầu ngoặt sang một bên, lìa đời, mọi chuyện đều đã kết thúc.

Trong phòng, Lý Hoành Phi gào lên, Tĩnh Nguyệt đại sư nhẹ hô, Tất Thiên thở dài, Thương Nguyệt mặc niệm. Vô hình chung, các hình thức hợp thành một cục diện bi thiết, thê lương.

Thời gian, khi đau khổ hình như rất chậm. Khi trong phòng không nghe được một âm nào nữa thì đã tới giờ ngọ rồi.

Ngoài cửa, Thiên Túc đạo trưởng không biết đến từ lúc nào, trầm ngâm nhìn vào Huyền Âm chân nhân nằm trên giường, nhãn thần có chút bội phục lẫn bi ai. Lúc Thương Nguyệt quay đầu nhìn thấy ông, Thiên Túc đạo trưởng chỉ cảm khái mà cười cười, cách qua cửa phòng hướng vào Huyền Âm chân nhân chấp tay vái một vái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play