Ra khỏi phòng, Liễu Tinh Hồn hạ giọng nói:

- Bên đó đã chuẩn bị xong, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi.

Kiếm Vô Trần không trả lời ngay, kéo lão rời khỏi biệt viện rồi nói với vẻ lo lắng:

- Ta biết rồi, chỉ có điều ta đột nhiên có chút bất an, cái cảm giác này rất kỳ quái. Vừa rồi ta đã theo sự chỉ điểm của sư thúc để thuyết phục được sư tổ, nhưng Tâm Nghi rõ ràng rất tức giận, cho rằng ta có dụng tâm khác. Việc này khiến ta có chút do dự, không quyết định được. Ta làm như vậy, tương lai không biết có chuyện gì phát sinh vượt tầm kiểm soát không.

Liễu Tinh Hồn an ủi nói:

- Không phải sợ, càng đến lúc quan trọng thì càng cần phải bình tĩnh đối diện. Giờ đến nước này, con không muốn cũng đã làm rồi, như vậy lại càng phải hạ quyết tâm mà làm. Còn vấn đề phụ nữ, chỉ cần con nói ngọt vài lời, ta tin là cuối cùng cũng sẽ không có vấn đề gì.

Kiếm Vô Trần nghe xong cũng cảm thấy an tâm, nhỏ giọng nói:

- Sư thúc cũng phải giúp ta hoạch định kế sách, tránh ta ứng phó không nổi.

Cảm thấy hắn hình như có tâm sự gì đó, Liễu Tinh Hồn nói:

- Chuyện này sư thúc đương nhiên là giúp con rồi. Bây giờ con gọi sư thúc ra đây, có phải là có sự tình gì không giải quyết được đúng không?

Kiếm Vô Trần cất giọng vô cùng lo lắng:

- Ta đúng là có một việc do dự không quyết được, đang muốn thỉnh giáo sư thúc. Ngày mai, một khi đã đến tổng đàn thì muốn gặp lại Trương Ngạo Tuyết sợ rằng sẽ không dễ dàng. Tuy chúng ta đã tính chuyện giả thành thật, nhưng vạn nhất Tâm Nghi phản ứng quá kịch liệt, lại có sư tổ ủng hộ, ta cũng rất khó xử.

Ánh mắt Liễu Tinh Hồn biến đổi, lập tức cười âm lạnh nói:

- Con có phải là muốn trước đó, lợi dụng cơ hội chiếm được Trương Ngạo Tuyết?

Kiếm Vô Trần đỏ mặt, có chút xấu hổ nói:

- Ta quả là có ý này, bất quá là còn chút do dự, vì thế mới phải thỉnh giáo

sư thúc.

Liễu Tinh Hồn đảo mắt, nhỏ giọng nói:

- Nếu có ý đó thì nên hành động đi thôi. Trước mắt, con còn có Đoạt Hồn Cổ trong tay, cho dù là Trương Ngạo Tuyết không tình nguyện đi nữa, chỉ cần con quyết tâm thì còn sợ rằng hảo sự không thành được sao.

Kiếm Vô Trần vẻ mặt mừng rỡ, kích động nói:

- Sư thúc cũng tán đồng ta làm như vậy hả?

Liễu Tinh Hồn vỗ vai hắn, cười nói:

- Tâm ý của con lẽ nào sư thúc lại không hiểu. Đừng do dự nữa, thời khắc tốt nhất là tối nay. Như thế cho dù ngày mai có biến hóa như thế nào, con chắc chắn cũng không có hối hận. Con nói đúng hay không?

Kiếm Vô Trần tâm tình kích động, gật đầu nói:

- Những lời này của sư thúc như đọc thấu lòng ta, ta cũng nghĩ như thế. Tính ra cho dù ngày mai không thành, lúc đó ta cũng đã chiếm được Trương Ngạo Tuyết, như vậy cũng đủ rồi.

Liễu Tinh Hồn cười hà hà, vỗ vai hắn nói nhỏ:

- Cố gắng lên, sư thúc chúc con thành công trước. Trương Ngạo Tuyết đúng là đẹp đến nỗi động lòng người, nắm lấy cho tốt, hưởng thụ cho tốt đi.

Nói xong thì bước đi, bóng ảnh lúc này hiện lên một sự quỷ dị khó lường, đáng tiếc là Kiếm Vô Trần không lưu ý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Chia tay Kiếm Vô Trần, Liễu Tinh Hồn một mình đi lung tung, bất ngờ đi đến lưng chừng núi Hoa Sơn. Nhìn thấy đệ tử liên minh đang phòng thủ nghiêm mật, Liễu Tinh Hồn vui vẻ chào hỏi mọi người, nói là không việc gì làm nên đi xung quanh tuần tra một vòng.

Do mọi người đa số đều biết lão, vì thế cũng không ai để ý. Lão liền dễ dàng rời khỏi Hoa Sơn, sau đó biến mất một cách thần bí.

Trong một sơn cốc kín đáo, Liễu Tinh Hồn đột nhiên hiện ra giữa hư không, ánh mắt liếc nhìn về phía sau, thấy không có động tĩnh nào bất thường, mới nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Quan sát một vòng xung quanh, Liễu Tinh Hồn theo đường núi gập ghềnh cưỡi gió mà đi. Sau khi quanh đi quẹo lại mấy lần, cuối cùng đến một nơi dưới chân núi. Tại đây có một hang động u tối, ẩn hiện vài phần tà ác. Liễu Tinh Hồn ở trước động khẩu trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng cũng bước vào trong động.

Trong lòng động tối đen, ánh mắt của Liễu Tinh Hồn nhìn ra xung quanh, nhờ vào vài tia sáng tím nhàn nhạt bên ngoài thân thể, chỉ mờ mờ thấy được nơi đây âm khí trầm trầm, tà khí tràn ngập. Đang lúc lão cẩn thận dò xét xung quanh, đột nhiên có một âm thanh truyền lại, khiến cho lão giật cả mình:

- Không cần phải tìm nữa, ta đang ở đây, nhưng ngươi lại không tìm ra. Nói đi, công việc đã làm tới đâu rồi?

Liễu Tinh Hồn biến sắc, phải một lát mới bình tĩnh trở lại, cung kính nói:

- Hồi bẩm chủ nhân, thuộc hạ đã y theo lời dặn của ngài làm mọi chuyện, mọi việc đã được an bài ổn thỏa.

Âm thanh đó lại cất lên:

- Vậy rất tốt, lần này ghi nhận đại công của ngươi, từ nay về sau cố gắng phát huy. Hiện tại ta muốn hỏi ngươi, Diệp Tâm Nghi suất lĩnh phần lớn cao thủ đi nơi nào, cái gọi là tổng đàn nằm ở nơi đâu?

Liễu Tinh Hồn nói:

- Hồi chủ nhân, việc này thuộc hạ không được rõ lắm, vì thuộc hạ liên tục ở lại Hoa Sơn. Theo thuộc hạ được biết, tổng đàn đó là do Kiếm Vô Trần vô tình tìm được, sau đó lại được Tâm Nghi và Thiên Kiếm khách tra xét thấy rằng tốt hơn so với Hoa Sơn, nên quyết định dời tổng đàn qua bên đó. Địa điểm đại khái ở trung tâm của cao nguyên đất vàng, cụ thể thì thuộc hạ chưa từng qua đó, nên không được rõ lắm.

Thanh âm đó lại vang lên:

- Địa điểm thì chúng ta đã biết rồi, chỉ có điều địa phương đó có kết giới mạnh mẽ, trừ phi xông thẳng vào chứ không còn cách nào tiếp cận được, do đó mới hỏi ngươi. Nay ngươi cũng không biết, thôi thì về trước đi, tiếp tục làm những công việc của ngươi đi.

Liễu Tinh Hồ vâng dạ một tiếng, xoay người bỏ đi, nhưng vừa bước được mấy bước đột nhiên ngừng lại, quay đầu hỏi:

- Vậy ngày mai ….….

Chủ nhân thần bí nói:

- Việc này ngươi không cần phải biết làm gì, chỉ cần làm tốt công việc của ngươi là được rồi. Đi đi…….

Âm thanh vang vọng trong sơn động tĩnh mịch, Liễu Tinh Hồn muốn nói lại thôi, cuối cùng rồi cũng lẳng lặng rời đi.

Khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, trong sơn động ánh sáng lại chợt lóe lên, một bóng đen lặng lẽ đứng giữa động, lẩm bẩm nói:

- Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này rồi, ngày mai tất cả sẽ thay đổi. Thời khắc thành bại đã đến. Hãy nhìn đây, ông trời, lần này ta sẽ lấy lại những gì vốn thuộc về ta!

Ý niệm cố chấp thật sâu đậm như muốn phá cả vách đá xuyên lên trời cao! Thật lâu sau, bóng đen đó mới từ từ bình tĩnh trở lại, cuối cùng cười lớn một tiếng, phi thân ra ngoài cửa động đi mất.

*****************

Ánh Nhật Cốc, một sơn cốc nhỏ cách Hoa Sơn không quá trăm dặm. Hai bên sơn cốc này là vách núi dựng đứng, trên hai đỉnh núi đều có một tảng đá lớn.

Nghe nói vào lúc sớm mai, khi mặt trời lên cao từ phương đông, lúc ánh sáng chiếu qua tảng đá lớn, hướng vào một hồ nước sâu trong lòng sơn cốc, ánh sáng phản xạ qua mặt hồ vừa đúng chiếu đến tảng đá lớn trên đỉnh núi bên kia. Lúc mặt trời xuống, ánh sáng từ phía tây chiếu vào, phản xạ qua mặt hồ, lại chiếu đến tảng đá ở đỉnh núi phía đông. Vì vậy sơn cốc này mới có tên là Ánh Nhật cốc.

Sơn cốc này không lớn, nhưng thảo mộc rậm rạp, ngoài hồ nước nhỏ rộng khoảng ba trượng ở giữa cốc, xung quanh đều là cỏ xanh mơn mởn và cây cối to lớn. Nơi đây vốn yên tĩnh thanh tịnh, không nhiễm bụi trần. Nhưng mấy ngày trước, Huyền Phong môn chủ Vô Tâm đột nhiên mang theo một số lượng lớn cao thủ đến đây, phá vỡ sự yên tĩnh nơi này, khiến cho sơn cốc tăng thêm vài phần sinh khí.

Trong lòng cốc, bên bờ hồ có một đôi nam nữ đang ngồi tựa vào nhau, soi bóng xuống mặt nước, nhẹ nhàng nói chuyện với nhau.

Một luồng gió thổi qua, mặt nước bị dao động, bóng hình trong nước cũng lắc lư. Như cười, như vui, như hát, như xướng, tất cả phản ứng theo luồng gió.

Mơ màng nhìn mặt nước, thiếu nữ Lục Nga sắc mặt kỳ dị, giống như chìm đắm trong si mê, cặp mắt xinh đẹp ẩn chứa sự đáng yêu, một chút tâm sự thể hiện qua ánh mắt, có ai biết chăng?

Vô Tâm nhìn vào mặt nước, nhẹ nhàng nói:

- Chỉ một cơn gió nhẹ, sóng nước như trong mộng ảo. Ngồi đây nhìn những chuyện thế gian, ai là người cười được núi sông?

Lục Nga hồi tỉnh trở lại, ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, dịu dàng nói:

- Chuyện thế gian như trong mộng, núi sông theo gió, chỉ vì si tình, cuộc đời đang chờ. Mộng ước của chàng quá lớn, chứa đựng rất nhiều thứ. Còn mộng ước của thiếp rất nhỏ nhoi, trong đó chỉ có chàng và thiếp …..

Vô Tâm cười cười, vuốt ve khuôn mặt của nàng, dịu dàng nói:

- Trong giấc mơ của ta có giấc mơ của nàng, trong giấc mơ của nàng lại có ta, như vậy không tốt sao?

Lục Nga cười bình đạm thanh nhã, ánh mắt nhìn sang cây nhỏ mọc kế bên hồ nước, ôn nhu nói:

- Trong tương lai không xa, chúng ta cùng nhau vun trồng cho cây ước nguyện này trưởng thành to lớn, cũng giống như tình yêu của chúng ta vậy, không sợ phong ba bão táp, không sợ gió mây biến đổi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ ẩn cư ở đây, hoặc dọn đến gần đây, hằng ngày nhìn ngắm nó, chăm sóc cho nó lớn lên, chàng nói như vậy có phải là điều rất hạnh phúc không?

Nhìn Lục Nga đang say sưa, Vô Tâm không nhẫn tâm cắt đi sự phấn khởi của nàng, gật đầu nói:

- Nàng yên tâm đi, nhất định sẽ có ngày đó.

Nói xong, đột nhiên quay đầu lại thấy Lý Trường Xuân xuất hiện giữa không trung từ từ hạ mình xuống, hắn lập tức nhẹ nhàng rời khỏi Lục Nga.

Phát giác ra hành động của hắn, Lục Nga quay đầu nhìn lại, thấy Lý Trường Xuân đang nhìn mình, nhịn không được nhẹ giọng nói:

- Huyền Phong, thiếp …

Vô Tâm quay người lại, nhìn vào mắt nàng , ôn nhu nói:

- Có chuyện gì muốn nói sao?

Lục Nga chần chờ một chút, lập tức lắc đầu nói:

- Không, cũng không có gì, thiếp chỉ mong chàng đối xử với ông ấy tốt một chút.

Vô Tâm sắc mặt đanh lại, sau đó liền gật gật đầu, bay lên nghênh đón. Nhìn theo bóng của Vô Tâm, Lục Nga trong lòng nói:

- Đợi qua ngày mai rồi mới nói với chàng, đợi chàng hoàn thành tâm nguyện rồi nói cho chàng biết chuyện này. Đến lúc đó chàng chắc chắn sẽ cao hứng lắm đây. Khi đó chúng ta một nhà cười cười, nói nói, thật là hạnh phúc……

Nhìn Vô Tâm, Lý Trường Xuân vẻ mặt có chút kích động. Từ sau khi Lục Nga khuyên nhủ hắn đến nay, hai ngươi tuy gặp mặt còn rất lãnh đạm, ai nấy tỏ vẻ rất xa cách, nhưng Lý Trường Xuân biết được mối quan hệ của mình và Vô Tâm đang từ từ chuyển biến tốt hơn chính là nhờ lời nói của Lục Nga.

Lão tin tưởng, sẽ có một ngày Vô Tâm sẽ không trách lão nữa. Lúc đó hai cha con lão có thể chung sống hòa bình.

Vô Tâm không biết trong lòng lão nghĩ chuyện gì, bất quá từ ánh mắt của lão cũng có thể đoán được ít nhiều. Nghĩ tới chuyện đó, hắn chỉ hừ nhẹ một tiếng, thần tình lạnh nhạt, cố đè nén hận thù cũ với Lý Trường Xuân trong lòng.

- Sự tình sao rồi, đều xử lý xong chưa?

Lý Trường Xuân liếc qua hình bóng Lục Nga không xa, vừa xoay lại vừa nói:

- Mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện chỉ thiếu gió đông thôi.

Đi đến dưới một gốc cây cổ thụ, Vô Tâm ngừng lại nói:

- Ở đây nói đi.

Lý Trường Xuân gật gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Trước mắt chúng ta đã nắm rõ toàn bộ tình hình của Kiếm Vô Trần. Ngày mai, chỉ cần bình tĩnh quan sát kỹ thời cơ trong lúc Lục Vân đại chiến với Chánh Đạo liên minh, Ma vực và Quỷ vực tấn công lén Chánh Đạo liên minh. Đợi đến lúc các bên chiến đấu đến thân tàn ma dại, chúng ta ngồi bên làm ngư ông đắc lợi, nhấc tay một cái liền tiêu diệt bọn chúng. Như vậy, thiên hạ sẽ do chúng ta nắm giữ, cánh cửa quyền lực sẽ do chúng ta mở ra.

Vô Tâm lãnh đạm nói:

- Việc này đã được lên kế hoạch rất lâu, hôm nay đã đến lúc quan trọng cuối cùng, hy vọng ngày mai ông không làm cho ta thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play